Buổi sáng, trời hửng lên, xung quanh tĩnh mịch, gió sớm thổi qua, tấm rèm màu lam nhạt nhẹ nhàng phất phơ.
Khi Ninh Tri tỉnh lại, cô lập tức gọi Bá Vương ra.
“Vì sao hôm qua lúc tôi xuyên qua lại đột nhiên có thể chạm vào vật thật, hơn nữa đột nhiên lại xuất hiện trước mặt người khác. Quan trọng nhất là, một mặt trời nhỏ còn lại của tôi đã biết mất.”
Tối qua cô đã muốn hỏi nó rồi.
Bá Vương: “Chủ nhân, vì cô tiêu hao một mặt trời nhỏ là có thể chạm vào vật thật hoặc hiện thân, thời gian là một phút.”
Ninh Tri kinh ngạc: “Tiêu hao một mặt trời nhỏ, có thể hiện thân, hoặc chạm vào vật thật?”
Bá Vương: “Đúng vậy.”
Cô cắn răng, tức giận chất vấn: “Chuyện quan trọng như vậy, sao trước đây cậu không nói với tôi?” Uổng công cô phiền não vì phải chịu nhiều hạn chế như vậy, khó khăn lắm mới cứu được Lục Tuyệt.
Giọng sữa trẻ con của Bá Vương nhỏ xuống: “Chủ nhân, cô đâu có hỏi.”
“Tôi không biết thì hỏi kiểu gì?” Nếu Bá Vương có thực thể, cô hận không thể đánh cho tên nhãi này một trận.
Bá Vương lập tức chột dạ.
“Vừa rồi cậu nói, tiêu hao một mặt trời nhỏ là có thể duy trì một phút?”
Bá Vương: “Đúng vậy.”
Ninh Tri nhíu mày: “Sao thời gian ngắn vậy? Hơn nữa, tôi mở cửa tủ quần áo, còn hiện thân trước mặt mấy đứa nhóc. Vậy là những khoảng thời gian đã có thể tách ra cộng nhỏ lẻ vào với nhau, miễn là trong vòng một phút là được?
Nhưng mặt trời nhỏ rất khó có được, lần trước cũng là vì Lục Tuyệt bỗng dưng uống rượu nên cô mới có nhiều chút, giờ cô không còn một mặt trời nhỏ nào nữa, trong kho rỗng kết rồi.
Bá Vương nhắc nhở: “Đúng rồi. Chủ nhân, lần sau cô xuyên qua cần mười mặt trời nhỏ.”
Ninh Tri: …
Hiện giờ cô không thiếu gì cả, chỉ thiếu mặt trời nhỏ thôi.
Bá Vương còn nói với cô: “Chủ nhân, tiêu hao mặt trời nhỏ vừa có lợi cũng vừa có hại. Cô xuyên về là coi như thoát ly thế giới đó, thế nên ngoại trừ Lục Tuyệt là ngoại lệ, cô sẽ không bị thương ở thế giới đó, cũng sẽ không đau đớn.” Điểm này Ninh Tri biết, giống như cô đi chân trần ở thế giới đó, trên chân không dính chút bụi bặm nào.
“Nhưng một khi cô tiêu hao mặt trời nhỏ, trong thời gian tương ứng, nếu cô bị thương thì sẽ đau, sẽ chảy máu. Nếu như cô chết ở đó thì cô cũng sẽ chết luôn, không bao giờ quay lại hiện tại nữa.”
Ninh Tri sửng sốt, xem ra phải thận trọng sử dụng mặt trời nhỏ: “Còn có gì cậu cần nói với tôi nữa không?”
Bá Vương vội vàng nói: “Chủ nhân, tạm thời không có.”
Ninh Tri hừ một tiếng, bảo nó lui về.
Lúc này, bên cạnh truyền tới tiếng động.
Ninh Tri hoàn hồn, cô nhìn qua, là Lục Tuyệt tỉnh dậy.
Trên người anh mặc đồ ngủ hoa hồng màu lam, cực kỳ xinh đẹp, trên trán có một chỏm tóc cong lên, vẻ mặt ngơ ngác, vô cùng đáng yêu.
Ninh Tri nhịn không được vươn tay sờ điện thoại dưới gối, nghiêng người chụp một bức ảnh cho Lục Tuyệt.
Mà Lục Tuyệt cứ như không hề nhận ra điều gì.
“Chào buổi sáng.” Ninh Tri mỉm cười chào hỏi anh.
Lục Tuyệt ngước mắt lên, đôi mắt đào hoa có vẻ mờ mịt, như phát ra một tiếng từ sâu trong cổ họng: “Chào buổi sáng.”
Ninh Tri hỏi anh: “Tối qua anh nằm mơ à?”
Lục Tuyệt chớp chớp mắt, không nhớ ra điều gì cả, anh không đáp lại, vén chăn xuống giường đi vào nhà vệ sinh.
Ninh Tri cũng không mong đợi Lục Tuyệt sẽ nhớ tới cô, dù sao thì lần nào cô xuyên qua cũng là lúc anh còn nhỏ, có lẽ anh chỉ nhớ cái danh xưng “chị gái kỳ lạ” thôi.
Ninh Tri mở điện thoại ra, lật lại tấm hình vừa mới chụp.
Không thể không nói, dù mặc quần áo hoa hoè hoa sói như vậy, chỉ lộ nghiêng một bên mặt nhưng Lục Tuyệt trong ảnh vẫn rất đẹp trai.
Nghĩ một lát, Ninh Tri đăng ký một tài khoản mới trên weibo, còn đổi tên: Bảo tàng nhỏ xinh đẹp.
Cô đăng ảnh lên, còn kèm theo một icon mặt trời nhỏ.
Đăng xong, Ninh Tri cầm điện thoại của Lục Tuyệt.
Điện thoại của anh không cài mật mã, Ninh Tri dễ dàng mở ra, sau đó cô phát hiện trong điện thoại của Lục Tuyệt ngoại trừ mấy phần mềm có sẵn thì không còn gì khác, đừng nói tới trò chơi, ngay cả phần mềm nhắn tin cũng không có.
Hoàn toàn sạch sẽ.
Ninh Tri thao tác một hồi trên điện thoại.
Khi Lục Tuyệt rửa mặt xong đi từ nhà vệ sinh ra, Ninh Tri đã giúp anh đăng ký một tài khoản, còn ấn theo dõi cô.
Ninh Tri đưa điện thoại cho anh: “Tôi đăng ký giúp anh một tài khoản, sau này anh có lời gì muốn nói thì có thể đăng lên, sau này tôi cũng thường xuyên gửi tin trên này, anh đều có thể xem được, cũng có thể để lại lời nhắn trên đó.”
Ninh Tri mở tấm ảnh vừa chụp ra cho anh xem.
Lục Tuyệt đánh mắt nhìn sang, không nói gì.
Ninh Tri dạy anh: “Anh không muốn gõ chữ thì có thể gửi icon.”
Lục Tuyệt nhận lấy điện thoại rồi ném đại lên giường, Ninh Tri cũng không biết anh có nghe lọt tai hay không nữa.
Cô dạy anh gửi tin nhắn là có tâm tư riêng.
Lục Tuyệt chắc chắn sẽ không chủ động nói chuyện với cô, hoặc là tâm sự cùng cô. Nếu có thể, cô hy vọng có thể thông qua tin nhắn anh gửi mà biết được anh đang nghĩ gì, như vậy cô mới có thể dễ dàng dỗ dành anh vui vẻ.
Ninh Tri cảm giác không chắc chắn lắm: “Anh hiểu chưa đấy?”
Lục Tuyệt ngước mắt lên, đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhìn Ninh Tri, ánh mắt anh trong sáng, nhưng lời nói ra lại như có chút ghét bỏ: “Không phải tôi ngốc.”
Tôi đâu phải kẻ ngốc, sao có thể không biết.
Ninh Tri cảm thấy buồn cười: “Anh đúng là không ngốc.”
Mà là siêu ngốc!
Lục Tuyệt vừa mới rửa mặt, Ninh Tri ghé sát vào anh, đầu ngón tay co nhẹ nhàng cọ vào giọt nước còn chưa lau khô trên mặt anh: “Anh thông minh nhất.”
Một giây sau, ô hiển thị trên đỉnh đầu Lục Tuyệt lóe ra năm mặt trời nhỏ!
Nhìn ánh sáng vàng óng ánh trước mắt, hai mắt Ninh Tri sáng lên, cô nắm lấy đôi tay hơi lạnh của Lục Tuyệt, năm mặt trời nhỏ ào ào lao về phía cô, đáng yêu biết bao, đáng yêu biết nhường nào!
Ninh Tri nhẹ nhàng cười, lại một lần nữa mở miệng khen anh: “Tiểu Tuyệt Tuyệt, sao anh lại giỏi như vậy chứ! Quả thật là đại bảo tàng tuyệt thế.”
Nháy mắt, trên đỉnh đầu anh lại lóe ra một mặt trời nhỏ.
Nhìn sáu mặt trời nhỏ đáng yêu trong đầu, Ninh Tri cười ngọt ngào, không ngớt lời khen Lục Tuyệt.
Cô không chỉ khen Lục Tuyệt thông minh mà còn ra sức khen anh đẹp trai: “Nhìn thế nào cũng thấy anh là kiểu mà tôi thích.”
“Tiểu Tuyệt Tuyệt anh ăn đáng yêu mà lớn lên đấy à?”
“Tiểu Tuyệt Tuyệt tôi muốn chơi trốn tìm trên cơ bụng anh.”
“Tiểu Tuyệt Tuyệt anh không phải người, anh là thần tiên hạ phàm.”
…
Trước đây Ninh Tri đọc được mấy lời lẽ khiến người ta xấu hổ này trên mạng, giờ cô lại như một kẻ không cần mặt mũi nữa, lôi chúng ra để điên cuồng khen Lục Tuyệt.
So với mặt trời nhỏ, mặt mũi có là gì đâu! Huống hồ hiện giờ mặt của cô còn chưa về!
Nhưng mà, mặc kệ cô có khen thế nào, ô hiển thị của Lục Tuyệt cũng không lóe lên mặt trời nhỏ nữa.
Tâm trạng tốt đẹp vì nhận được mặt trời nhỏ của Ninh Tri hoàn toàn biến mất khi gặp Lâm Điềm Điềm lúc xuống lầu.
“Chào buổi sáng.” Lâm Điềm Điềm chủ động chào hỏi Ninh Tri.
Cô ta cảm thấy giấc mơ của bản thân mình tối hôm qua có ảnh hưởng quá lớn, tùy tiện đi tìm Ninh Tri muốn lấy di vật của ba mẹ, Ninh Tri nhất định sẽ không thoải mái.
Là cô ta quá bốc đồng.
Chuyện ấn ngọc cô ta có thể tạm thời gạt qua một bên, hiện giờ quan trọng nhất chính là vấn đề ngoại hình của cô ta, Lâm Điềm Điềm phát hiện, cô ta không đoạt được hào quang trên người Ninh Tri nữa.
Cô ta không biết chuyện này là sao.
Hình dạng mặt cô ta thay đổi, còn Ninh Tri lại trắng hơn trước một chút, những điểm này đều chứng tỏ rằng có lẽ chuyện bên trên dây chuyền ngọc của cô ta xuất hiện vết nứt nhỏ đã khiến hào quang trở về bên người Ninh Tri.
Thế nhưng vì sao cô ta không thể cướp lại hào quang nữa?
Lâm Điềm Điềm âm thầm dò xét khuôn mặt Ninh Tri, cô ta phát hiện lúc này khí chất Ninh Tri rất tốt, trên mặt không còn oán khí tích tụ và sầu khổ như trước kia.
“Cô cản đường tôi đấy, có việc gì à?” Ninh Tri nhíu mày.
Lâm Điềm Điềm hoàn hồn, hiện giờ Ninh Tri không giống như trước kia nữa, xa cách, lạnh lùng với cô ta, quan trọng hơn là, hình như cô trở nên không còn chán ghét Lục Tuyệt nữa? Không còn phàn nàn khi ở bên cạnh Lục Tuyệt.
Đôi mắt sắc của Lâm Điềm Điềm trầm xuống, trên mặt mang ý cười: “Không có việc gì.”
Ninh Tri không biết Lâm Điềm Điềm lại sắp có suy nghĩ xấu xa gì, nghĩ một lát, cô dùng sáu mặt trời nhỏ vừa mới đạt được đổi lấy 6% hào quang với Bá Vương.
Trong khoảnh khắc đổi lấy, Ninh Tri phát hiện da của mình lập tức trắng lên.
Mặc dù không đến nỗi bóng loáng trắng như tuyết, nhưng cũng coi là trắng nõn.
Ninh Tri sờ lên tóc, mềm mại mượt mà, không chút chẻ ngọn.
Cô còn lấy chiếc gương nhỏ ra soi một cái, ngũ quan trên mặt trở nên rõ ràng hơn không ít, cứ như kéo xuống một lớp băng gạc mù mịt, lộ ra một chút sắc sáng.
Bên trong phòng trang điểm.
Hôm nay Lâm Điềm Điềm có mấy cảnh phải quay bổ sung.
Thợ trang điểm đang trang điểm cho cô ta.
“Chị Điềm Điềm, có phải dạo này chị ăn nhiều không?” Thợ trang điểm là người do ekip của Lâm Điềm Điềm thuê, bởi vì hợp tác một thời gian rất dài nên có quen biết, lúc cô ấy nói chuyện với Lâm Điềm Điềm cũng không cố kỳ gì lắm.
“Hở?” Lâm Điềm Điềm nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế ngồi để mặc cho thợ trang điểm hóa trang.
“Mặt của chị hình như béo hơn.” Thợ trang điểm thường xuyên trang điểm cho Lâm Điềm Điềm, đương nhiên cô ấy biết rõ ngũ quan khuôn mặt và làn da của Lâm Điềm Điềm.
Trước đó cô ấy thường khen Lâm Điềm Điềm có ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt hoàn mỹ, ngay cả làn da cũng trắng nõn hoàn hảo, quả thực khiến lòng người ghen tị.
Quan trọng chính là, khuôn mặt Lâm Điềm Điềm không phẫu thuật thẩm mỹ, mỗi một chỗ đều là tự nhiên, trong giới giải trí được gọi là đại mỹ nhân.
Nhưng hôm nay hình như khuôn mặt Lâm Điềm Điềm lại đột nhiên thay đổi? Ngay cả cái mũi cũng......
Nghe được lời thợ trang điểm, Lâm Điềm Điềm lập tức mở to mắt, nhìn về phía tấm gương.
Tạo hình cổ trang của cô ta là kiểu chải hết tóc lên, trên mặt sạch sẽ hoàn toàn, không vương chút tóc nào, ngay cả lớp trang điểm cũng phải tự nhiên nhất.
Kiểu yêu cầu hà khắc này, cũng chỉ có cô ta có thể chống đỡ được.
Lúc này, cô ta nhìn mình trong gương, vẻ mặt cả kinh chấn động.
Hôm qua hai bên xương quai hàm trên mặt cô ta đột nhiên lộ ra, khuôn mặt trở nên hơi vuông vắn, mà bây giờ thịt trên mặt cô ta cũng trở nên nhiều hơn rồi, ngay cả mũi cũng hơi sụp xuống, không còn tinh xảo ngạo nghễ ưỡn lên như trước đó nữa.
Lâm Điềm Điềm vô thức nhìn dây chuyền trên cổ mình, vết nứt trên viên bạch ngọc nhỏ như dài ra một chút.
Chuyện gì xảy ra thế này?
Rõ ràng cô ta đã cất giấu trong người rồi, sao viên ngọc lại tiếp tục nứt ra?
Trong lòng Lâm Điềm Điềm hoảng loạn.
Lúc này, nhân viên công tác tiến đến thúc giục: “Chị Điềm Điềm, đạo diễn bảo em tới hỏi chị hóa trang xong chưa??”
“Sắp xong rồi.” Thợ trang điểm vội vàng tiếp tục giúp Lâm Điềm Điềm trang điểm.
Lâm Điềm Điềm đột nhiên mở miệng: “Hai bên mặt đánh nhiều khối chút, hai bên mũi cũng vậy.”
Thợ trang điểm nhanh chóng đồng ý.
Hóa trang xong, Lâm Điềm Điềm đi vào phòng quay: “Xin lỗi đạo diễn, để cho anh phải chờ lâu rồi.”
“Không sao cả, vào chỗ đi.”
Đạo diễn Vương cũng không thích diễn viên đến trễ, đợi gần một tiếng, sắc mặt của anh ta đã có chút khó chịu.
Lâm Điềm Điềm đi đến vị trí, nhân vật nam chính đã chuẩn bị xong.
Đạo diễn Vương bỏ kịch bản xuống, nhìn về phía máy giám sát, ngay sau đó, lông mày của anh ta nhíu lại.
“Chờ một chút.” Đạo diễn Vương hô ngừng: “Lâm Điềm Điềm, hôm nay cô trang điểm thế nào vậy, hoàn toàn không giống cảnh quay trước đó, bây giờ cô quay bù vào, người xem liếc mắt một cái là thấy khác nhau ngay.”
Đạo diễn Vương muốn quay rõ nét, rất phản cảm với hậu kỳ chỉnh da, cho nên yêu cầu với lớp trang điểm của diễn viên của anh ta cũng rất cao.
Anh ta vốn có thành kiến với Lâm Điềm Điềm, không có kỹ năng diễn xuất còn thích khoe hàng hiệu, nếu như không phải ngoại hình cô ta tốt, hợp với yêu cầu của anh ta, cũng tương xứng với hình tượng nữ chính thì anh ta sẽ chẳng bao giờ để cô ta diễn vai này.
Bây giờ nhìn hai bên mặt với lớp đánh khối dày đặc trên mũi Lâm Điềm Điềm, đạo diễn Vương nhíu chặt mày, yêu cầu Lâm Điềm Điềm xóa những thứ đó đi, không thể quá đậm được.
Mặt Lâm Điềm Điềm nóng rực, đối mặt với ánh mắt dò xét của nhân viên công tác xung quanh, cô ta xấu hổ đến đỏ mặt trở lại phòng trang điểm.
Đợi cô đi trang điểm lại, lúc trở ra thời điểm, Đạo diễn Vương vẫn nhíu chặt mày.
Đạo diễn Vương nghi hoặc mở miệng: “Trước đây ngoại hình của cô đã rất đẹp rồi, sao còn phải đi làm linh tinh làm gì, dáng vẻ bây giờ của cô là sao đây?”
Lời của Đạo diễn Vương rất rõ ràng, chỉ thiếu điều nói Lâm Điềm Điềm phẫu thuật thẩm mỹ thất bại thôi.
Lâm Điềm Điềm tức muốn chết, cô ta nửa cúi đầu: “Đạo diễn, hiện giờ tôi thấy không thoải mái, muốn xin nghỉ vài ngày.”
Nói xong, cô ta cũng không để ý đạo diễn có cho phép hay không cho phép, thẳng thừng rời đi.
Người đại diện đuổi theo: “Tiểu tổ tông ngọt ngào của tôi, cô làm sao thế? Cô có biết phim của đạo diễn Vương có biết bao đại hoa tranh giành để được đóng không, vừa rồi thái độ cô như vậy, đạo diễn Vương đang rất tức giận kia kìa.”
“Anh ta nói chuyện khó nghe, tôi cũng phải chịu chắc?” Lâm Điềm Điềm đeo khẩu trang lên xe.
Lâm Điềm Điềm không lo lắng chút nào, cô ta không giống các nghệ sĩ khác, các nghệ sĩ khác phải cúi đầu phục tùng đạo diễn, nhìn ánh mắt đạo diễn, nhưng cô ta là người của nhà họ Lục, chỉ có người khác lấy lòng cô ta thôi.
Người đại diện cũng biết thân phận của Lâm Điềm Điềm, đây là cục u vàng, thật đúng là nói không được mà chửi không xong.
Người đại diện thở dài, đổi chủ đề: “Mặt của cô là thế nào thế?”
Bình thường mặt Lâm Điềm Điềm rất dễ nhìn, nhưng hôm nay anh ta luôn cảm thấy cô ta biến dạng, nhìn có chút không vừa mắt.
Lâm Điềm Điềm sa sầm mặt xuống, cô ta không muốn giải thích vấn đề này.
Một lúc lâu sau, cô ta mới mở miệng: “Đợi lát nữa tôi muốn tới tiệm trang sức một chuyến.”
Người đại diện có chút kinh ngạc: “Sao thế, cô muốn mua đồ trang sức à?”
Lâm Điềm Điềm nói: “Dây chuyền của tôi bị hỏng, phải mang đi sửa.”
Buổi chiều Ninh Tri có tiết học, học xong về nhà, cô phát hiện nhà họ Lục có khách tới.
“Còn về rồi đấy à?” Trên mặt mẹ Lục vẫn đang nở nụ cười rạng rỡ.
Ninh Tri đi tới.
“Nào, để mẹ giới thiệu với con, đây là Hoắc Hiểu Nguyệt, con gái nhà họ Hoắc, mấy ngày nay cô ấy mới từ nước ngoài trở về.” Mẹ Lục quay đầu giới thiệu với Hoắc Hiểu Nguyệt: “Cô ấy chính là Ninh Tri, con dâu nhỏ mà dì vừa nói đó.”
Ninh Tri ngồi xuống đối diện mẹ Lục: “Cô Hoắc, chào cô.”
- App TYT tytnovel.com
Hoắc Hiểu Nguyệt nhìn Ninh Tri từ trên xuống dưới, trong mắt lộ ra một chút không hài lòng và không phục: “Cô là người gả cho Lục Tuyệt đấy à.”
Nghe được giọng điệu không tốt đối phương, Ninh Tri có chút kinh ngạc, vừa mới chào hỏi mà cô đã đắc tội đối phương rồi à?
Mẹ Lục nói: “Hiện giờ vẫn luôn là Ninh Tri đang chăm sóc Tiểu Tuyệt, Tiểu Tuyệt không muốn để người khác gần gũi.”
“Cháu cũng có thể chăm sóc Lục Tuyệt.” Hoắc Hiểu Nguyệt nhỏ giọng nói.
Mẹ Lục vỗ vỗ tay của cô ta, giọng điệu thân thiết: “Đâu cần cháu chăm sóc nó, vả lại cháu cũng không được.”
Mẹ Lục nói với Ninh Tri: “Hiểu Nguyệt học chung lớp cùng Lục Tuyệt từ hồi tiểu học, làm bạn học nhiều năm, hơn nữa, hồi học tiểu học Hiểu Nguyệt đã cứu Tiểu Tuyệt.”
Ninh Tri hứng thú, cô gái này lại còn cứu Lục Tuyệt ư?
Mẹ Lục: “Hồi học tiểu học Tiểu Tuyệt bị mấy học sinh nam trong lớp bắt nạt, nhốt tại trong nhà vệ sinh, may mà Hiểu Nguyệt giúp tìm giáo viên cứu nó.”
Trong giọng nói mẹ Lục Lục vẫn mang theo cảm kích: “Giáo viên kia chỉ giáo huấn mấy học sinh ngoài miệng thôi, chuyện này mẹ mãi vẫn không biết, may mà Hiểu Nguyệt viết thư nói cho mẹ chuyện này, không thì, Tiểu Tuyệt sẽ còn tiếp tục bị mấy bạn học kia bắt nạt.”
Hoắc Hiểu Nguyệt chính là bé gái tới tìm giáo viên đó?
Ninh Tri kinh ngạc.
Cô đánh giá đối phương, gương mặt đáng yêu của bé gái lúc trước đã trưởng thành, ngũ quan cũng tinh xảo không ít, loáng thoáng có thể nhìn ra dáng vẻ khi còn bé của cô ta.
Ninh Tri còn nhớ bé gái mới học tiểu học đã bảo Lục Tuyệt làm bạn trai của của cô bé!
Nhưng chuyện lá thư là thế nào?
Rõ ràng là cô cầm tay Tiểu Lục Tuyệt viết, sao lại biến thành Hoắc Hiểu Nguyệt viết?
“Dì Lục, cháu chỉ nhớ cháu đi tìm giáo viên hỗ trợ thôi, chuyện quá lâu trước kia, cháu cũng quên mất có viết thư cho dì hay không.” Chuyện lâu quá rồi, Hoắc Hiểu Nguyệt đã nhớ không rõ.
Mẹ Lục cười nói: “Bất kể như thế nào thì dì vẫn phải cảm ơn cháu.”
Bà quay đầu nói với Ninh Tri: “Hiểu Nguyệt hôm nay tới là muốn thăm Tiểu Tuyệt một lát, con đưa con bé lên lầu đi, có con ở đó, Tiểu Tuyệt mới không nổi giận.”
Ninh Tri đáp lại: “Vâng.”
Hoắc Hiểu Nguyệt đi bên cạnh Ninh Tri, thẳng thắn mở miệng: “Tôi thích Lục Tuyệt, nếu như không phải tôi ra nước ngoài du học, nhất định là tôi gả cho anh ấy.”
Ninh Tri từng nhìn thấy dáng vẻ hồi còn bé của Hoắc Hiểu Nguyệt, cảm thấy hơi buồn cười: “Trên thế giới này không có nếu như, hơn nữa, Lục Tuyệt không thích cô, dù cô không ra nước ngoài thì cô cũng không gả được cho anh ấy đâu.”
“Hồi tôi học tiểu học đã quen Lục Tuyệt.” Cằm Hoắc Hiểu Nguyệt hơi nâng lên, khí thế thiên kim tiểu thư có thừa: “Tiểu học, cấp hai, cấp ba, tôi đều chung lớp với anh ấy, tôi và anh ấy chẳng khác gì lớn lên cùng nhau cả.”
“Giờ cô muốn so xem ai quen biết anh ấy trước chứ gì?” Khóe môi Ninh Tri nhếch lên: “Hồi anh ấy học nhà trẻ tôi đã biết anh ấy rồi.”
Hoắc Hiểu Nguyệt không tin: “Không thể nào!”
“Tin hay không tuỳ cô.” Ninh Tri không thèm để ý chút nào.
Hoắc Hiểu Nguyệt thẳng tay đâm vào tử huyệt của Ninh Tri: “Trông cô xấu như vậy, cô không xứng với Lục Tuyệt.”
Ninh Tri cảm thấy, Hoắc Hiểu Nguyệt lúc còn bé đáng yêu lắm cơ mà, sao lớn lên rồi lại làm người ta ghét thế này!
“Mặc kệ dáng dấp tôi thế nào, Lục Tuyệt thích là được.” Da mặt Ninh Tri siêu dày, sao có thể dễ dàng bị đối phương đánh bại bằng mấy câu như vậy.
Hoắc Hiểu Nguyệt cắn môi, nhìn Ninh Tri trước mặt không vừa mắt chút nào.
Nếu như không phải mẹ của cô ta phản đối, cô ta thật sự muốn gả cho Lục Tuyệt.
Thời gian này, Lục Tuyệt đều cố định ở thư phòng.
Ninh Tri đẩy cửa ra, lập tức nhìn thấy Lục Tuyệt mặc quần áo thể thao màu đỏ ngồi trước máy vi tính.
Hai mắt Hoắc Hiểu Nguyệt sáng lên, cô ta chạy bước nhỏ tới: “Lục Tuyệt, đã lâu không gặp, em về nước rồi đây.”
Lục Tuyệt làm lơ cô ta, làm như không nhìn thấy, không nghe thấy gì.
Hoắc Hiểu Nguyệt đánh bạo muốn chạm vào tay Lục Tuyệt, sau đó bị anh tránh ra trong nháy mắt.
Hoắc Hiểu Nguyệt thở dài, đã thành thói quen. Dù sao từ tiểu học cũng đều là cô ta theo đuổi Lục Tuyệt.
“Lục Tuyệt, có phải anh gầy đi rồi không? Mà hình như còn đẹp trai hơn thì phải?” Hoắc Hiểu Nguyệt không ngừng đánh giá Lục Tuyệt, trước kia ánh mắt cô ta thật tốt, quả nhiên Lục Tuyệt là đẹp trai nhất.
Ninh Tri khó chịu, cô chợt có cảm giác như thứ đồ của mình bị người khác rình trộm, ngấp nghé.
Cô đi đến bên cạnh Lục Tuyệt, cúi người xích lại gần bên tai của anh.
Môi của cô cố ý đụng phải vàng tai Lục Tuyệt: “Tiểu Tuyệt Tuyệt, bạn học cũ của anh tới thăm anh, anh chào hỏi cô ấy một tiếng đi.”
Cô vừa dứt lời, chỉ thấy ô hiển thị trên đỉnh đầu Lục Tuyệt bắn ra một loạt mặt trời nhỏ ánh vàng rực rỡ!
Một cái, hai cái, ba cái...
Cô nhẩm đếm, không ngờ có tận bảy cái!
Ninh Tri càng thấy khó chịu hơn, gặp lại Hoắc Hiểu Nguyệt làm anh vui vẻ đến thế luôn à?
TYT & Lavender team