Lúc này Tiểu Lâu vô cùng bình tĩnh. Chị rắc một lớp muối vào đáy bể sạch, sau đó đặt thịt lợn đã nấu chín vào, rắc thêm một lớp muối, ướp một cách có trật tự.
Bởi vì ánh sáng trong phòng rất sáng, cho nên từ nơi này nhìn ra ngoài chỉ có thể nhìn thấy trên cửa sổ thủy tinh phản chiếu hai người.
Thẩm Mão Mão run sợ, sợ mình vừa ngẩng đầu là có thể phát hiện trên cửa sổ có thêm Đinh Hậu.
Ngoài cửa sổ sấm chớp ầm ầm, mắt thấy sắp có mưa to. Cô cố nén nỗi sợ hãi để xử lý thịt lợn và thịt trong bao tải nhanh chóng bị mất một nửa.
Tiểu Lâu chỉ chỉ vào căng tin, ý bảo cô tự mình đi ra ngoài xem đồng hồ. Thẩm Mão Mão gật gật đầu, đổ máu loãng bọt dầu trong nồi vào thùng nước bẩn, một lần nữa đun một nồi nước sạch.
Lúc nấu nước, ánh mắt cô kinh ngạc nhìn hai cái bể nước lớn, tâm tình rơi xuống vực sâu.
Trò chơi mới tiến hành đến đêm thứ ba, cô đã có chút không kiên trì được nữa. Chỉ ba ngày, nàng đã mất thính lực, còn thu được một debuff gián tiếp thở không nổi, tiếp tục như vậy, chờ cô trở lại hiện thực sẽ có thể trực tiếp vị trí C đưa tang.
Côcó thực sự có thể kiên trì kết thúc trò chơi không? Cho dù cô kiên trì qua trận đấu này, còn có trận tiếp theo, trận tiếp theo, trận tiếp theo...
Khi nào trò chơi này sẽ là một người đứng đầu? Hay là... Mãi mãi sẽ không bao giờ dừng lại?
Trầm Mão Mão rơi vào tuyệt vọng lau nước mắt cay đắng. Không chừng qua ngày hôm nay, cô sẽ lưu lạc đến kết cục như Đinh Hậu...
Nước còn chưa sôi, cô nhịn không được lại liếc mắt nhìn cái bình lớn đang ngồi trên thi thể Đinh Hậu, sau đó lấy tay dụi dụi mắt.
Cô không nhầm ha... Cái nắp này có phải đang lắc lư không?
Lông tơ của Thẩm Mão Mão chợt nổi lên, hô to tên Tiểu Lâu: "Con mẹ nó! Lâu tỷ! ! Chị xem cái bình này có phải đang di chuyển không?!"
Tiểu Lâu nhanh chóng từ căng tin chạy vào, chị trợn to hai mắt, tắt gas, nắm lấy tay Thẩm Mão Mão đã vọt ra ngoài.
Những giọt mưa lạnh rơi trên tóc và mặt chị, rất nhanh đã tưới quần áo của chị, gió lạnh thổi qua, quả thực là mát mẻ. Thì ra bên ngoài đã sớm bắt đầu mưa, chẳng qua là Thẩm Mão Mão vẫn không nghe thấy.
Đèn phòng bếp đột nhiên tắt, Tiểu Lâu nghe thấy một tiếng nổ lớn, giống như thứ gì đó nặng nề ngã xuống đất, ví như –– cái miệng lu kia.
Đèn đường cách đó không xa các cô tắt từng ngọn từng ngọn, bóng tối không ngừng đến gần. Những giọt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống đất, nước đọng trên mặt đất giống như bị đốt cháy sôi trào.
Hai người toàn lực chạy về phía trước, lướt qua từng ngọn đèn đường còn sáng. Nhưng khu vực bóng tối vẫn cách các cô càng ngày càng gần, cho đến khi đem các cô bao bọc.
Tiểu Lâu loạng choạng ngã xuống đất, Thẩm Mão Mão bị chị dẫn ngã nhào về phía trước, một giây trước khi ngã xuống vũng bùn đứng vững.
Cô lau nước mưa trên mặt, quay đầu đỡ Tiểu Lâu.
Tiểu Lâu che đầu, ngũ quan dữ tợn, tựa hồ đang chịu đựng thống khổ lớn lao.
Thẩm Mão Mão hoàn toàn hoảng hốt: "Lâu tỷ?!"
Đột nhiên có một đôi tay lạnh lẽo nắm lấy cánh tay trái của cô, cô hét lên, tay phải vỗ cánh tay lung tung.
Đó chỉ là một bàn tay, hơi mang theo một đoạn cổ tay, thiếu một ngón tay —— là bàn tay của Đinh Hậu.
Thẩm Mão Mão giống như điên rồi giậm chân tại chỗ, vừa khóc vừa hô: "Đụng cái gì? Buông tôi ra hu hu hu hu!!!"
Cô tàn nhẫn móc lên bàn tay kia, một ngón tay trực tiếp bị bới xuống, xương cốt trắng bệch từ trong thịt nhô ra, nằm trên da cô.
"Oa QAQ xin lỗi hức hức đừng đến tìm tôi mà..."
Một ngón... Hai ngón... Ba ngón...
Ba ngón tay còn lại đều bị cô vặn xuống, bàn tay trực tiếp rơi xuống đất, nhưng vẫn còn chậm rãi nhúc nhích.
Bởi vì quá mức căng thẳng và mưa, Thẩm Mão Mão lại bắt đầu thở không nổi. Cô kéo Tiểu Lâu lên một cách khó khăn rồi cố gắng hết sức để chạy về phía ký túc xá.
Đèn đường trên công trường đã tắt hoàn toàn, mặt trăng co lại phía sau những đám mây đen. Ký túc xá cách đó không xa giống như một ngọn hải đăng, hướng dẫn cho những người bị lạc đường trong cơn bão.
Thẩm Mão Mão cái gì cũng không nghe thấy, cô không dám quay đầu lại nhìn, chỉ có thể cúi đầu từng ngụm từng ngụm thở dốc. Tiểu Lâu cũng không tính là nặng, thậm chí có thể nói là nhỏ nhắn, nhưng dưới tình huống như vậy, cô không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu.
Hiện tại chỉ có thể may mắn Nghiêm Nam cắt Đinh Hậu đủ nát... Nếu không các cô có thể đã bị đuổi theo từ lâu.
Đi bộ, một đôi chân xuất hiện trong tầm nhìn của cô. Thẩm Mão thét chói tai một tiếng thiếu chút nữa trực tiếp ngất đi. Cô lui về phía sau hai bước, chân mềm nhũn, ngồi xuống nước, ngẩng đầu nhìn về phía chủ nhân của đôi chân này.
Một thân hình khổng lồ đập vào mắt —— hốt nhiên là quái vật trong siêu thị!
Mỗi khuôn mặt trên bụng quái vật đều cười dữ tợn, vươn bàn tay đen nhánh ra với tới cô...
Phòng bị rò rỉ lại gặp mưa đêm, Thẩm Mão Mão tuyệt vọng nhắm mắt lại, buông tha giãy dụa chờ chết.
Mưa rơi trên mí mắt cô, cô lẳng lặng chờ một lúc lâu, nhưng trước sau không cảm thấy đau đớn.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cô chợt mở to mắt, đã thấy nó nhặt lên một miếng thịt vụn nhỏ trên vai mình, giơ tay nhét vào miệng. Những khuôn mặt khác bất mãn mở miệng chậu máu ra, liều mạng bĩu môi về phía trước, hàm răng màu đỏ sắc nhọn trong miệng cắn lên xuống, tựa hồ là muốn trực tiếp từ trên người cô cắn xuống một khối thịt vào bụng.
!!!!
Khi nào những miếng thịt này lại ở trên người cô?!
Thẩm Mão Mão ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt trên đầu con quái vật này —— cũng chính là khuôn mặt vốn có của nó. Trên mặt nó chỉ có hai hốc mắt tối đen như động, nhìn không ra giờ phút này là biểu tình gì, nhưng cô lại không cảm nhận được ác ý từ trên người nó.
Sau khi ăn miếng thịt vụn kia, quái vật cũng không thèm liếc mắt nhìn các cô một cái nữa, cất hai chân đi về phía sau các cô. Lúc lướt qua, khuôn mặt trước bụng nó tập thể xoay về phía sau, há to miệng nói cái gì đó...
Tiểu Lâu đã sớm hôn mê, Thẩm Mão Mão kéo chị lùi lại, hai mắt sững sờ nhìn chằm chằm hai loại sinh vật quấn quýt trong bóng tối.
Mãi đến khi trở lại ký túc xá sáng đèn, cô mới thở phào nhẹ nhõm, ngã quỵ xuống đất, nửa ngày không đứng lên.
Nghiêm Nam từ trên giường đứng lên, tốc độ nhanh chóng đóng cửa lại, há miệng hỏi: "Các cô dẫn thứ gì đó tới đây?!?!"
Thẩm Mão Mão không biết cô ta hỏi cái gì, cô tự mình nói: "Hai con quái vật đánh nhau! Đinh Hậu sống rồi!"
Sắc mặt Nghiêm Nam trắng bệch.
Đinh Hậu chính là do chính tay cô ta cắt xén... Nếu Như Đinh Hậu thật sự sống lại mà nói, người đầu tiên muốn tìm, khẳng định chính là cô ta.
Cô ta nhìn thoáng qua Tiểu Lâu hôn mê bất tỉnh, còn có Thẩm Mão Mão hư thoát, trong mắt hiện lên quang mang tính kế.
Thẩm Mão Mão vừa nhìn bộ dáng kia của cô ta thì biết cô ta chú ý cái gì. Cô lạnh lùng nói: "Chắc cô cũng biết, mỗi đêm, bên ngoài đều có âm thanh khiến người ta đau đầu. Bây giờ tôi không thể nghe thấy nó, vì thế tôi sẽ không bị ảnh hưởng, nếu cô làm bất cứ điều gì, tôi hứa sẽ cố gắng hết sức để kéo cô ra ngoài. Mọi người muốn chết thì cùng chết."
Nghiêm Nam vẻ mặt cứng đờ, khô cằn cười cười, một lần nữa nằm trở lại giường, không thèm để ý tới các cô nữa.
Thẩm Mão Mão nằm trên mặt đất nghỉ ngơi một lát, sau đó cố sức cởi quần áo ướt đẫm cho Tiểu Lâu, nhét chị vào trong chăn.
Sau khi làm xong tất cả, cô cũng cởi quần áo ngã xuống giường, mệt mỏi không nói nên lời.
Nhưng cô không dám ngủ, không dám để mặc mình mất đi ý thức. Vạn nhất Nghiêm Nam thừa dịp cô ngủ làm động tác nhỏ, vậy cô và Tiểu Lâu chết mới kêu oan.
Đêm khuya vắng lặng, Thẩm Mão Mão thu mình thành một đoàn nhỏ, tận lực khống chế chính mình không khóc ra tiếng.
Bất quá khóc ra cô cũng không nghe được, nhiều lắm cũng có thể ầm ĩ đến Nghiêm Nam.
Hức hức hức thật muốn về nhà... Tại sao cô phải chịu đựng nỗi sợ hãi này? Tại sao cô lại xui xẻo như vậy...
Nước mắt chảy xuống như không cần tiền.
Không biết khóc bao lâu, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng phủ lên mắt cô.
Thẩm Mão Mão sửng sốt một chút.
—— Là Tiểu Lâu đã tỉnh!
Tiểu Lâu nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, nắm lấy tay cô viết hai chữ trong lòng bàn tay cô ——
Ngủ đi.
Thẩm Mão Mão rốt cuộc an tâm, cơ hồ một giây sau thì nặng nề ngủ thiếp đi.
...
Sáng hôm sau, Thẩm Mão Mão bị Tiểu Lâu nhẹ nhàng đánh thức.
Cô dụi dụi mắt ngồi dậy mặc quần áo, đã sớm quên nửa đêm hôm qua mình khóc lớn như thế nào, còn tâm tình tốt đẹp nghĩ mình cuối cùng cũng cứu người không hại người, thái độ của Tiểu Lâu đối với cô rõ ràng tốt hơn trước rất nhiều!
Kết quả một giây sau Tiểu Lâu đã một cước đá cô xuống đất, sau đó đem chậu rửa mặt đầy nước đưa cho cô.
Thẩm Mão Mão: "..." Dù sao giúp chị lấy nước cũng là đối xử tốt với cô! Khách hàng cuối cùng cũng trở thành thượng đế!
Cô nhìn mặt bạn thân Nhậm Nguyệt trên mặt nước, trong lòng vẫn có chút không được tự nhiên, dứt khoát nhìn hai cái thì dời tầm mắt. Đêm qua đã khóc, đôi mắt của cô sưng lên thành hạch đào, khuôn mặt của cô là một màu đen màu trắng, giống như một con mèo hoa nhỏ.
Tiểu Lâu nói: "Lát nữa... Quên nó đi... Tôi..."
Thẩm Mão Mão ngẩng đầu nhìn chị.
Tiểu Lâu lộ ra biểu tình nghi hoặc, muốn nắm lấy tay cô viết chữ.
Thẩm Mão Mão né tránh: "Lâu tỷ! Chị nói to lên!"
Tiểu Lâu nói: "Thính giác - của cô - phục hồi?!"
Thẩm Mão Mão quả thực mừng đến phát khóc: "Em có thể nghe thấy âm thanh! Nhưng nghe không rõ lắm! Cần phải lớn tiếng! Mới nghe được!"
Tiểu Lâu: "Mẹ nó cô nói nhỏ một chút cho tôi!"
Thẩm Mão Mão: "..." Cuộc sống thật sự rất khó khăn.
Cô dùng khăn tay ướt lau mặt, từ Thẩm Miêu Miều trở về Thẩm Mão Mão.
Mưa đã dừng lại, ngoài cửa sổ nắng, gió mang lại không khí ẩm ướt trong lành. Thẩm Mão Mão ra ngoài rót nước, há to miệng hít một hơi oxy, cảm giác phổi đau đớn của mình thoải mái hơn rất nhiều.
Mặc dù bây giờ cô có thể nghe thấy một chút âm thanh, nhưng Tiểu Lâu vẫn từ chối giao tiếp với cô, bởi vì chị không muốn hét lêm nói chuyện, cảm thấy như thế rất ngu ngốc.
Thẩm Mão Mão có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể lựa chọn tha thứ cho chị.
Cô và Tiểu Lâu thu thập xong, đồng loạt xuất phát đến căng tin. Nửa đường cô mới nhớ tới công việc ngày hôm qua của mình còn chưa hoàn thành, nhất thời thì hoảng hốt: "Lâu tỷ! Em phải làm sao giờ! Chúng ta chưa xử lý hết thịt! Xác chết Đinh Hậu còn vùng dậy!"
Tiểu Lâu hét lớn: "Là cô!"
Hai chữ ngắn ngủi, Thẩm Mão Mão lại từ trong đó nghe ra, "Nhiệm vụ của cô chưa hoàn thành liên quan gì đến mỗ Lâu tôi? Nếu cô tự chết, hỏi tôi làm gì? "Và ý nghĩa khác.
Nói như vậy, nhưng Thẩm Mão Mão tin tưởng, trải qua tai nạn đêm qua thấy chân tình, Tiểu Lâu khẳng định sẽ không thấy chết không cứu!
Dù sao đây mới là ngày thứ tư, cái mạng thứ hai không thể mất nhanh như vậy.
Lúc đến căng tin, Nghiêm Nam đã chuẩn bị xong cơm, mọi người ngồi ở hai bàn ăn cơm. Long ca và lạnh như băng còn chưa trở về, chỗ ngồi vẫn còn trống.
Những người khác làm bộ không thấy, Bân Tử cũng không chủ động đi tìm người, ngược lại ngồi bên này thành thành thật thật ăn cơm, phảng phất sống chết của Long ca không liên quan đến hắn.