Mấy ngày trong nom chú trong bệnh viện, tôi thường xuyên ăn cơm rất muộn. Có hôm gần chín giờ mới ăn tạm bát bún ở cửa hàng đối diện bệnh viện, bỗng nhiên tôi nhìn thấy có bóng mấy người quen đi vào, là người trong khoa của Mr. Tô.

Nhìn thấy tôi, Mr. Tô ngồi xuống ghế đối diện không hề do dự, sau đó cả một chiếc bàn tròn đầy ắp người lập tức.

Các bác sĩ nói đùa với nhau: "Trong vòng nửa năm nay, cậu ấy gặp em nhiều nhất luôn ấy."

Tôi cười góp vui, nhưng vì có Mr. Tô ở đối diện nên trong lòng vẫn rất hoang mang.

Khó khăn lắm mới đợi được tới lúc mọi người ăn xong. Có hai bác sĩ muốn đi nhờ xe của Mr. Tô. Anh nói: "Hôm nay không tiện đường."

  Hai vị bác sĩ đó hỏi: "Anh đi đâu mà lại không tiện đường?"

Mr. Tô nhìn tôi chằm chằm không dời mắt: "Cô sống ở đâu?"


Bầu không khí trong giây lát có phần kì lạ. Tôi cười phá lên mấy tiếng rồi nói: "Hôm nay tôi ở lại bệnh viện, trông người nhà."

Bấy giờ hồi tưởng lại chuyện lần ấy, tôi vẫn còn nhớ như in ánh mắt ảm đạm trong giây lát của Mr. Tô. Nhưng tôi biết phải làm sao bây giờ? Lúc đó đầu óc tôi rối ren vô cùng, còn con tim thì tưởng như sắp nổ tung đến nơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play