Hồi đại học, tôi đột nhiên mắc căn bệnh tức ngực khó thở, bắt buộc phải phẫu thuật. Bởi vì ca mổ có những nguy hiểm nhất định, bệnh viện yêu cầu lấy máu động mạch.

Động mạch trên cánh tay tôi rất mảnh, bác sĩ thực tập bèn dẫn tôi tới phòng xử lí máu ở chân. Có lẽ vì căng thẳng, cộng thêm kinh nghiệm không đủ, anh chàng bác sĩ thực tập còn non kinh nghiệm kia chọc mấy lần vẫn không thành công, bèn tìm tới Mr. Tô.

Sau khi bước vào, Mr. Tô kéo kín rèm, một tay vân vê kim tiêm, một tay đặt lên giường, nói với tôi: "Nơi lấy máu nằm sau trong bắp đùi, cô phải kéo cao quần lên một chút nữa."

Tôi nhìn Mr. Tô trắng trẻo điển trai, khỏi nói cũng biết trong lòng căng thẳng đến mức nào. Song ngoài mặt tôi vẫn tỏ ra thoải mái, đùa cợt anh: "Bị anh nhìn thấy hết rồi, anh có chịu trách nhiệm với tôi không?"


Đầu mũi tiêm đâm vào da thịt, chẳng mấy chốc đã rút ra được một ống máu đầy.

Tôi những tưởng trò đùa thế là chấm dứt, đang hối hận thì thấy anh đang nghiêm túc nhìn mình, không cười không giỡn, đáp lại: "Tôi sẽ cân nhắc chuyện này."

Về sau, trong một buổi tụ tập bạn bè, có người hỏi tôi: "Rốt cuộc, trong hai người ai theo đuổi ai trước."

    "Là mình theo đuổi trước." Tôi nói.

    Còn anh trầm mặc một lúc mới trả lời: "Tại tôi nhìn thấy hết của cô ấy trước."

Mọi người trong bàn cười ầm lên cả, mặt mũi tôi đỏ bừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play