Editor: Chuối

Tối ngày Hàng Hữu mới được thêm vào nhóm Wechat của lớp, Lục Giai Ân đã mơ một giấc mơ.

Trong mơ đang là thời điểm cuối xuân đầu hạ, trên sân trường học sinh đang tự do chơi đùa, ồn ào và náo nhiệt vô cùng.

Thời tiết rất đẹp, trong không khí phảng phất một mùi hương trong lành và ấm áp.

Lục Giai Ân không cần tham gia các tiết học thể dục, nhưng thỉnh thoảng cô cũng sẽ ra sân thể dục đi dạo một chút, sẵn hít thở không khí. 

Lúc đi ngang qua thanh xà kép, đột nhiên có người gọi cô lại.

“Lục Giai Ân.”

Cô ngẩng đầu lên, thấy Hàng Hữu mặc áo tay ngắn, đang ngồi trên xà, áo khoác đồng phục tùy ý đặt bên cạnh, vạt áo màu xanh trắng rũ xuống, khóa kéo dưới ánh nắng mặt trời tỏa ra ánh vàng.

Đôi chân dài của cậu đung đưa, trên mặt mang theo ý cười cà lơ phất phơ. Một tay giữ xà kép, tay còn lại vươn ngón trỏ ngoắc ngoắc. 

Lục Giai Ân tưởng cậu có chuyện gì, liền bước lên phía trước hai bước.

Hàng Hữu cúi đầu, ánh mắt sáng rực nhìn cô.

Nở nụ cười có chút xấu xa, cậu kéo dài giọng nói: “Làm bạn gái tôi đi.”

Ngay lập tức Lục Giai Ân sửng sốt, trái tim lệch nhịp.

Gương mặt vì phơi nắng mà nóng lên, cô lắc đầu, lật đật bỏ đi.

Đây là lần đầu tiên Hàng Hữu đưa ra đề nghị hẹn hò, nên đương nhiên là bị từ chối.

Sau đó, số lần cậu xuất hiện trước mặt Lục Giai Ân ngày càng nhiều.

Tuổi trẻ tinh thần hăng hái, thích thì mạnh dạn bày tỏ.

Hàng Hữu ở trong đội bóng rổ của trường, đã sớm quyết định sẽ đi theo con đường chuyên ngành về thể dục thể thao.

Cậu đẹp trai, chơi bóng rổ lại giỏi, nên rất nổi tiếng trong trường.

Mỗi lần trường tổ chức cuộc thi bóng rổ, hầu như trận nào có cậu  tham gia sẽ nắm chắc phần thắng. 

Trong lớp có tổ chức hoạt động ngoại khóa, luôn không thiếu các bạn nữ vây quanh sân bóng rổ xem cậu thi đấu.

Vào ngày diễn ra cuộc thi, Lục Giai Ân cũng đến sân bóng rổ xem bọn họ thi đấu.

Trước khi trận đấu bắt đầu, Hàng Hữu không một chút do dự đi qua một đám người, cởi áo khoác đồng phục đưa cho Lục Giai Ân.

“Giữ giúp tôi!” cậu cười hì hì nói, xung quanh liền xuất hiện vô số tiếng bàn tán xì xào và cười đùa.

Lục Giai Ân ôm đồng phục của cậu, vừa xấu hổ lại khó xử.

Hàng Hữu thấy hai má cô đã ửng hồng, còn cười đến vui vẻ. 

Trận đấu lần đó, lớp cô đã thắng như dự đoán.

Lục Giai Ân thật vất vả mới chờ được cho đến khi trận đấu kết thúc để trả lại áo khoác cho cậu rồi rời đi.

Hàng Hữu đuổi theo, không nhanh không chậm đi sau cô.

Lục Giai Ân quay đầu lại, mím môi. 

Khuôn mặt của Hàng Hữu lấm tấm mồ hôi, cậu cầm trên tay chiếc áo khoác đồng phục, chiếc áo đong qua đưa lại theo từng bước chân cậu.

Lục Giai Ân quay đầu lại, trên mặt Hàng Hữu lại nở nụ cười. 

Lục Giai Ân suy nghĩ, nhìn cậu nghiêm túc nói rõ: “Hàng Hữu, tôi không yêu sớm.”

Ẩn ý chính là: cậu hãy từ bỏ đi.

Học viện Mỹ thuật mà cô ấy sắp thi vào là một trong những trường tốt nhất cả nước, nên cô không được phép lơ là dù chỉ một chút.

Những chuyện như yêu sớm thế này, hoàn toàn không nằm trong phạm vi để cô cân nhắc.

Cô nghĩ mình nên nói rõ với Hàng Hữu.

“Ồ.” Hàng Hữu kéo dài giọng rồi khẽ cười.

Cậu thờ ơ nói: “Vậy thì chờ đến khi thi đại học xong.”

Lục Giai Ân nhìn vẻ mặt thờ ơ của cậu rồi ngẩn ra.

Từ chối dường như không có hiệu quả.

Hàng Hữu vẫn không chút kiêng kỵ thể hiện tình cảm của mình ở trường. 

Cậu sẽ thừa dịp giữa các giờ học đưa cho Lục Giai Ân đồ ăn vặt và nước uống.

Trước khi vận động cũng vô cùng hợp tình hợp lý mà đưa áo khoác đồng phục cho Lục Giai Ân cầm.

Vào lúc lớp học cần dọn bàn ghế sẽ tiện tay dọn ghế của Lục Giai Ân trước tiên.

Biết sức khỏe Lục Giai Ân không tốt lại bị tụt huyết áp, cậu sẽ đem theo kẹo trái cây.

Khi Lục Giai Ân nghỉ học để học vẽ, sẽ báo lại cho cô những việc cô không biết…

Năm đó bọn họ đều 17 tuổi.

Tinh thần cậu thì hăng hái.

Còn cô lại trầm lặng và nội tâm.

Khi Lục Giai Ân đến Bình Thành để tập luyện, Hàng Hữu nói với cô cậu muốn chơi bóng rổ chuyên nghiệp trong tương lai.

Lục Giai Ân gật đầu, cảm thấy rất tốt.

Cậu chơi bóng rổ giỏi như vậy, chắc chắn có thể làm được.

“Thế nhưng bố mẹ tôi lại không đồng ý, họ nghĩ rằng tôi có thể dựa vào năng khiếu thể thao của mình để thi đậu đại học là được rồi.” Giọng Hàng Hữu có chút bất lực.

Trong mắt các bậc cha mẹ, một công việc chuyên ngành so với chơi bóng rổ chuyên nghiệp thì tốt hơn rất nhiều. 

Lục Giai Ân chớp mắt, giọng nói khích lệ: “Tôi nghĩ cậu sẽ làm được. Ước mơ tưởng chừng như ngoài tầm với cũng nên thử một lần đó”.

Cũng như rất nhiều người khi biết cô muốn làm họa sĩ, liền cảm thấy rất hoang đường.

Nhưng muốn thực hiện ước mơ phải nỗ lực, nếu không thử thì sao biết có làm được hay không?

Hàng Hữu liền bật cười.

“Cho nên, tôi dự định trước tiên sẽ thi vào đại học A, rồi vào đội bóng rổ của trường để đánh CBA, sau đó thông qua tuyển chọn để chơi chuyên nghiệp luôn.”

Khi nói những lời này, trong mắt cậu như có muôn vàn ngôi sao tỏa sáng lấp lánh, chúng sáng một cách lạ thường.

Lúc đó Lục Giai Ân còn không biết CBA là gì, nên chỉ ngờ nghệch gật đầu. 

Hàng Hữu cúi đầu nhìn cô, hiếm thấy có một lần nghiêm túc nói: “Học viện Mỹ thuật Bình Thành và đại học A đều ở Bình Thành.”

Lục Giai Ân ngẩn người.

Hàng Hữu nhìn cô chằm chằm không lên tiếng, khóe miệng chậm rãi nhếch lên một nụ cười xấu xa.

Ngay sau đó Lục Giai Ân liền hiểu ra, hai má hơi nóng lên.

Những cảm xúc thời niên thiếu mập mờ mà đẹp đẽ, dù không ai nói ra nhưng trong lòng mỗi người đều ngầm hiểu rõ.

Trường trung học cơ sở ở thành phố C là một trường có truyền thống học tập lâu đời, phần lớn học sinh và phụ huynh đều coi việc học là chuyện ưu tiên hàng đầu. “Hãy học cho thật tốt toán, lý, hóa.” là những gì mà Lục Giai Ân nghe nhiều nhất khi còn nhỏ. 

Một niên khóa có cả hàng trăm học sinh, thế nhưng người theo ngành nghệ thuật và thể thao lại ít đến thảm thương.

Trong lớp, chỉ có Lục Giai Ân và Hàng Hữu là ngoại lệ.

Ở trường, bởi vì sự ngoại lệ hiếm có này mà cả hai hiểu nhau hơn.

Sau khi trở về từ lớp học vẽ ở Bình Thành, Lục Giai Ân đã vẽ tặng Hàng Hữu một bức tranh.

Cô trút hết những điều bản thân muốn nói dưới ngòi bút, hy vọng bọn họ còn mấy tháng cuối nỗ lực học tập thật tốt, chuẩn bị kỹ càng cho kỳ thi, mỗi người đều đậu vào trường đại học mà bản thân mong muốn.

Để tránh bị các bạn cùng lớp nhìn thấy, cô cố tình đợi mọi người về hết rồi mới đưa tranh.

Vì thế Hàng Hữu hợp tình hợp lý đưa Lục Giai Ân về nhà. 

Đó là lần đầu tiên hai người đi dạo cùng nhau.

Ngày hôm sau đi học, Hàng Hữu không đến trường.

Sự tình máu chó và bất đắc dĩ như vậy. 

Hàng Hữu gặp một đám côn đồ rồi bị cướp trên đường về nhà, thanh niên trai tráng đương nhiên không chịu thua kém, trong lúc giằng co bị đánh vỡ xương mắt cá chân.

Khi biết tin, cả thầy và trò trong lớp đều không thể tin được.

Cậu có thể trở thành một người chơi bóng rổ chuyên nghiệp mà.

Sắc mặt Lục Giai Ân tái mét, cả người không rét mà run.

Nhiều năm sau sự việc lần này, Lục Giai Ân vẫn nghĩ rằng, nếu ngày hôm đó cô không đưa tranh cho Hàng Hữu thì bi kịch này sẽ không xảy ra, chẳng phải sao? 

Đáng tiếc là không có nếu như…

Lục Giai Ân như người mất hồn trong nhiều ngày. Vào buổi chiều nọ cô lén lút đến bệnh viện mà Hàng Hữu đang ở.

Cậu đang nằm trên giường, lặng lẽ nhìn hai chân mình và ngẩn ngơ.

Chàng trai vốn dĩ tỏa sáng như ánh nắng mặt trời, dường như vào lúc này mọi sinh lực của anh bỗng chốc bị lấy đi hết sạch.

Cậu bình tĩnh, yên lặng và không hề tức giận.

Lục Giai Ân đứng ngoài cửa, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.

Cô bỗng nhiên không dám đẩy cửa bước vào.

Đáng lẽ cô phải chăm sóc cậu trong bệnh viện, nhưng cô không thể.

Cô không thể kiềm chế cảm xúc và nước mắt.

Lục Giai Ân quay đầu lại, đi tìm bác sĩ điều trị cho Hàng Hữu.

Khuôn mặt cô tái nhợt, cô vừa khóc vừa hỏi Hàng Hữu còn có thể chơi bóng hay không.

Bác sĩ thở dài, lấy ra một tờ giấy đưa cho cô.

“Cô gái nhỏ, đừng lo lắng, vết thương này, người trẻ tuổi hồi phục rất nhanh, chắc chắn chân sẽ không què đâu, cháu yên tâm.”

“Nhưng cậu ấy muốn chơi bóng rổ chuyên nghiệp.” Lục Giai Ân nức nở nói.

Bác sĩ xua tay: “Nghĩ cũng đừng nghĩ. Lượng vận động khi chơi bóng rổ chuyên nghiệp cậu ấy có thể chịu được sao?”

Lục Giai Ân hết hy vọng, mở to đôi mắt đẫm nước và hỏi: “Một chút khả năng cũng không có sao?”

Bác sĩ thở dài: “Cô gái, chúng tôi lại không phải bác sĩ chuyên về giải đấu CBA, hỏi chúng tôi cũng không được gì.”

Lục Giai Ân dứt khoát nắm được điểm mấu chốt: “Nếu như cháu có thể đi Mỹ tìm bác sĩ chuyên môn chữa trị, vậy có được hay không?”

Bác sĩ gật đầu: “Vẫn có thể, CBA đã có tiền lệ.”

Ông cau mày nhìn Lục Giai Ân rồi bất lực nói: ” Thế nhưng vị bác sĩ này dễ tìm vậy sao?”

“Cô gái nhỏ, chúng ta chỉ là người bình thường, biết tìm bác sĩ chuyên môn ở đâu đây?”

“Cậu trai ấy là bạn trai của cháu phải không? Cháu nên an ủi cậu ấy đi. Tuổi còn trẻ, thời gian còn dài.”

Lục Giai Ân mím môi, đứng dậy cúi đầu chào bác sĩ.

Sau khi nói câu “cảm ơn”, cô liền đến bến xe mua vé vé xe đến Bình Thành nhanh nhất.

Mọi lời an ủi đều vô dụng khi đối mặt với ước mơ tan vỡ. 

Lục Giai Ân đã từng nhìn thấy ánh sáng trong mắt Hàng Hữu, cô không đành lòng nhìn ánh sáng ấy dần vụt tắt để rồi trở thành một mảnh tối tăm.

Cậu là nam sinh chơi bóng giỏi nhất trường, sao có thể chỉ vì vài tên côn đồ mà vuột mất cơ hội, hỏi cậu làm sao có thể cam tâm? 

Làm sao cô có thể cam tâm?

Bản thân Lục Giai Ân không có quan hệ rộng, người duy nhất cô có thể nghĩ đến là Lục Bình Dao, người chú đang giữ chức vụ cao ở Bình Thành. 

Khi ở phòng vẽ tranh luyện tập, chú cô đã từng tìm Lục Giai Ân hy vọng cô sẽ liên lạc lại với Lục gia. Lúc ấy, cô còn tự cho mình là thanh cao nên không đồng ý.

Nhưng dưới tình huống đến bước đường cùng như lúc này, Lục Giai Ân chỉ có thể đến Bình Thành tìm chú của mình, nhờ ông giúp đỡ xem liệu ông có quen ai trong lĩnh vực này không. 

Chú cũng không so đo với lời từ chối trước đó của cô, gọi mấy cuộc điện thoại, rồi đồng ý với Lục Giai Ân.

Khoảnh khắc nhận được lời đồng ý, Lục Giai Ân dường như đã bật khóc một lần nữa.

*

Lục Bình Dao không đích thân xuất hiện mà giao cho bác sĩ điều trị cho Hàng Hữu, đề nghị gia đình cậu sang Mỹ chữa trị. 

Điều kiện nhà Hàng Hữu không tệ, bố mẹ cũng đồng ý.

Trước khi cậu ra nước ngoài, Lục Giai Ân đã đến bệnh viện tìm cậu, đưa ra lời đề nghị hẹn hò. 

Thế nhưng, Hàng Hữu chỉ yên lặng nhìn cô hồi lâu, lắc đầu từ chối, nói cô hãy học tập thật tốt chuẩn bị cho kỳ thi đại học.

Lục Giai Ân gật đầu đồng ý, nhưng không nói cho cậu biết việc mình được đi sang Mỹ là nhờ cô.  

Sau kỳ thi đại học, Lục Giai Ân cảm thấy cô đã làm bài khá tốt, hơn nữa so với điểm chuẩn của Học viện Mỹ thuật Bình Thành thì không có gì đáng lo ngại. 

Cô lấy hết can đảm của mình và gửi một  đoạn tin nhắn dài cho Hàng Hữu, ở dòng tin nhắn cuối nói rằng cô sẽ chờ cậu trở về Trung Quốc.

Tin nhắn lần này lại như đá chìm đáy biển, qua hồi lâu cũng không có câu trả lời.

Mãi cho đến khi điểm thi đại học được công bố, Lục Giai Ân xác nhận rằng cô đã thi đậu vào Học viện Mỹ thuật Bình Thành thì cô mới nhận được tin nhắn của Hàng Hữu.

[ Xin lỗi cậu, tôi có bạn gái rồi. ]

Một câu nói nhẹ tênh, thế nhưng lại đem toàn bộ dũng khí thật vất vả mà cô mới có được đánh tan, cũng triệt để cắt đứt suy nghĩ liên lạc lại với cậu của Lục Giai Ân. 

Lúc nhận được tin nhắn, cô liền xóa phương thức liên lạc của Hàng Hữu.

Sau đó cô đến đến Bình Thành ở nhà của chú một thời gian.

Khi ấy, cô nghĩ rằng Tần Hiếu Tắc rất giống Hàng Hữu.

Trong khoảng thời gian chăm sóc vết thương ở chân cho Tần Hiếu Tắc, Lục Giai Ân càng cảm nhận đâu đó bóng dáng của Hàng Hữu từ anh, thế nhưng cô lại chẳng thấy có lỗi.

Cô đã hết lòng hết dạ mà chăm sóc anh, như thể bù đắp cho những tiếc nuối thời trung học của cô.

Đôi chân của Tần Hiểu ngày một tốt lên, tinh thần thì ngày càng khá hơn, cũng không còn lạnh nhạt với cô như trước đây nữa. 

Anh đối với cô như nhặt được một món đồ chơi thú vị, những khi rảnh rỗi thường nói những điều vô nghĩa để trêu chọc cô.

Những tâm sự tích tụ lâu ngày của Lục Giai Ân cũng nhờ Tần Hiếu Tắc chọc cười mà giảm xuống, thế mà lại khá hơn rất nhiều.

Trong khoảng thời gian này, nói là cô chăm sóc Tần Hiếu Tắc, nhưng ở mức độ nào đó, cũng có thể nói là Tần Hiếu Tắc chăm sóc cô.

Nghe bác sĩ nói Tần Hiếu Tắc đang hồi phục rất tốt, sẽ không ảnh hưởng đến việc thi đấu sau này, Lục Giai Ân xúc động muốn khóc. 

Cô thực sự hy vọng Hàng Hữu ở Mỹ cũng nhận được kết luận tương tự từ bác sĩ.

Nhưng cô đã xóa phương thức liên lạc với Hàng Hữu, nên cũng không rõ việc điều trị của Hàng Hữu như thế nào ở Mỹ. 

Sau một thời gian dài, Lục Giai Ân thấy trong nhóm lớp có người nhắc đến Hàng Hữu, nghe nói anh không trở về Trung Quốc mà đến Úc học ngành tài chính.

Cũng không có ai đề cập đến việc chơi bóng rổ.

Những mộng tưởng ngày xưa dường như đã hóa thành lá úa mùa thu, cứ như vậy bay theo mây gió rồi biến thành cát bụi.

Nhưng Lục Giai Ân lại nhớ rõ. 

Cô nhớ bộ dạng của Hàng Hữu khi anh thi đấu, cũng nhớ rõ những kế hoạch đầy tham vọng cho tương lai của cậu.

Thiếu niên 17 tuổi khí thế hăng hái, trong mắt có ánh sáng, dưới chân có gió.

Cậu đã từng sống một cuộc đời rực rỡ, nhưng tự mình lại đánh mất một người như thế.

Lục Giai Ân đến giờ vẫn không biết, Hàng Hữu theo học ngành tài chính có phải là do chưa điều trị vết thương ở chân hay không.

Cô không dám hỏi.

*

Lục Giai Ân tỉnh dậy, phát hiện khóe mắt mình có chút ươn ướt.

Nghĩ lại có hơi mỉa mai.

Trên bức tranh cô tặng Hàng Hữu, cô viết những lời động viên, chúc phúc đến cậu: 

“Không ngừng theo gió đuổi trăng, 

Núi xuân phẳng lặng cuối đường đường chờ ai.”

Nhưng núi xuân là nơi đâu? 

Chẳng lẽ là việc học ngành tài chính ở Úc sao?

Chính cô là người đã cản trở việc theo trăng đuổi gió của Hàng Hữu. 

Mấy năm nay, cô chưa bao giờ tha thứ cho chính mình.

Lục Giai Ân lau khóe mắt, ngồi dậy, trầm mặc một lúc mới bước xuống giường.

Cô cầm điện thoại lên, là thông báo của lời mời thêm bạn tốt của Wechat.

Là Hàng Hữu thêm cô thông qua nhóm lớp. 

Cơ thể Lục Giai Ân cứng đờ, tim đập nhanh hơn một chút.

Cô nhấp vào vòng bạn bè của Hàng Hữu, ánh mắt chợt chua xót.

Trên dòng tiểu sử của Hàng Hữu, hiện lên một dòng chữ.

“Không ngừng theo gió đuổi trăng, 

Núi xuân phẳng lặng cuối đường chờ ai.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play