Lương Thủ Sinh nằm trên giường, trong lồng ngực nghẹn môt luồng hơi không thoát ra được. Anh ta khó chịu tới mức muốn khóc rồi lại không khóc nổi, mà so với khóc thì dường như anh ta càng cảm thấy tức giận hơn, nhưng rồi lại vì sự tức giận mà bất lực này mà nảy sinh sự tuyệt vọng và thất bại.
Khu vực mà anh ta ở lại vừa hay là nơi không nhận được thông báo của Lưu Nghĩa. Anh ta không nghe được lời Lưu Nghĩa nói, mà anh ta cũng chẳng muốn để tâm đến mọi chuyện bên ngoài. Dù sao thì tất cả đen tối như vậy cả thôi, đều khiến người khác căm hận, khiến người khác đau khổ.
Suốt đêm anh ta không ngủ, trong đầu chỉ toàn là lời nói của giáo sư và gương mặt của tên vô liêm sỉ khiến người khác ghê tởm kia, mãi tới khi trời sáng mơ màng tỉnh dậy rồi lò mò xuống giường. Bạn cùng phòng cũng không biets phải an ủi anh ta thế nào, chỉ có thể im lặng.
Anh ta đến căng tin ăn sáng. Trong căng tin vô cùng náo nhiệt, hóa ra là do tên vô liêm sỉ kia tới căng tin, không ít bạn học vây quanh khen ngợi hắn, có người thì thật lòng khen, cũng có người chỉ cố tình lấy lòng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT