Một năm sau đó Lục Giai Ân tranh thủ vài ngày về thăm bà ngoại rồi cũng nhanh chóng trở lại Ý.
Bà chủ nhà tầng trên Lục Giai Ân vô cùng thích đồ ăn Trung Quốc nên thi thoảng cũng cho cô vài món ngon, về sau còn tốt bụng tìm giúp cô công việc làm gia sư dạy tiếng Trung nữa.
Cứ thế Lục Giai Ân cũng bận rộn hơn trước rất nhiều.
Đến nỗi nghỉ hè cũng phải ở lại Ý không về được.
Cô vừa vẽ tranh vừa đi làm gia sư.
Thời gian đó, đôi lúc Tần Hiếu Tắc cũng bay tới Ý với rất nhiều lý do.
Khi đó Lục Giai Ân có thể cảm nhận rõ ràng Tần Hiếu Tắc thực sự rất bận rộn.
So với trước kia, anh bây giờ lúc nào cũng trong trạng thái mệt mỏi vô cùng.
Có lần anh mời cô ăn cơm mà cũng vội vội vàng vàng rời đi.
Lục Giai Ân hơi khó xử bảo anh không cần thiết phải tự đày đọa mình như vậy, và anh cũng không cần tới Ý nữa đâu.
Lời nói uyển chuyển êm tai nhưng ý tứ đuổi khách vẫn rõ mồn một.
Tần Hiếu Tắc lúc đó nhìn cô không nói gì chỉ im lặng rồi nói thực ra bản thân anh tới Ý là do có chuyện khác cần xử lý.
Nếu anh đã nói vậy rồi Lục Giai Ân còn nói được gì nữa đây.
Mặc kệ cô có nói thế nào Tần Hiếu Tắc vẫn lại đến thăm cô, hơn nữa còn không quên mang cho cô ít đặc sản quê nhà.
Để đáp lễ Lục Giai Ân cũng vui vẻ mua một ít món ăn địa phương Ý đưa cho Tần Hiếu Tắc.
Cứ thế thời gian thấm thoắt thoi đưa.
Cuối cùng cũng đến tháng sáu, Lục Giai Ân cũng đã lấy được bằng thạc sĩ.
Tháng bảy cô chính thức trở về nước.
Mới ở thành phố C với bà ngoại chưa được bao lâu, Lục Giai Ân đã nhận được tin nhắn từ Hữu Hữu.
“Giai Ân, em nghỉ ngơi chút rồi tới Bình Thành đi.”
Lục Giai Ân lúc còn ở nước ngoài tham gia không ít triển lãm và các cuộc thi, cô rinh về cho mình không ít giải thưởng lớn bé. Vô cùng xuất sắc.
Trước khi về nước cô đã ký hợp đồng với một công ty ở Bình Thành.
Hơn nữa lần trở về này cô cũng có chuẩn bị tham gia triển lãm tranh dành cho những nghệ thuật gia trẻ tuổi mà địa điểm được tổ chức tại Trung tâm nghệ thuật Bình Thành.
Lục Giai Ân ngạc nhiên: “Có chuyện gì sao ạ?”
“Hôm nay đã xác định ngày diễn ra triển lãm rồi, thêm nữa bên kia cũng muốn xác nhận với bên mình. Tốt nhất tác giả nên có mặt để xác nhận.” Hữu Hữu điềm tĩnh nói.
Lục Giai Ân vui vẻ trả lời: “Được ạ, hai ngày nữa em sẽ qua.”
Hữu Hữu: “Ân Ân à, chỗ ở chị sẽ lo giúp em nên em chỉ cần tới rồi đi xem luôn thôi nhé.”
Nghe điện thoại xong, Lục Giai Ân có hơi sững người một chút.
Lúc còn ở nước ngoài, công ty nhiều lần đề nghị cô quay về nơi cô đã ra đi, cô cũng nghĩ ngợi rất nhiều. Nếu về Bình Thành chắc chắn sẽ đụng mặt Tần Hiếu Tắc.
Nhưng điều kiện công ty đối đãi với cô vô cùng tốt, đến mức khó lòng có thể cự tuyệt được.
Thế là cô sang hỏi ý kiến Trâu Dư, trả lời cô là giọng nói vô cùng kích động.
“Hợp đồng tốt như thế! Cậu còn nghĩ cái nỗi gì? Nhanh chóng ký đi!”
Thế rồi cứ theo lời Trâu Dư, hợp đồng được ký.
Tính tới hiện tại, điều quan trọng nhất với cô là vẽ tranh.
Nhưng mà chuyện kia… chờ tới lúc đến Bình Thành rồi nói sau.
*
Biết Lục Giai Ân phải đi, Hàng Hữu chủ động ra sân bay tiễn cô.
Ngồi trên xe, từng cảnh từng nơi của thành phố C cứ như đang chạy trốn về phía sau cô vậy.
Lục Giai Ân nhìn ra cửa sổ trong lòng có chút không nỡ.
Hàng Hữu ngồi bên cạnh bỗng lên tiếng: “Sau này cậu sẽ ở Bình Thành phát triển sự nghiệp luôn à?”
Lúc hỏi câu này trông anh có phần trịnh trọng.
Lục Giai Ân nhìn anh, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Chuyện sau này tớ không chắc nhưng trước mắt một năm tới sẽ như vậy.”
Hàng Hữu nghe xong khựng lại một lát, chậm rãi “Ờ” một tiếng.
Lúc tới sân bay, Hàng Hữu vẫn kiên trì muốn đưa Lục Giai Ân vào khu kiểm tra an ninh.
Không khí có chút trầm mặc.
Thật ra lúc mới ra nước ngoài, Hàng Hữu đã gửi tin hỏi thăm cô rồi.
Nhưng việc học của Lục Giai Ân vốn bận rộn, hơn nữa cô cũng không thích bị làm phiền lúc đang vẽ tranh nên cô thường để di động ở trạng thái im lặng.
Đó cũng là lý do cô bị lỡ rất nhiều tin nhắn từ Hàng Hữu, khó mà có thể trả lời ngay được.
Dẫu lúc xong việc cô cũng có xin lỗi với và giải thích, nhưng Hàng Hữu lại luôn cho đó chỉ là cái cớ của cô thôi.
Thời gian dần trôi, cô cũng không còn liên lạc thường xuyên với Hàng Hữu nữa.
Có lẽ những lần cả hai gặp mặt đều là khi Lục Giai Ân về nước mà thôi.
Hơn nữa chủ đề tán gẫu thường cũng chỉ là cuộc sống hiện tại như thế nào.
Thỉnh thoảng Hàng Hữu cũng sẽ đề cập tới công việc ở ngân hàng nhưng Lục Giai Ân lại không hiểu mấy về chủ đề này.
“Lục Giai Ân.”
Trước khi vào khu an ninh, Hàng Hữu đứng bên cạnh Lục Giai Ân nhỏ giọng gọi cô.
Lục Giai Ân nghiêng đầu nhìn anh: “Hửm?”
Khóe miệng Hàng Hữu khẽ giật: “Tớ…”
Cậu hơi ngập ngừng, đột nhiên cậu cảm thấy bên trong mình như có một cỗ bất lực không biết nên nói gì đè nặng.
Cậu vẫn luôn thích người con gái này nhưng cậu không thể phủ nhận rằng giữa hai người vẫn luôn tồn tại một ranh giới vô hình nào đó.
Nó cứ theo thời gian, từng phút từng giây một lớn dần lên.
Bây giờ trước mắt cậu, Lục Giai Ân cũng không thay đổi quá nhiều so với trước đây.
Cô vẫn xinh đẹp thanh thuần như cũ, tốt bụng dịu dàng, nói chuyện vẫn nhẹ nhàng êm tai như trước.
Mà Hàng Hữu cũng tự nhận thấy bản thân cũng không thay đổi gì nhiều, vẫn rung động mỗi khi nhìn thấy Lục Giai Ân.
Nhưng mà…. dường như đang có thứ gì âm thầm thay đổi.
Giống như nắm cát trong tay ta vậy, dù nắm cỡ nào cũng không thể ngăn cản nó không ngừng trôi tuột ra ngoài.
Hàng Hữu nhắm mắt, lại nhìn Lục Giai Ân thêm một lần nữa.
Môi cậu khẽ động, định nói: “Hay chúng ta thử làm lại từ đầu đi.”
Nhưng lời chưa kịp nói đã trôi ngược trở lại.
Bọn họ đã không còn là cô bé cậu nhóc như trước nữa rồi.
Tình cảm thời cấp ba rất tinh khiết đơn thuần, chỉ cần thích là có thể bên nhau.
Nhưng bây giờ thì không thể.
Cậu không thể mặc kệ những rào cản cả hai sẽ đối mặt được.
Nếu bây giờ Lục Giai Ân tới Bình Thành phát triển sự nghiệp, cô sẽ mở triển lãm tranh của chính mình rồi sẽ trở thành họa sĩ nổi tiếng, lúc ấy hẳn sẽ có rất nhiều người thích cô…
Lúc đó cậu như thế nào?
Cậu phải làm sao đây? Phải như thế nào mới có thể đuổi kịp cô chứ?
Nếu có thể cậu thật sự rất muốn trở về những tháng năm học trò thời trung học. Làm lại mọi thứ.
Yết hầu Hàng Hữu giật giật, giọng nói có chút khô khan hơn.
“Nếu năm đó tớ bảo cậu rằng hãy đợi tớ, cậu sẽ chờ sao?”
Lục Giai Ân một giây kinh ngạc, chậm rãi gật đầu.
“Sẽ chờ.”
Cô hơi chần chừ nhìn Hàng Hữu rồi cất giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: “Hàng Hữu, chuyện đó đã qua lâu rồi.”
Hàng Hữu gật đầu: “Tớ biết.”
Nhưng mỗi khi nhớ tới thì ngay lập tức cảm giác ân hận luôn bao trùm lấy cậu.
Đợi đến khi tiếng thông báo chuyến bay của cô vang lên Lục Giai Ân mới vội vàng đi đăng ký.
Lục Giai Ân vẫn chưa biết nên ở đâu nên đành ở tạm khách sạn.
Vừa thu dọn chút hành lí cô liền gọi ngay cho Quý Đường Ninh.
Biết Lục Giai Ân tới Bình Thành, Quý Đường Ninh vui mừng khôn xiết ngay lập tức hẹn cô ra ngoài gặp mặt.
Lục Giai Ân cười: “Khi nào thì em rảnh? Chị sang nhà em được không, sẵn tiện thăm Tứ Tứ luôn.”
Cô vừa nói xong, Quý Đường Ninh ở đầu dây phía bên kia có hơi trầm mặc.
Cô ấy ấp úng trả lời: “Em rất xin lỗi chị Giai Ân, Tứ Tứ…”
Trong lòng Lục Giai Ân như chấn động, tiếp tục nghe cô nói: “Tứ Tứ… nó không ở nhà em, nó…”
Còn chưa kịp nói xong từ trong ống nghe vọng tới giọng nam cắt ngang Quý Đường Ninh.
“Đường Ninh không hợp nuôi mèo của em, tôi đã mang nó cho người thích hợp hơn rồi.”
Giọng điệu Giang Thừa Thư vô cùng bình tĩnh xen vào.
Lục Giai Ân sửng sốt: “Là ai vậy?”
Giang Thừa Thư không trực tiếp trả lời, chỉ nói sẽ gửi video camera cho cô xem.
Cúp điện thoại một lúc, Lục Giai Ân rất nhanh đã nhận được link app camera rồi cả tên đăng nhập và mật khẩu của vào app.
Cô nhanh chóng làm theo, vừa đăng nhập vào tài khoản nhận được, điện thoại nháy mắt xuất hiện một căn phòng được lắp camera.
Căn phòng ấy rất lớn, cách bài trí tối giản với hai màu chủ đạo là trắng đen.
Tứ Tứ đang nằm chễm chệ trong ngôi nhà nhỏ dành cho mèo, còn rất vui vẻ nằm hưởng thụ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tứ Tứ đã lớn hơn rất nhiều so với trước đây, cái đuôi thô dài, bộ lông sáng bóng dày trông rất mượt, có lẽ là được chăm sóc rất kỹ càng.
Trong lòng Lục Giai Ân rất vui mừng, nhưng ngay sau đó cảm thấy có phần bất ngờ.
Căn phòng này bây giờ trông có vẻ trống không nhưng hình như cũng là phòng dành cho người ở.
Chủ mới của Tứ Tứ là ai sao có thể dễ dàng đưa mật khẩu camera cho người khác như vậy chứ? Chẳng lẽ không cần không gian riêng tư luôn sao?
Hoang mang không biết phải nói gì thì ngay lập tức cửa căn phòng mở ra.
Một thân ảnh cao lớn quen thuộc rơi vào tầm mắt cô.
Lục Giai Ân ngơ ngác nhìn người mới bước vào, trái tim không tự chủ được mà nhảy lên thình thịch.
Tần Hiếu Tắc nuôi Tứ Tứ á?
Anh còn đổi luôn chỗ ở rồi?
Đường Ninh làm sao không trực tiếp nói cho cô biết chuyện này?
Sao chẳng ai nói ngay từ đầu với cô vậy chứ?
Đầu óc cô lúc này rối tung rối mù, đợi đến khi cô kịp phản ứng lại thì người con trai trên màn hình đã xuất hiện với trạng thái nửa thân trên trần như nhộng rồi.
Anh quay lưng về phía camera uống nước, vai rộng eo thon, bả vai còn có cả đường cong thoắt ẩn thoắt hiện.
Lục Giai Ân hít hà một hơi, luống cuống tay chân tắt phần mềm đi.
Cô nhắn tin cho Giang Thừa Thư, hỏi anh sao lại cho cô biết mấy thứ này.
Giang Thừa Thư trả lời rất đơn giản, chỉ có mấy chữ.
“Hỏi Tần Hiếu Tắc.”
Lục Giai Ân: “……”
Cô mới không thèm hỏi.
Lục Giai Ân đặt điện thoại xuống, dứt khoát ngồi trước bàn xem lại mấy e-mail được gửi tới.
Dù cô không tìm Tần Hiếu Tắc thì anh cũng chủ động tới tìm cô.
Vừa nhắn tin với Giang Thừa Thư không bao lâu, Lục Giai Ân đã nhận được điện thoại của Tần Hiếu Tắc.