Mẹ chồng của tôi hay tin từ hồi đại học tôi đã biết đan khăn len, bèn hào hứng quyết định dạy tôi đan áo len, nhưng dạy suốt mấy ngày, cuối cùng vì tư chất quá kém, tôi vẫn phải từ bỏ.

Có một hôm, Mr. Tô nhìn thấy một nửa chiếc áo len tôi đan dở trong tủ áo. Anh bèn lấy ra, nghiêm túc ngắm nghía một lúc rồi hỏi: "Dây len sao lại thế này?"

Tôi nói: "Dây len làm sao chứ? đắt lắm đấy!"

Anh nói: "Thế thì chứng tỏ que đan chất lượng không tốt."

Tôi nói: "Que đan không tốt chỗ nào chứ? cũng rất đắt đấy!"

Anh ngẩng đầu lên nhìn tôi và nói: "Tại anh không nỡ nói khả năng đan lát của em không tốt mà."

Có lần đám bạn cùng phòng ký túc xá lúc đại học tụ tập với nhau, chị em bảo tôi dẫn Mr. Tô tới cùng.

Trên đường về nhà, tôi kể lại chuyện này cho Mr. Tô. Anh im lặng một lúc rồi nói: "Vợ à, anh không muốn đi."


Thật ra tôi có thể hiểu được anh. Bốn đứa con gái, chỉ có mình anh là đàn ông. Mới nghĩ tới khung cảnh đó thôi, tôi cũng sẽ cảm thấy anh vừa nhàm chán vừa ngượng ngập. Nhưng khi ấy tôi lại nghĩ giá mà anh không từ chối thẳng thừng như thế, tôi sẽ dễ chịu hơn phần nào.

Thế là tôi tức giận nói: "Em không muốn sống cùng anh nữa. Em muốn tìm một người chồng có thể cùng em tham gia buổi tụ tập!"

Xe đi tới trước cửa tiểu khu, tôi xuống xe trước quấn chặt quần áo đi về nhà giữa trời đông lạnh lẽo. Anh ở phía sau, chậm chậm lái xe đi theo tôi. Tới khi gần cửa garage, anh mới tăng tốc độ đuổi kịp tôi, mở cửa xe rồi nói: "Tiểu thư, nghe nói cô vừa đá chồng. Tôi cực kỳ thích tham gia các buổi họp lớp, chi bằng cô theo tôi đi?"

Tôi đứng sững lại, quay đầu nhìn anh rồi chợt phì cười.


Có một dạo, Mr. Tô rất nhiệt tình với việc đặt biệt danh cho tôi. Bởi vì ở trong nhà xếp thứ hai, nên anh vẫn luôn gọi tôi là nhị bảo. Có lần chúng tôi đi hồ Thiên Đảo, du thuyền đưa chúng tôi đến một hòn đảo không người, hẹn một tiếng đồng hồ sau tập hợp, còn nói quá giờ sẽ không đợi, người nào không tới kịp sẽ phải ở lại đây làm chủ đảo.

Kết quả, tôi nhớ nhầm biển hiệu bến tàu tập hợp, còn kiên quyết bắt anh đi theo mình, Mr. Tô cũng không nói gì, chỉ từ tốn đi theo phía sau tôi, ra vẻ "em ngốc thì anh ngốc cùng em". Cuối cùng, rời thuyền chưa được mấy phút, tôi mới phát hiện mình sai, hoảng hốt cuống quýt chạy về phía trước, còn suýt vấp ngã. Anh tới đỡ tôi dậy rồi nói: "Em sợ làm chủ đảo đến thế sao? Cùng lắm anh sẽ ở lại đây với em mà."


Vì chuyện này, tôi có thêm một biệt danh khác- Chủ đảo.

Về sau, có một khoảng thời gian, tôi ăn uống điên cuồng đến tăng cân. Anh nói mỗi lần tôi đứng dậy đi lại, thịt ở mông núng na núng nính, thế là tôi có thêm biệt danh: Mông bự.

Sau này, anh hỏi tôi: "Xin hỏi trong những danh xưng ấy, em thích cái nào nhất?"

Tôi trả lời: "Em chẳng thích cái nào cả! thế anh thì hài lòng cái nào nhất?"

Anh nhìn tôi và đáp: "Bà xã."

Có lần đàn chị dẫn theo con hẹn tôi đi mua sắm. Đúng lúc ấy Mr. Tô tàn làm và cũng tới luôn. Chúng tôi cùng nhau ăn tối.

Sau bữa cơm, tôi và chị ấy đẩy Ngũ Nguyệt còn Mr. Tô đi bên cạnh. Trong lúc hai chúng tôi cắm cúi thử giày thì Ngũ Nguyệt ở trong xe nôi biến đi đâu mất.

Tôi và chị ấy sốt ruột phát điên, đi khắp trung tâm thương mại để tìm. Kết quả, trong khu vui chơi trẻ con, chúng tôi nhìn thấy Mr. Tô đang đặt Ngũ nguyệt giữa bể bóng vui đùa.
Tôi nói: "Sao anh không nói tiếng nào? Dọa bọn em hết cả hồn."

Mr. Tô trả lời: "Anh đã nói ba lần rồi mà hai chị em không buồn để ý tới anh."

Tôi tiến tới bế lấy đứa bé và nói: "Ngũ Nguyệt, chúng ta đi thôi, tiếp tục mua sắm nào."

Nét mặt Ngũ Nguyệt tỏ ra ấm ức. Nó cầm chặt lấy quả bóng không chịu buông tay.

Đàn chị nói: "Hai vợ chồng đi dạo đi, chị ở lại đây chơi với nó."

Lúc này, Mr. Tô lên tiếng: "không cần đâu, để anh chơi với Ngũ Nguyệt, em và Lục Nguyệt đi chơi đi."

Tôi quay đầu lại nhìn Mr. Tô. Anh nói tiếp: "Nhìn gì mà nhìn. Lục Nguyệt, anh và chị gái của em-Ngũ Nguyệt ở đây chơi, em đi mua sắm đi."

Tôi và chị ấy dở khóc dở cười, rồi chị ấy nói: "Ở trong mắt chồng em, chắc em chỉ tròn 2 tuổi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play