Thế là mười thẻ bài ảo diệu bay ra trước mặt người giao dịch thứ hai.
Lá thứ nhất lật mặt lên, phải cánh không nhỉ?
Giang Tinh Chước: “Chúc mừng anh, anh rút trúng áo tàng hình, một thẻ không hạn chế, có thể sử dụng trong thời gian giới hạn 10 phút, thời gian hồi phục là 72 giờ.”
“Trời ơi...” Người kia ngạc nhiên thốt lên, lấy áo choàng mặc lên người chỉ để lộ mỗi đầu, đúng là thân thể của anh ta đã biến mất, còn lại mỗi cái đầu quay tới quay lui trong không trung.
Trời ơi! Áo choàng tàng hình! Có thứ như vậy trên thế giới này thật, anh ta còn có nó! Mặc dù không phải là cánh nhưng chiếc áo choàng tàng hình cũng rất tốt, phải biết rằng ở thành phố này không chỉ có những con quái vật kia mới nguy hiểm, mà nhiều quái vật cũng sử dụng thị giác để tìm kiếm con mồi.
Ánh mắt của những người khác càng lúc càng rực lửa, từng hơi thở đều hừng hực khát vọng, rõ ràng những lá bài này ngoài sức tưởng tượng của bọn họ. Bọn họ tưởng có được đôi cánh đã thật khó tin rồi, nhưng hóa ra còn tồn tại một thứ khó tin hơn nữa.
Mà tất cả những điều khó tin này không tốn một giọt mồ hôi nào, chỉ cần bạn cầm tiền và lật bài nhẹ nhàng là bạn có thể có, tỷ lệ trúng còn cao hơn cả mua vé số...
“Tôi cũng muốn rút!”
“Xin cho tôi rút một, không, hai xấp đi!”
“Tôi cũng vậy...”
Giang Tinh Chước nhận lời từng người, những lá bài bay ra khỏi hộp, những người canh giữ bên ngoài khu vực an toàn đều không tưởng tượng ra điều gì đang diễn ra trong phòng làm việc này.
“Anh rút rồi, cút đi, đến phiên tôi!”
“Dựa vào cái gì hả?”
Từng thẻ bài dần được lật lên, mắt của những người kia cũng hiện ra tơ máu, sự ghen ghét, phẫn nộ và cảm xúc tiêu cực càng lúc càng dữ dội. Khi ai đó có thêm một thẻ bài hoặc thấy người khác có thêm một thẻ bài, trong đầu họ lại suy nghĩ rất nhiều, ai nấy đều mang suy nghĩ xấu xa và tham vọng.
An Duệ thở càng lúc càng yếu, không còn ai để ý đến anh ta nữa, chỉ là lòng căm thù mãnh liệt của anh ta đối với Trịnh Phong và thế giới này khiến anh ta vẫn phải thoi thóp, ngón tay nhuốm máu nắm chặt lấy mặt đất, anh ta tự ngược đãi bản thân và chứng kiến những người này lần lượt nhận được những lá bài thần kỳ, quan sát bọn họ tưởng tượng về tương lai tươi đẹp sẽ thống trị thế giới và được nhiều người ủng hộ, anh ta chỉ muốn biết thế giới này có thể bất công đến mức nào...
Sự tuyệt vọng cùng cực của An Duệ tạo ra rất nhiều năng lượng cho Giang Tinh Chước, chỉ một người đã có thể sánh bằng Trịnh Phong và những người khác.
Lúc này Giang Tinh Chước từ chối người muốn tiếp tục rút bài, quay đầu nhìn An Duệ trên mặt đất. Chỉ trong nháy mắt, cô đã biến mất tại chỗ và xuất hiện trước mặt An Duệ, nhìn anh ta chăm chú.
“Thẻ bài chính của anh đã xuất hiện trong hộp thẻ của tôi, rút ra không?”
Bầu không khí trong phòng như ngưng đọng lại, An Duệ mở to mắt kinh ngạc, anh ta ngẩng đầu lên thì nhìn thấy chiếc cằm nhọn và đôi môi đỏ mọng đang cười dưới bóng mũ trùm đầu to lớn.
Trịnh Phong vội vàng nói: “Anh ta không có tiền!”
Những người khác cũng hùa theo, vội trao đổi ánh mắt, thầm hận vừa rồi vì hành hạ An Duệ mà không cho anh ta chết quách đi, để anh ta giữ lại chút hơi tàn.
Bọn họ sợ An Duệ rút được thẻ bài tốt sẽ quay lại phản công, càng nhìn thấy phản ứng của họ, An Duệ càng không cam lòng. Nhưng anh ta còn không đủ sức thốt ra từ nào, đây là cảm giác tuyệt vọng nhường nào, hy vọng đang ở ngay trước mắt, lên tiếng là nắm bắt được nhưng bạn lại không nói được chữ nào.
Những ngay sau đó An Duệ thấy rằng mình không có tài sản riêng thật, bởi vì anh ta là tên ngốc, đã bỏ ra toàn bộ cho căn cứ cùng những người này, tới tận lúc này anh ta chưa từng ăn nhiều hơn bọn họ một miếng thịt, nhưng đổi lại được gì?
“Ừ, anh không có tiền thật, không tiền thì không thể rút thẻ.” Giang Tinh Chước nhẹ giọng.
Trịnh Phong và đám người kia vui mừng khôn xiết, họ không nghi ngờ gì về việc Giang Tinh Chước biết họ có tiền hay không, sự tồn tại giống như quỷ thần này có gì mà không làm được chứ?
Trái tim An Duệ như chìm sâu hơn vào vực thẳm, nếu còn sức anh ta đã bật cười rồi. Cuộc đời anh ta thật nực cười.
“Nhưng thẻ bài chính của anh đã xuất hiện trong hộp bài của tôi. Tôi nghe giọng anh rất lôi cuốn, có thể cho anh một cơ hội rút thẻ.” Giang Tinh Chước thay đổi lời nói.
Gậy nhỏ vẫy nhẹ, mười thẻ bài bay ra khỏi hộp dừng trước mặt An Duệ.
Những tấm thẻ bài tỏa ra ánh sáng trắng nhẹ nhàng, phản chiếu vào đôi mắt đen đờ đẫn của An Duệ, anh ta cảm thấy dường như ánh sáng đó rất ấm áp nên trong phút chốc, hai mắt anh ta trở nên nóng rực.
Đám người Trịnh Phong siết chặt tay, mấy ánh mắt giao nhau. Giang Tinh Chước hiện đang ở đây, bọn họ không dám động vào An Duệ, nhưng dù sao anh ta cũng rất thê thảm, bọn họ chặt hai chân của anh ta, xương sườn trên người cũng gãy hết, Quỷ Thần cho anh ta rút mười thẻ bài là cực hạn rồi, có phải làm từ thiện đâu! Mà họ lại có những lá bài này, chắc chắn có thể hạ gục anh ta một lần nữa!
Bọn họ và An Duệ đã định trước là bạn chết hoặc tôi sống.
Ngón tay An Duệ miễn cưỡng cử động được một chút, ngón tay nhẹ nhàng đẩy một tấm thẻ đang cầm trên tay, tấm thẻ lật mặt lại. Thẻ này không phải là thẻ trong suốt thông thường, mà là thẻ vàng.
Giang Tinh Chước tỏ vẻ ngạc nhiên, nở nụ cười: “Chúc mừng anh, thẻ đầu tiên đã rút trúng thẻ bài chính của anh là thẻ SSR giới hạn, thân thể bằng thép. Với thẻ này thân thể anh sẽ cứng như thép, nắm đấm thép có thể đấm nát mọi thứ.”
SSR? Đám người Trịnh Phong lập tức ghen tỵ, vừa rồi cùng lắm họ chỉ rút được thể SR, tại sao An Duệ rút một cái là ngay thẻ SSR? Hơn nữa còn là thẻ giới hạn chỉ An Duệ dùng được?
Thẻ vàng hóa thành ánh sáng nhập vào người An Duệ.
Dường như An Duệ lập tức cảm thấy cơ thể đã trải qua một số thay đổi, trong cơ thể có một luồng sức mạnh kỳ dị dâng lên, ttiềm thức muốn cử động, nhưng lại phát hiện mình vẫn chưa có chân, xương sườn vẫn bị gãy. Thẻ này không phải là thẻ chữa lành, anh ta có một cơ thể bằng thép, thương tích của bản thân không thể chữa được.
Vì có thân thể bằng thép nên anh ta không dễ gì tắt thở, thể lực cũng không còn là người thường, tuy rằng mất rất nhiều máu nhưng chóng mặt đã giảm bớt phần nào.
Mấy người Trịnh Phong cũng phát hiện ra điều này, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, có thẻ SSR thì sao? Què quặt vẫn là què quặt thôi, chặt chân anh ta là đúng đắn. Bây giờ họ chỉ mong anh ta không nhận được thuốc hồi phục thôi. - App TYT tytnovel.com
An Duệ không để tâm tới đám người Trịnh Phong, mà vươn tay chạm thẻ bài thứ hai.
Người xem còn căng thẳng và chăm chú hơn người rút thẻ, chiếc thẻ thứ hai được lật ra, lộ bề mặt trong suốt trống không.
Đây là một thẻ trống.
Thẻ thứ ba được lật lên và vẫn là một thẻ trống.
Thẻ thứ tư được lật và trống.
Dường như vận may khủng của An Duệ đã tiêu hết vào thẻ bài đầu tiên, những thẻ tiếp theo đều trống. Chỉ nhìn vào tỷ lệ bùng nổ của các vật phẩm, chắc chắn An Duệ đen đủi nhất nhóm người này.
Rất nhanh chỉ còn lại một thẻ bài cuối.
Lúc này đám người Trịnh Phong đã hoàn toàn thả lỏng, ai nấy đều nở nụ cười. Bọn họ rất lo lắng rằng anh ta sẽ rút ra thuốc hồi phục, bởi vì được biết thuốc phục hồi có thể chữa lành 10% tổn thương cơ thể, nhưng hiện tại chỉ còn lại một lá bài cuối cùng, cho dù anh ta rút được thuốc phục hồi, bọn họ cũng không sợ, bởi vì nhìn thế nào 10% vẫn không thể chữa lành toàn bộ thương tích của anh ta.
Họ vẫn chiếm ưu thế có thể đè bẹp An Duệ!
An Duệ hít một hơi thật sâu, vô thức liếc nhìn Giang Tinh Chước, cô vẫn đứng tại chỗ, trừ lúc cần giải thích tác dụng thẻ bài với người rút thì cô không nói lời nào, cảm giác rất bí hiểm.
Lá bài cuối cùng được lật lên, ánh sáng tản đi lộ ra bề mặt màu vàng.
Màu vàng! Lại là màu vàng! Không, không sao, khá tốt nhỉ? Giết chết anh ta thì thẻ này thuộc về họ rồi! Đám người tham lam Trịnh Phong lại suy nghĩ thâm độc. Đương nhiên trong lòng cũng cực kỳ tức giận và ghen tỵ với anh ta.
Giang Tinh Chước: “Ngạc nhiên thật đó, hiếm có ai rút được hai thẻ bài chính.”
An Duệ ngờ vực, anh ta không biết thẻ bài chính là gì, lần này anh ta lại rút được gì rồi?
Giang Tinh Chước: “Chúc mừng, đây là thẻ SSR, thuốc phục hồi.”
Mặc dù SR chỉ thua SSR một chữ S, nhưng lại khác biệt rất lớn. Thuốc phục hồi cấp SR chỉ có thể chữa lành 10% thương tích cơ thể, mà SSR có sự lợi hại của SSR, vì vậy viên thuốc phục hồi cấp SSR có thể hồi phục xương thịt bị hoại tử, miễn là vẫn còn chút hơi tàn, cho dù chỉ còn một cái đầu, thuốc này cũng làm mọc lại một cơ thể được.
Giang Tinh Chước nói xong, thẻ bài vàng hóa thành ánh sáng nhập vào cơ thể An Duệ. Anh ta lập túc cảm nhận được một luồng nhiệt xuất hiện trong đầu. Với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, khuôn mặt bị đạp đầy máu, sống mũi gãy nát, khuôn mặt biến dạng của anh ta được khôi phục lại, sau đó lao thẳng xuống dưới, chảy qua từng đường kinh mạch của hanh ta, chữa lành mọi vết thương từ trong ra ngoài.
Kết quả là cảm giác đau nhức ở xương sườn dần dần biến mất, cuối cùng hơi nóng truyền đến vết cắt trên chân bị gãy của anh ta...
Đám người Trịnh Phong nhìn muốn rơi mắt ra ngoài, hai chân của An Duệ chầm chậm mọc ra.
Giang Tinh Chước cong môi, giọng điềm đạm: “Giao dịch xong, gặp lại sau.”
Dứt lời, quỷ thân bí ẩn đột ngột xuất hiện này lập tức biến mất. Cùng với việc cô ấy biến mất, có một cảm giác nhớp nháp và đáng sợ khiến họ bị sốc, như thể kéo họ vào một không gian khác. Cùng lúc cô biến mất, có một cảm giác nhớp nháp và đáng sợ khiến họ chết khiếp, như thể kéo họ vào một không gian khác vậy.
Ngay khi cảm giác này biến mất, tất cả mọi người trong nhà đều hoạt động.
Đám người Trịnh Phong lập tức rút súng ra, vẻ mặt vặn vẹo và tàn nhẫn, họ bắn loạn xạ về phía An Duệ.
“Đùng, đùng, đùng...”
Bàn ghế dưới sàn, mùn cưa bay tung tóe, bụi bắt đầu bốc lên.
Những ngôi nhà trong căn cứ quân sự này có khả năng cách âm tốt, có thể kiểm soát âm thanh để không phát tán quá xa và thu hút quái vật. Những người duy nhất có thể nghe thấy tiếng súng lớn là những người canh giữ bên ngoài.
Họ lắng nghe, không khỏi khó hiểu.
Sao lại dùng dao mổ trâu để giết gà nhỉ? Đạn là tài nguyên quý giá, sao lãng phí vào người người một tên tàn phế chứ? Không cần thiết mà?
Qua một lúc lâu, tiếng súng kia mới dừng lại, tất nhiên là hết đạn rồi.
Lúc này bên trong nhà đã tràn đầy bụi mù, chẳng nhìn thấy gì cả.
“Chết chưa vậy?” Trịnh Phong thở dốc hỏi, trong tay nắm chặt thẻ cánh quỷ.
“Tiếc là chưa.” Giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên. Trong làn khói, thân hình An Duệ cao thẳng không chút tổn thương, đạn rơi đầy đất dưới chân anh ta. Rõ ràng những viên đạn ở cấp độ này không làm tổn thương một người có thân hình thép như anh ta được nữa.
An Duệ chậm rãi đến gần Trịnh Phong.
Trịnh Phong sợ hãi, vội vàng đi tới bên cửa sổ mở màn ra, đồng thời dùng thẻ. Đôi cánh đen sì sải dài sau lưng, anh ta nhìn bầu trời đêm đen như một con chim sắp rời tổ.
Nhưng ngay sau đó An Duệ đã nắm lấy mắt cá chân của anh ta, kéo mạnh lại và nện xuống đất.
...
Bên kia thành phố A, cấp trên của Tào Văn đang bận bịu làm cho xong việc về đám quái vật hôm nay, đến nửa đêm cuối cùng cũng nhớ ra Tào Văn.
Mặc dù Tào Văn báo cáo với anh ta về người bí ẩn nào đó, rút thẻ gì đó, anh ta không hiểu gì hết, thậm chí còn không nhớ rõ Tào Văn nói gì, nhưng vẫn lập tức liên lạc lại ngay.
Giọng Tào Văn như mất hồn: “Ngài phái người tới đi. . . Không, không cần nhiều người, không cần kế hoạch gì cả, điều mấy chiếc xe tang tới là được rồi.”
Tào Văn đứng trong căn cứ, nhìn người chết la liệt trên đất mà rợn tóc gáy, mặt cứng đờ, nỗi sợ hãi nuốt chửng anh ta. Người đó... hoặc phải nói là ác ma, nhất định là ma quỷ tà ác mới tạo ra được cảnh giống như lò mỗ này.
Làm thế nào con người như họ có thể chống lại loại sức mạnh này? Những gia đình quyền lực kia làm được không?
TYT & Lavender team