Tôi sử dụng thuốc nhỏ mắt vài ngày, cuối cùng bệnh viêm kết mạc cũng khỏi, nhìn những thứ chói sáng không còn chảy nước mắt, nhìn chữ cũng không còn nhập nhòe nữa.

Mr. Tô cũng không lấy di động của tôi nữa. Tôi vui sướng ôm điện thoại nằm ườn trên sofa chơi suốt cả buổi tối.

Đến hơn mười giờ anh từ phòng làm việc đi ra. Tôi cảm thấy không ổn, lập tức giấu di động ra sau lưng mình, giả vờ như đang xem TV.

Anh đi thẳng tới trước mặt tôi và nói: "Dưới mông em có gì sáng kìa."

Tôi khẩn trương thò tay tắt màn hình điện thoại đi.

Anh cầm một cốc nước đi tới bên cạnh tôi, nói với vẻ mặt nuối tiếc: "Anh còn tưởng em sẽ biết tự giác."

Nói xong, anh định rút di động của tôi đi. Tôi nắm chặt lấy nó, quay đầu cười ngọt ngào với anh.

Kết quả, anh cũng cười và nói: "Cho em chơi thêm mười phút cuối cùng đấy nhé!"


Trong hầm để xe của tiểu khu có đến mấy chiếc xe cùng kiểu với Mr. Tô.

Chữ cái thứ hai và thứ ba của biển số xe lần lượt là: GQ, PP, MR. Mỗi ngày trong lúc chờ đợi Mr. Tô đậu xe, tôi lại đi vòng vòng xung quanh mấy chiếc xe đó và lần lượt đặt tên cho chúng: GQ-Câu Kỷ, PP-Cái Mông, MR-Mỹ Nhân.

Ban đầu Mr. Tô ngơ ngác chẳng hiểu gì, nhưng dần dà tôi hay nói với anh kiểu: "Hôm nay Câu Kỷ bị bẩn.", "Hôm qua Cái Mông bị vỡ đèn." hay "Hôm trước chủ của Mỹ Nhân quên đóng cửa sổ.", thế là dần dà anh cũng quen.

Có hôm chúng tôi tới trung tâm thương mại, lúc dừng xe bỗng nhiên nhìn thấy Mỹ Nhân, tôi hưng phấn chạy qua hỏi: "Ôi trùng hợp quá! mau lại xem, Mỹ Nhân này, Mỹ Nhân!"

Kết quả một người đột ngột bước từ trên chiếc xe đó xuống, nhìn tôi bằng vẻ mặt khó hiểu. Tôi lập tức ngây người.


Tôi đang không biết làm sao để giải vây cho mình thì Mr. Tô từ phía sau đến, bấm bụng nói một câu: "Mỹ Nhân tới rồi..."

Tôi phì cười, còn Mr. Tô thì đỏ mặt, tía tai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play