Quái vật không ngừng ngã đổ tạo nên một vòng khói bụi.
Xung quanh im phăng phắc. Họ chết lặng nhìn cảnh tượng trước mặt, cảm giác thế giới tĩnh lặng im lìm nhường chỗ cho duy một màu sắc rực rỡ sáng tỏa.
Bóng lưng kia đẹp đẽ chói lòa, dáng hình mảnh mai hạ xuống như thiên thần giáng thế.
Trong phi cơ, Tần Ngọc đứng bật lên trố mắt, đôi con ngươi tưởng như sắp bật ra khỏi hốc.
“Tần Ngọc, em muốn chết à?” Nhị sư tỷ mắng. Động tác của Tần Ngọc quá mạnh khiến chiếc gối ôm trên chân cô ấy va vào người Tần Kỳ làm cô ta sơ suất cứa kiếm vào ngón tay.
“Kiếm, kiếm… chém, chém…” Tần Ngọc sững sờ chẳng nói nên lời.
Những thế gia cổ võ sở hữu võ công, nội lực và võ nghệ cao cường như họ đã vô cùng mạnh mẽ. Tuy nhiên, dù là họ - những người mạnh nhất trong số những người hiện đại cũng không thể đạt đến trình độ này. Ban nãy đã xảy ra chuyện gì vậy? Có phải cô ấy đã nhìn lầm rồi hay không? Đó là phim điện ảnh sao? Tại sao quái vật đang chạy lại bị chém thành hai khúc một cách bất ngờ thế được?
“Được rồi, cũng sắp đến giờ rồi, đi thôi.” Lúc này, đại sư huynh đứng lên thản nhiên nói. Anh ta cũng chẳng hy vọng có khả năng cướp quyền quản lý một thành phố hàng triệu nhân khẩu từ tay chính phủ chỉ trong một lần. Cứ để từ từ, họ sẽ làm được thôi.
Ngoại trừ Tần Ngọc, cả ba người họ không hề hiểu thấu tình hình của thành phố A nên đương nhiên cũng chẳng biết chuyện gì vừa xảy ra.
Tần Ngọc rung động đến nỗi choáng váng, ú ớ nói không rõ. Họ cũng mặc cô ấy mà quay người bước ra ngoài.
Và lúc này, Triệu Lam ngoài phi cơ đang liên lạc cùng trung tâm chỉ huy.
“… Thủ trưởng? Thủ trưởng?” Nói mãi nói mãi nhưng đầu dây bên kia vẫn im lặng một cách quỷ dị, Triệu Lam hết sức lo lắng và khó hiểu. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Lẽ nào trung tâm chỉ huy đã gặp chuyện gì ngoài ý muốn? Tại sao không nghe thấy ai nói gì cả?
Một lúc lâu sau, thượng tá ở đầu dây bên kia chậm rãi nói, giọng nói ông khàn khàn như thể đang gian nan bật thốt thành lời: “… Quay về đi, không cần phải để ý đến những người nhà họ Tần đó nữa.”
“Nhưng quái vật…”
“Quái vật đã được giải quyết.”
“Nhanh vậy sao? Lựu đạn kiểu mới có tác dụng?” Triệu Lam ngạc nhiên nói.
“Không… không phải nhờ lựu đạn, chắc là bị chém làm đôi. Về đã rồi hẵng nói.”
Cuộc gọi kết thúc. Triệu Lam kinh ngạc, bị chém làm đôi?
Người nhà họ Tần xuất hiện trông vô cùng thượng đẳng. Đang toan nói, Triệu Lam bèn quay người tức tốc bỏ chạy, phóng lên chiếc trực thăng vốn dĩ đến để đón họ đến hiện trường vụ án và rời đi.
Người nhà họ Tần: ?
Cuối cùng Tần Ngọc cũng đã tỉnh táo hơn phần nào, nói năng trôi chảy: “Đại sư huynh! Đại sư huynh! Quái vật đã bị giết rồi!”
Cái gì? Sao có thể? Chẳng lẽ cao thủ của những gia tộc khác đã tự ý nhúng tay vào chuyện của thành phố A sao?
Cả ba người họ vội vã bước đến trước màn hình. Quả nhiên trong màn ảnh, con quái thú khổng lồ đã bị bổ dọc thành hai nửa, ngã xuống hai tòa nhà bên cạnh. Sau khi chúng đã sụp nhẹ, cơ thể nó vẫn tỏa hơi nóng hổi như thể vẫn chưa hạ nhiệt.
“Có… có chuyện gì vậy?”
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Họ trừng mắt. Quái thú bị giết cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên. Dù gì thì trong hai mươi năm qua, các nơi trên thế giới đều đang giết chóc. Có điều từ trước đến nay, họ chỉ gặp chúng bị nổ tung, bị phân thây thành nhiều mảnh chứ chưa từng gặp một con quái vật bị chém thành hai nửa chỉ trong một nhát. Sao có thể giải quyết một con quái vật khổng lồ như nó trong một nhát được? Sao có thể? Thực hiện bằng cách nào? Nhưng vết cắt trông gọn gàng sắc ngọt…
Xem ra không phải người từ những gia tộc khác tự tiện can thiệp vào chuyện trên địa bàn của họ. Lẽ nào đó là do vũ khí công nghệ cao mà chính phủ mới nghiên cứu thành công?
“Ai vậy?” Nhị sư tỷ chú ý đến Giang Tinh Chước. Cô ta không nhìn rõ gương mặt nhưng thoáng nhìn đã trông ra chiếc áo choàng màu đỏ rực rỡ.
“Không biết, nhưng ban nãy… hình như là cô ấy.” Tần Ngọc nói, cũng không chắc chắn lắm. Đó thật sự là chuyện con người có thể thực hiện được sao? Ngầu quá! Trái tim của Tần Ngọc đập điên cuồng.
“…”
Đương lúc người người đang khiếp sợ trước nhát kiếm bổ đôi con quái vật của Giang Tinh Chước thì Giang Tinh Chước đang rỉ máu trong lòng. Thẻ “Nhát kiếm của kiếm tu đại năng” đã tiêu hao sạch sẽ năng lượng của cô. Không những vậy, đến thẻ Thuận Phong Nhĩ và Thấu Thị Nhãn cũng đã tiêu hao hết.
Cô gần như đã trở lại “thời kỳ trước giải phóng” rồi.
Tuy nhiên, cũng vì thế mà Giang Tinh Chước đã mở khóa các thông tin liên quan của hệ thống trò chơi Chúa Tể. Nếu những vật dụng ban đầu sáng tạo phải tiêu hao lượng năng lượng vượt quá khả năng dự trữ thì các thẻ trong sảnh thẻ sẽ được đổi thành điểm năng lượng và tiêu hao hết. Nói cách khác, không một tấm thẻ nào có khả năng trường tồn vĩnh viễn nếu như người chơi không ngừng chế tạo ra được năng lượng tiêu cực để bổ sung vào thẻ. Một ngày nào đó sơ ý, người chơi sẽ mất hết những thẻ mà họ đã chế tạo, quay trở về “thời kỳ trước giải phóng”.
Nước cờ của cô đã chính xác.
Giang Tinh Chước thở phào khe khẽ. Cô đứng thẳng người, tra kiếm vào vỏ. Thanh kiếm cũng không tốn nhiều điểm năng lượng vì nó chỉ là “thanh kiếm không có gì lạ” - bản nâng cấp của “con dao không có gì lạ”.
Một cơn gió lạnh thổi qua, thế giới chìm trong im lặng, cuối cùng thời gian cũng tiếp tục chảy trôi.
Giang Tinh Chước quay người nhìn chàng binh sĩ trẻ ban nãy đã bị cô hất tung đi. Lúc này anh ta đang hai tay chống đất, nhìn cô chằm chặp.
Mặt Giang Tinh Chước không cảm xúc, cũng chẳng nói lời nào mà quay người biến mất, nhanh như một cơn ảo giác.
Đến lúc những quan chức cấp cao của căn cứ quân sự chạy đến, họ chỉ trông thấy những người ở hiện trường hốt hoảng và Giang Tinh Chước đã biến mất chẳng thấy tăm hơi.
“Người đâu?”
“Ờm… đi rồi ạ.”
“Sao các cậu không ngăn lại?!”
Người bị mắng lúng túng chẳng nói thành lời. Họ đã bị rúng động đến nỗi chẳng thể nói thành lời chứ huống hồ gì ngăn cản.
Một lát sau, người nhà họ Tần chạy đến, phát hiện Giang Tinh Chước đã rời đi.
“Các cậu đến cũng đúng lúc lắm, vừa hay đã kết thúc cả rồi.” Nhìn thấy người nhà họ Tần, họ oán giận nói.
Nhị sư huynh nhà họ Tần: “Cũng không phải vậy. Trễ chút nữa thì chẳng biết những tòa nhà kia bốc cháy sẽ có bao nhiêu người thiệt mạng. May mà có một cô đồng nghiệp tốt bụng không để lại tên đã giúp đỡ kết thúc tai họa bi thảm này.”
Những gì mà anh ta vừa nói có ý đưa cao thủ thần bí vừa xuất hiện vào phe cánh của những thế gia cổ võ, gần như trỏ vào mũi họ và nói rằng không có những thế gia ra tay là không được.
Điều tệ nhất chính là họ không thể phản bác, chỉ có thể xanh mặt nín họng.
Người nhà họ Tần nhìn biểu cảm của họ là đã xác định quái vật không phải do vũ khí do chính phủ chế tạo giết chết. Nếu không thì họ đã sớm không để thế gia cổ võ vào mắt. Họ thở phảo một hơi, đồng thời cũng có phần cảnh giác.
Họ nào biết rằng Giang Tinh Chước vẫn chưa rời đi. Cô khoác áo choàng tàng hình đứng trên nóc của một tòa nhà quan sát một lúc rồi bèn quay người bỏ đi.
Những người này toát nên thứ khí chất khác với người thường. Sức sống của họ mạnh gấp nhiều lần so với binh lính mạnh nhất ở nơi này, đã thế còn đeo cả kiếm. Nghe những gì mà họ vừa nói, hình như tài nghệ cũng hơn người.
Thế giới này gần như đã bước sang giai đoạn thứ ba. Cô thuộc vào hàng một người bình thường nên chẳng thể đối đầu chính diện cùng họ trong tình huống thiếu thốn năng lượng tiêu cực được, ngộ nhỡ bị giết chết mất. Hơn nữa, duy trì chiếc mạng che mặt thần bí cũng là điều mà cao nhân nên làm. - App TYT tytnovel.com
Quái thú bị giết chết, mối nguy cơ của đợt này cũng đã được giải quyết. Mọi người mở cửa hầm trú ẩn an toàn rồi bước ra. Có người biểu cảm chết lặng, có người biểu cảm sống sót sau tai nạn, có người trông thấy nhà ở và xe hơi của họ đã bị tàn phá nên òa khóc nức nở. Đôi mắt của vô số người đều chứa đựng sự kiệt quệ và tuyệt vọng.
Nhưng cũng có người lúc trông thấy thân thể của con quái vật khổng lồ đã bị chém làm hai khúc, cái nhìn của họ trở nên điên cuồng.
“Sao trông nó như đã bị bổ ra làm đôi vậy?!”
“Hay bổ làm đôi thật nhỉ? Mọi người nhìn mặt cắt đi kìa?”
Quân đội đã đứng phong tỏa nên đừng nói đến dân thường, đến cả những quân nhân đi ngang qua cũng không nhịn được mà quay đầu nhìn vết rách thẳng trên mặt cắt. Tiết diện hai bên bén ngọt vô cùng, thậm chí đến một mảnh vụn cũng không có! Họ có thể tưởng tượng ra được nhát chém kia cùng uy lực dứt khoát không thể chống đỡ, đến nỗi không chỉ bổ đôi con quái vật mà còn khiến nó trượt dài trên đoạn đường đằng sau.
Đó chắc chắn là điều mà công ty sản xuất hiệu ứng “trâu bò” nhất trên thị trường cũng không thể làm được!
“Vãi! Đỉnh thật sự! Do người đó của nhà họ Tần làm à?”
“Giời ơi, tôi muốn trở thành đệ tử của nhà họ Tần quá! Nhưng mà tôi được xếp vào nhóm không có căn cốt tập võ nên không thể trở thành cả đệ tử ngoại môn…”
“…”
Có người chụp ảnh đăng lên mạng, chẳng mấy chốc đã leo thẳng lên hot search. Người người bàn tán xôn xao, những tưởng nhà họ Tần lại xuất hiện một cao thủ nào đó, đến những gia tộc khác cũng rúng động.
“Giết chết quái vật chỉ trong một nhát? Tôi chưa từng nghe nói nhà họ Tần có thiên tài xuất chúng đến cỡ này!”
“Chẳng thế thì sao. Tôi nghe nói đó là một cô gái rất trẻ.”
“Một cô gái rất trẻ? Chẳng lẽ đó là thiên tài của nhà họ Mộ Dung?”
“Cuối cùng nhà họ Mộ Dung cũng cho phép cô ta xuất hiện rồi sao? Nhưng không phải nhà họ Tần đang muốn giữ quyền quản lý của thành phố A à? Lúc này nhà họ Mộ Dung để cô ta đến thành phố A không phải đang phá hỏng chuyện của nhà họ Tần sao? Lẽ nào nhà họ Mộ Dung đức độ đến thế?”
“Đi hỏi thăm nhanh đi.”
Mỗi một thành phố trong số 17 thành phố trong cả nước đều tồn tại một thế gia cổ võ riêng. Họ chủ yếu quen biết nhau trong thời kỳ lánh đời được xưng là “thế giao”. Cho đến giờ, họ chưa bao giờ nghe nói đến thiên tài nhà nào và bản kiếm pháp lợi hại kia cả. Có điều, mỗi người trong số họ đều cất giấu một ít những tuyệt học mà người ngoài không hề biết. Cho nên, cũng có lý do để tin tưởng rằng một công pháp ghê gớm như thế thật sự tồn tại. Nhất thời, tâm tư họ bắt đầu dậy sóng.
Giang Tinh Chước mở bảng số liệu ra, nhìn số liệu khó coi trên đó. Hay lắm, không thu được chút nào. Dù sao cô cũng không thể hấp thụ những cảm xúc tích cực, hơn nữa qua đợt này, cũng rất khó xuất hiện những cảm xúc tiêu cực đạt tiêu chuẩn.
Đương nhiên, đó chỉ là tạm thời. Rồi cô sẽ khiến họ biến chất. Để đạt được mục đích của cô, đó tất là điều phải trải qua. Cô cần lượng cảm xúc tiêu cực vô hạn, nên hiện giờ, cô phải…
Đi vặt lông cừu thôi.
“…”
Vầng trăng màu máu treo cao nơi chân trời. Bầu trời nơi này tối mù mịt. Ánh sao vô cùng yếu ớt như thể đến những ngôi sao hơi nhỏ cũng bị ruồng bỏ trên mảnh đất này.
Những tòa nhà sụp đổ, ngọn đèn đường lập lòe, thỉnh thoảng tiếng gào của dã thú vang lên và cả những tờ báo cuốn bay trong cơn gió mát tanh hôi bao trùm thành phố này, một nỗi âm trầm và tuyệt vọng ma quỷ.
20 năm trước, lò sát sinh đột nhiên xuất hiện trên thế giới này. Cơ thể của loài người hoàn toàn không thể đối đầu với những sinh vật chẳng biến từ cõi nào đến đó. Tỉ lệ sống sót của người tiến vào lò sát sinh cực kỳ bé nhỏ, máu thịt từ trên trời rơi xuống khiến người ta nhìn mà giật thót.
Ban đầu, lò sát sinh thường xuất hiện ở khu vực phía tây đất nước này. Khu vực phía tây tương đối lạc hậu, hoang vắng và thưa thớt linh khí nên đương nhiên chẳng có thế gia cổ vũ lánh đời định cư ở đó. Cho nên, một số thành phố đã nhanh chóng thất thủ, bị quái vật chiếm lĩnh, hoàn toàn mất kiểm soát.
Cuối cùng, để bảo vệ những thành phố khác và nhiều người hơn, người ta đã xây dựng một hàng rào lưới điện. Hàng rào lưới điện cao cả trăm mét được nối cùng nguồn điện một triệu Vôn, cắt ngang bản đồ chia đất nước thành hai nửa.
Mà trong những thành phố này, một số người vẫn chưa thể chuyển đi hết nên đành cùng nhau ở lại thành phố. Bức tường cao dài ngăn cách hai thế giới.
An Duệ nằm trên mặt đất như một đống thịt vụn. Đôi mắt anh ta đỏ bừng, ngập trong sự thù hận, lòng căm thù cuồn cuộn lên như biến thành thực thế.
Có điều, dù anh ta có ác độc và tàn nhẫn đến đâu thì rốt cuộc ánh mắt đó cũng không thể giết người. Một số người xung quanh nhìn anh ta. Có người bật cười, có người dường như không đành lòng song cuối cùng vẫn im lặng.
Mà người đang đạp anh ta trên mặt đất lại cười nói: “Anh trai à, anh cũng đừng trách chúng em. Tất cả những điều này là do anh tự chuốc lấy thôi. Anh thích nhúng tay vào chuyện của người khác quá, đã yếu thì đừng ra gió. Anh muốn cứu người nhưng anh có nghĩ đến sự sống chết của mọi người không?”
Cậu ta càng đạp càng hài lòng, cậu ta đã chờ ngày này lâu lắm rồi: “Ở cái nơi này mà anh vẫn còn muốn che chở cho người khác ư? Tôi thấy anh bị nghiện làm anh hùng mất rồi, thích hưởng thụ cảm giác được tung hô. Anh đâu nghĩ đến anh làm chuyện đó xong sẽ phải đổi lấy tính mạng của những người tin tưởng anh! Anh chính là một thánh phụ của người phúc ta đấy!”
Sau những lời mà Trịnh Phong nói, biểu cảm chẳng đành lòng mà ban đầu những người kia nhìn anh ta dần xuất hiện chút chán ghét.
Mà lúc An Duệ nhìn thấy, trong lòng chỉ cảm giác nực cười hết sức, hận không thể chết ngay tại chỗ, hóa thành lệ quỷ xé nát những kẻ ăn cháo đá bát này. Hóa ra họ nghĩ như vậy sao? Vậy họ có từng nghĩ đến việc sở dĩ họ có thể sống đến tận lúc này trong thành phố đã bị vứt bỏ này là bởi vì anh ta có lương tâm hay không?
Anh ta đã biết có người sinh lòng bất mãn từ lâu, nhưng anh ta cho rằng sự bất mãn này không đáng để nhắc đến. Khu an toàn này là do anh ta thành lập, những người này là được anh ta cứu về. Để bây giờ họ báo đáp anh ta như thế này sao?
Anh ta đã từng nghĩ tuy họ là những người bị thế giới vứt bỏ nhưng chỉ cần có hy vọng, họ nhất định sẽ có khả năng thay đổi số phận. Nhưng anh ta đã nhận lại được gì? Trận tập kích hôm nay, có bao nhiêu người trong khu an toàn biết? Bao nhiêu người không biết? Sự im lặng tĩnh mịch này, có phải bọn họ đều đang chờ đợi kết thúc hay không?
Trịnh Phong cúi người cho anh ta đáp án: “Trưởng khu, tôi nói cho anh biết. Tối nay bọn tôi hành động có không ít người, người sẵn lòng phản kháng vì anh chỉ vỏn vẹn hơn mười người thôi, đã bị bọn tôi bắt giữ cả rồi. Đến lúc lò sát sinh xuất hiện, tôi sẽ ném cả anh và bọn chúng vào, cũng coi như trưởng khu anh dâng hiến lần cuối cho bọn tôi.”
“Ôi cảm động quá, câu thơ kia đọc thế nào ấy nhỉ? Tằm xuân đến thác tơ vương mối, ngọn nến thành tro lệ cạn dòng. Anh đã diễn tả nó một cách cực kỳ sinh động đấy, trưởng khu vĩ đại ạ, ha ha ha ha…”
“Ha ha ha ha ha ha…” Đồng bọn của Trịnh Phong cũng cười rộ lên theo.
An Duệ trào nước mắt, nước mắt hòa vào máu tươi tuôn trào nhìn trông như huyết lệ, khiến người ta thấy mà giật mình. Nỗi bi ai dữ dội do bị phản bội và bị cô phụ hóa thành lòng thù hận, như xé xác thân thể của anh ta. Anh ta không nhịn lòng được mà bắt đầu cầu nguỵen, nhưng anh ta cũng đã chẳng còn lòng tin trên đời này tồn tại thánh thần. Cho nên, anh ta cầu nguyện rằng trên thế giới này tồn tại ma quỷ. Anh ta nguyện dùng cả thân mình để trao đổi, để trừng phạt những kẻ ghê tởm kia!
Ma quỷ, ngươi có tồn tại không? Nếu tồn tại thì hãy xuất hiện đi, ta sẽ cho ngươi tất cả!
Bỗng nhiên, chợt có những gợn sóng sền sệt quỷ dị xuất hiện trong không khí. Một cảm giác thần bí tràn ngập nguy hiểm không rõ là thứ gì.
Một bóng người khoác trên mình chiếc áo choàng màu đen đột nhiên xuất hiện.
“Tôi nghe thấy âm thanh của dục vọng, cảm nhận được nên đến đây.” Giọng nói kia trầm thấp như tơ lụa, dịu dàng và thần bí nhưng cũng vô cùng nguy hiểm.
TYT & Lavender team