Chuyện gì xảy ra bên ngoài vậy?
Hoặc là nói —— có gì ngoài đó?
Những người mới tỏ ra sợ hãi, nhưng những người chơi cũ không có động tĩnh gì.
Vân Thắng Tiến bình tĩnh nói: "Xem ra các người đã ý thức được chỗ này có chỗ không giống bình thường."
Sắc trời đã tối, dế mèn cùng ve kêu không biết mệt mỏi, mấy ngọn đèn đường trên công trường sáng lên, bóng đèn nhỏ trong căng tin tản ra ánh sáng mờ nhạt.
Quản đốc vừa đi không trở về, mười bốn người chơi ngồi cùng nhau ăn cơm. Mắt kính và tóc vàng cũng ngồi ở bàn.
Long ca chế giễu cậu ta: "Không có cốt khí."
Kim Mao sắc mặt trắng bệch, cũng không thèm để ý loại trào phúng không đau không ngứa này. Cậu còn chưa từ trong khiếp sợ thoáng qua vừa rồi hòa hoãn lại, tay cầm đũa đều có chút run rẩy: "Tôi không biết... Đây không phải là chương trình truyền hình thực tế sao?"
Cậu đến bây giờ đều cho rằng tất cả mọi người đang tham gia vào một chương trình truyền hình thực tế.
Cậu và người đàn ông lạnh như băng khác tới sau, không nghe thấy Vân Thắng Tiến giải thích chuyện trò chơi cho mọi người. Lạnh như băng nhìn giống như một người chơi cũ, nhưng vừa nhìn đã không phải là tính cách có thể chủ động giảng giải cho người mới.
Vân Thắng Tiến rất kiên nhẫn, không chê phiền nói: "Vậy tôi lặp lại một lần nữa, người mới ngồi đây còn có không biết..."
Lạnh như băng buông bát đũa xuống, đứng lên, nói với mọi người: "Các vị từ từ ăn." Nói xong liền đi ra khỏi căng tin, bước vào trong bóng đêm.
Trạch nam Đinh Hậu lẩm bẩm một câu: "Tự mình hành động, hắn cũng không sợ sao..."
Thiếu nữ Tuyết Hoa cũng đứng lên theo, không nói một tiếng buông bát rỗng đi ra ngoài, không biết là quen biết Lạnh như băng muốn nói chuyện với hắn một lát, hoặc là thật sự ăn no không muốn nghe Vân Thắng Tiến giảng kiến thức mọi người đều biết.
Vân Thắng Tiến không sao cả nói, "Không cần quản bọn họ, bọn họ đều là người chơi cũ, chính mình đều có chừng mực, hơn nữa buổi tối đầu tiên bình thường sẽ không xảy ra chuyện."
"Cắt——" Long ca cười khinh miệt, chào hỏi đàn em, "Bân Tử, chúng ta cũng đi."
Hai người đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, vỗ vỗ mông rời đi.
"Người nào chứ! Vẫn là Vân ca tốt! Anh ngàn vạn lần không cần cùng bọn họ chấp nhặt! "Đinh Hậu vội vàng vỗ mông ngựa Vân Thắng Tiến, sợ Vân Thắng Tiến tức giận sẽ không nói với bọn họ.
"Không có việc gì, vậy tôi tiếp tục nói." Vân Thắng Tiến biểu hiện ra tính nhẫn nại cùng hiền hòa vượt qua người thường, "Trước đây tôi đã nói với một số người: Tất cả chúng ta, đều ở trong một trò chơi, tên trò chơi là «Trò chơi xưng tội», nói có tội, áp giải đi."
Tiểu Lâu không biết vì sao không đi, ngồi bên cạnh Thẩm Mão Mão không chút để ý gắp thức ăn, động tác tao nhã không giống như ở trong căn tin dầu mỡ trên công trường, ngược lại giống như là ở nhà hàng tây cao cấp.
Thẩm Mão Mão cảm thấy một tia không thuận.
Nói sao nhỉ...
Nói một câu không dễ nghe: Tiểu Lâu bộ dạng thật sự rất bình thường, bình thường đến Thẩm Mão Mão căn bản không biết dùng từ gì để hình dung diện mạo của chị, chỉ có thể nói diện mạo của chị không có ưu điểm, cũng không có khuyết điểm. Nhưng chị giơ tay nhấc chân đặc biệt tao nhã, thân thể và khuôn mặt của chị giống như hai người, vô cùng trái ngược.
Đương nhiên cô không phải nói người có diện mạo bình thường không thể tao nhã, nhưng bọn họ đều không có cảm giác không thuận nghiêm trọng mà Tiểu Lâu mang đến cho cô.
Thẩm Mão Mão suy nghĩ miên man, bên kia Vân Thắng Tiến tiếp tục giới thiệu trò chơi này ——
"Trò chơi này có rất nhiều người chơi, đều đột nhiên bị lôi vào trò chơi như các người, ai cũng không biết tiêu chuẩn chọn người của nó là gì, bất quá trong người chơi cũ lưu truyền một cách nói." Hắn nhìn quanh một vòng, đợi đến khi tất cả mọi người đem ánh mắt tụ tập trên mặt hắn mới tiếp tục nói, "Có người cho rằng, trò chơi là sản phẩm của Thần. Mục đích của trò chơi, rất có thể là vì trừng phạt tội nhân, làm họ sám hối..."
Thẩm Mão Mão một mực quan sát Tiểu Lâu chú ý tới khóe miệng chị nhẹ nhàng nhếch lên, nhưng mà độ cong kia lại rất nhanh biến mất. Chị đứng dậy cầm bát của mình, đi vào nhà bếp, sau đó có một tiếng nước từ nhà bếp, như thể chị đang rửa chén.
"Người chơi cũ phát hiện, mỗi người tham gia trò chơi đều mang tội nghiệt, giết người, phóng hỏa, cướp bóc, lừa đảo... Tất cả các loại tội phạm, tất cả mọi thứ." Vân Thắng Tiến cười nói," Đương nhiên, cũng không nhất định là tội lớn, trộm gà trộm chó, khi dễ nhỏ yếu đều bao gồm. Mấy người không cần phải lo lắng, tất cả mọi người đều là tội nhân, tất cả chúng ta đều giống nhau."
Mắt kính cúi đầu đỡ kính, làm cho người khác không cách nào thấy rõ thần sắc trong mắt mình.
Kim Mao nắm chặt nắm đấm: "Đậu moẹ! Không phải là đụng phải một người sao?! Không phải là không cho bọn họ tiền! Nếu không phải tôi, cả đời này bọn họ cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy được không?!"
Ba người mới trong đoàn đội của Vân Thắng Tiến cũng đều sắc mặt khó coi, giống như là hồi tưởng lại chuyện mình đã từng phạm phải...
Chỉ có Thẩm Mão Mão vẻ mặt ngây thơ.
Cái gì vậy? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao cô không biết mình đã phạm phải chuyện gì?
Chẳng lẽ là bởi vì khi còn bé chọc tổ kiến? Hay là vì bím tóc bạn cùng bàn? Hay là vì không chăm chỉ học tập? Hoặc là lúc dậy thì nổi loạn cùng mẹ cãi nhau?
Cuộc sống của cô đặc biệt bình thường —— khi còn bé càng nghịch ngợm hơn, trêu mèo chọc chó, lên núi xuống nước; lúc đi học cũng không chăm chỉ học tập, thành tích vẫn luôn giãy dụa trong lớp; tuổi dậy thì làm một kiểu tóc không chính thống, nhưng không dám hút thuốc uống rượu, nhiều lắm là đánh cái đầu nóng thôi, vì chuyện này mà mỗi ngày cô đều cãi nhau với mẹ cô; hồi cao trung bởi vì thầm mến anh trai nhỏ thành tích tốt, liều mạng học tập cuối cùng thi vào một trường hai bản không ra gì, anh trai nhỏ thì thi đậu Thanh Đại, vì thế thầm mến không bệnh mà chết...
Đại học cô cắt tóc vàng đen xen kẽ, bắt đầu để tóc ngắn, lên lớp thành thành thật thật lăn lộn chơi điện thoại di động, nhưng chưa bao giờ làm yêu không trốn học, cũng không đánh nhau ẩu đả nữa, thi cử cũng không treo khoa...
Cô tự cho rằng tất cả những gì cô trải qua đều có tám mươi phần trăm sau 95,00 lẻ loi sau khi làm, nếu như đây đều xem như có tội... Vậy máy chủ trò chơi này không bị nổ?
—— Vận hành được sao?
Nhưng cô cũng không biết tiêu chuẩn phán định người có tội hay không trong trò chơi này là gì, vì thế liền không lên tiếng, tiếp tục nghe Vân Thắng Tiến phổ cập kiến thức phổ biến cho mọi người.
"Trò chơi xưng tội từ đâu mà đến, chọn người như thế nào, điều này cũng không quan trọng, quan trọng là chúng ta đã bị ép tiến vào trò chơi, chỉ có thể dựa theo quy củ của trò chơi mà làm việc." Hắn nhìn về phía Kim Mao cùng mắt kính, "Tựa như các người vừa nhìn thấy, trò chơi này không chỉ có người, còn có quỷ."
Thẩm Mão Mão: "!! "Moẹ! Cô cho rằng là có cuồng ma giết người, hoặc là phân trận doanh đối kháng như người sói!
Thứ quỷ này vượt quá khả năng chịu đựng của cô!
Tiểu Lâu rửa xong bát đũa của mình, từ phòng bếp đi ra, nhưng không có rời đi, ngược lại ngồi trở lại vị trí ban đầu của mình, tiếp tục nghe Vân Thắng Tiến giảng giải.
Vân Thắng Tiến: "Chuyện trong trò chơi không thể dùng khoa học để giải thích. Số người mỗi trò chơi là không chắc chắn, khó khăn là không rõ. Chúng ta nhiều nhất chỉ có thể ở trong trò chơi trải qua bảy ngày, sáu ngày đầu quỷ quái sẽ không giết người lung tung, chỉ có người phạm phải kiêng kị mới có thể tử vong..."
La Hưng Bang không nhịn được cắt ngang lời hắn, lo lắng hỏi: "Kiêng kị là cái gì?"
"Không ai biết." Vân Thắng Tiến trầm giọng nói: "Các trò chơi khác nhau có chủ đề khác nhau, trong mỗi trò chơi kiêng kị không giống nhau, cụ thể đều có kiêng kị gì còn cần chúng ta tự mình thăm dò..."
Kim Mao: "Vậy chúng ta sẽ ngồi chờ chết?"
Vân Thắng Tiến tốt bụng dặn dò: "Trong thế giới trò chơi, quỷ quái gần như là vô địch, tôi khuyên cậu tốt nhất không nên châu chấu đá xe."
"Mẹ nó..." Kim Mao phẫn hận đấm bàn một cái, bàn gỗ vốn không quá rắn chắc lay động hai cái, trực tiếp sụp.
Cả mặt bàn đều nghiêng về phía Kim Mao, "rầm rầm" vài tiếng, bát đũa trước mặt cậu vỡ vụn.
Trước khi nhiều bát đũa rơi xuống, những người khác bên cạnh bàn vội vàng đưa tay giúp đỡ bàn.
Nghiêm Nam phẫn nộ nói: "Làm việc cậu không làm, còn làm phiền người khác!"
Môi trường không rõ và nỗi sợ hãi đã biến Kim Mao thành một quả pháo nổ, chạm vào nổ: "Không phải là một cái bát chết tiệt sao? Chờ ra ngoài tôi sẽ mua cho cô một trăm bộ!"
Mấy người đàn ông ra khỏi Kim Mao khiêng mặt bàn lên, Thẩm Mão Mão, Tiểu Lâu còn có Nghiêm Nam nhanh chóng thu dọn bát đũa trên đó, thức ăn thừa dùng mâm đậy, chén bẩn ném vào chậu nước.
Ba người phụ nữ bắt đầu bận rộn, Vân Thắng Tiến nhìn thoáng qua Kim Mao, vẫn không tức giận, chỉ nhàn nhạt nói: "Ai cũng không biết ác ý hủy hoại vật phẩm trong trò chơi sẽ có hậu quả gì, đợi lát nữa cậu tốt nhất đem đồ vật trên mặt đất thu thập một chút, bằng không có vấn đề gì đừng trách chúng tôi không nhắc nhở cậu."
Bắc Đẩu đi cùng hắn từ trong mũi phát ra khí âm khinh thường: "Thứ không biết sống chết."
Bát vỡ, nước canh, gạo và đất trộn lẫn trên mặt đất là rất kinh tởm. Sắc mặt Kim Mao thay đổi lại thay đổi, đứng tại chỗ bất động không nhúc nhích.
Không ai để ý tới cậu, tất cả đĩa đều bị rút đi, mấy người đàn ông đem chân bàn đã không còn cách nào tiếp tục dùng thu thập ném ra ngoài, mặt bàn đứng ở bên tường.
Đồng hồ của căng tin cho thấy thời gian đã đến tám giờ rưỡi, Vân Thắng Tiến mang theo người trong đoàn đội của mình rời đi, Tiểu Lâu theo sát phía sau, trong phòng chỉ còn lại Thẩm Mão Mão cùng Kim Mao giống như một cái cột đứng ở giữa cúi đầu.
Thẩm Mão Mão nhìn thấy hốc mắt đỏ bừng của cậu.
Cậu thoạt nhìn chưa tới hai mươi tuổi, cũng không biết có trưởng thành hay không.
Cô thở dài, cầm chổi đứng ở góc tường, đi đến trước mặt cậu giúp cậu quét sàn nhà.
Kim Mao một tay đánh rơi công cụ trong tay cô: "Ai muốn cô giả tốt bụng!"
Thẩm Mão Mão cũng nổi giận, giơ tay lên hướng trên vai cậu: "Nếu không phải nhìn cậu tuổi còn nhỏ, loại thằng nhóc như cậu đã sớm bị tôi đánh nằm sấp rồi! Cậu có biết nói chuyện hay không? Những người khác giúp cậu cậu chỉ cần nói cảm ơn bạn, hiểu không? Lại bức bách lão nương một cái tát lừa gạt trên mặt cậu cho cậu biết vì sao tối nay lại xán lạn như vậy!"
Một tiểu tử lớn như Kim Mao bị cô liên tục dỗi lui về phía sau, cuối cùng bị buộc phải dựa vào góc tường nghe một cô gái không cao bằng mình giảng dạy, nước mắt ủy khuất ào ào chảy xuống.
Thẩm Mão Mão cuối cùng vẫn mềm lòng.
Cô thở dài, đi đem mảnh vỡ thủy tinh đem bỏ đi, đổ ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi cửa căng tin, cô nhìn thấy một người đứng dựa vào tường bên trái cánh cửa.
Đèn ở cửa căn tin ngay phía trên đầu chị, ánh đèn phủ lên mặt chị một tầng bóng ma thần bí, khiến cho ngũ quan bình thường của chị trở nên lập thể, tựa hồ có một loại ma lực kỳ ảo ở bên trong...
Dùng lời của Thẩm Mão Mão mà nói, chính là ——
- Lâu tỷ, chị biết không, bây giờ chị đặc biệt giống tiên nữ hạ phàm!!!.
Tiểu Lâu: "..."
Chú thích:
告解游戏: dịch ra Hán Việt: Cáo giải trò chơi; Thuần Việt: Trò chơi xưng tội/ thú tội; cáo [告]: nói ra, nói cho biết; giải [解]: áp giải, đưa đi. (Vậy nên cáo giải hiểu nghĩa là xưng tội/ thú tội nhá)
Trạch nam: Tương tự như trạch nữ, trạch nam cũng là cụm từ nói đến những chàng trai không thích giao tiếp với bên ngoài mà chỉ muốn tự tại một mình trong không gian riêng của chính họ.