Ninh Tri đã quen với gu thẩm mỹ của anh rồi: “Vậy anh mặc bộ này đi.”
Lục Tuyệt không đáp lại, nhưng cũng không từ chối.
Ninh Tri cũng đi thay lễ phục, cô chọn lễ phục màu đen cũng là vì có mục đích. Hiện giờ da cô không đủ trắng, không thể tự chọn váy màu nhạt để lộ khuyết điểm được.
Cô cảm thấy hơi may mắn vì ngày hôm đó đổi năm mặt trời nhỏ lấy hào quang, ít nhất mặc đồ màu đen da cô trông cũng trắng lên một chút.
Ninh Tri chỉ bảo chuyên viên trang điểm trang điểm nhẹ nhàng cho cô.
“Cô Ninh, tỷ lệ ngũ quan của cô thật tốt.” Chuyên viên trang điểm thầm kinh ngạc trong lòng.
Ninh Tri tiểu thư này có ngũ quan cực kỳ tinh xảo, là người tốt nhất mà cô ấy từng gặp trong số các phu nhân hào môn và minh tinh.
Kỳ lạ hơn là, dáng vẻ đối phương thoạt nhìn rất bình thường, dù ngũ quan tinh xảo nhưng kết hợp lại không hề bắt mắt chút nào.
Chuyên viên trang điểm bỗng có cảm giác khó nói nên lời.
Cô ấy luôn cảm thấy, Ninh Tri tiểu thư này hẳn là một đại mỹ nhân lóa mắt, xinh đẹp động lòng người mới đúng chứ.
Ninh Tri tươi cười, nhìn bản thân trang điểm nhẹ nhàng, làn da lại trắng lên đôi chút, cô hài lòng gật đầu, sau khi trang điểm xong, hiện giờ cô cũng được xem như thanh tú.
Chuyên viên trang điểm thấy Ninh Tri thay lễ phục màu đen, cô lại khen ngợi nói: “Cô Ninh, dáng người cô đẹp thật, mảnh khảnh vừa phải, có rất nhiều nữ minh tinh ngày nào cũng giảm béo, ai cũng muốn gầy như vậy.”
“Cô cảm thấy dáng người tôi giờ rất đẹp sao?”
Ninh Tri nhìn bản thân mình trong gương, eo nhỏ, chân dài, không có cảm giác kinh diễm, cũng chỉ vì mất đi hào quang.
“Đương nhiên là đẹp.” Chuyên viên trang điểm thành thật gật đầu.
Ninh Tri biết bản thân khôi phục lại dáng vẻ mỹ mạo thì sẽ yểu điệu duyên dáng, thân trên nổi bật, đôi chân dài trắng nõn mịn màng, ngay cả eo cũng tinh tế mềm mại. Nhưng còn hiện giờ cô đang khô quắt queo như cành hoa bị hong trong gió.
Ninh Tri đi đôi giày cao gót màu đen, cười nói: “Hiện giờ tôi không đẹp cho lắm.” Chờ sau này lấy lại toàn bộ hào quang mới xem như là đẹp.
Chuyên viên trang điểm cho rằng Ninh Tri khiêm tốn: “Cô Ninh khiêm tốn quá rồi.”
Trang điểm xong, Ninh Tri tới xem Lục Tuyệt.
Đi vào phòng, nhìn Lục Tuyệt mặc áo sơ mi hoa văn màu mè, bên ngoài phối áo vest màu đỏ thuần, Ninh Tri nhìn đến nỗi cảm thấy hai mắt mình có chút đau đớn.
Cay mắt quá.
“Bên trong không thể mặc hoa văn màu mè được.” Ninh Tri cầm áo sơ mi màu đen nguyên bản hướng về phía Lục Tuyệt: “Phải thay cái này.”
Lục Tuyệt quay người lại, im lặng từ chối.
Ninh Tri vỗ lưng anh, không nhận được sự đáp lại.
Nghĩ tới gì đó, Ninh Tri đi tới bên cạnh anh.
Cô ngẩng đầu ghé sát vào tai anh, giọng nói dịu dàng, nhẹ nhàng: “Anh không thay thì lát nữa tôi sẽ vứt hết quần lót hoa của anh đi.”
Bóng dáng cao lớn của Lục Tuyệt chấn động, rõ ràng anh đã nghe thấy.
Anh ngẩng đầu, đôi mắt đào hoa sáng lấp lánh mang theo vẻ khó tin, lại ấm ức nhìn về phía Ninh Tri, như đang lên án sự tàn nhẫn của cô.
Ninh Tri không khống chế được mà run rẩy trong lòng, cô có chút chột dạ: “Thay, thay nhanh đi.”
Lục Tuyệt mím môi thật chặt, anh rất không tình nguyện nhận lấy áo sơ mi màu đen trong tay Ninh Tri, bất mãn hừ hừ: “Xấu.”
Ninh Tri nhìn thấy ô hiển thị trên đầu Lục Tuyệt lóe ra một đám mây đen.
Động tác của anh thong thả, âu yếm cởi chiếc áo sơ mi tơ tằm màu hồng phấn ra, thật cẩn đặt trên giường, còn yêu quý gấp chỉnh tề lại, sau đó ghét bỏ mặc lên áo sơ mi màu đen được làm thủ công tinh xảo.
Ngày nào Lục Tuyệt cũng tập thể dục từ sáng tinh mơ, dáng người anh rất đẹp.
Vòng ngực rộng rãi cân xứng, cơ bắp rắn chắc, khi cử động, cơ bắp căng chặt có lực, phình ra, cứ như tràn ngập sức mạnh.
Mặc vào sơ mi màu đen vào, khuôn mặt tuấn mỹ của anh hiện lên vài phần lạnh lẽo, cực kỳ lãnh khốc.
Lục Tuyệt đóng cúc áo xong, sơ vin vào trong quần, vòng eo rộng lại càng thêm đĩnh đạc mạnh mẽ.
Đặc biệt là khi Lục Tuyệt khoác vào áo khoác vest màu đỏ, màu đỏ đen hòa quyện vào nhau. Người đàn ông này đúng là một yêu nghiệt mà.
Ninh Tri nhìn đến nỗi luyến tiếc không chớp mắt.
Vai rộng, eo thon, chân dài.
Rồi còn cả một khuôn mặt hoàn hảo nữa. Chậc, tiểu ngốc này dù lớn dù bé cũng rất hợp mắt cô.
Nếu không phải người đàn ông trước mặt này có bệnh tự kỷ thì chỉ sợ dựa vào bề ngoài và gia thế của anh cũng đủ để không ít người mê luyến.
“Đi thôi.” Ninh Tri chủ động nắm lấy tay anh, đầu ngón tay đan vào tay anh, siết chặt.
Cô còn cố ý dùng lòng bàn tay vuốt ve xương ngón tay anh: “Lát nữa chúng ta đi ăn cơm, xung quanh sẽ có rất nhiều người, nhưng anh đừng sợ, tôi sẽ luôn ở bên cạnh anh, nếu anh cảm thấy ở đó không vui thì nói với tôi, tôi sẽ đưa anh rời đi, được không?”
Lục Tuyệt cảm thấy ngón tay mình hơi ngứa ngáy, như là được một thứ mềm mại gãi nhẹ, anh nhanh chóng liếc mắt nhìn nhìn Ninh Tri một cái, để mặc cho cô dắt tay mình.
Trên đỉnh đầu, đám mây đen nhỏ biến mất.
Từ lâu nhà họ Lâm đã mua một căn biệt thự nhỏ ở gần khu giàu có.
Sinh nhật mẹ Lâm lần này, bà đặc biệt bảo người trang trí cẩn thận, trang hoàng nhà cửa, khắp nơi xa hoa, mời không ít bạn tốt tới tham gia yến hội nhà họ Lâm.
Lâm Điềm Điềm cũng đã trở lại nhà họ Lâm từ sớm.
Hôm nay cô ta đặc biệt ăn diện, trên người mặc một chiếc váy đắt tiền màu trắng tinh, cả người đẹp đến nỗi như phát sáng lên.
Tâm trạng mẹ Lâm hôm nay rất tốt, kéo con gái tới nhìn cẩn thận.
Bà nhận ra, mỗi lần con gái về nhà lại xinh đẹp hơn trước, ưu nhã cao quý, suýt chút nữa bà không nhận ra đây là đứa con gái có dáng vẻ vốn dĩ thanh tú, làn da bình thường, dáng người gầy gầy của mình.
Thấy cô ta đứng bên cạnh cậu cả Lục diện mạo tuấn lãng, dung mạo xuất chúng, vẻ mặt mẹ Lâm đầy kiêu ngạo: “Yến tiệc vẫn chưa bắt đầu, Điềm Điềm đưa Thâm Viễn đi ngồi một lát đi, ba con cũng ngồi ở sô pha bên đó.”
“Mẹ, đây là quà sinh nhật Thâm Viễn chuẩn bị cho mẹ.” Lâm Điềm Điềm đưa quà cho mẹ Lâm.
Lúc này, nụ cười trên mặt mẹ Lâm lại càng rạng rỡ.
Khách khứa xung quanh nhìn đến nỗi cực kỳ hâm mộ, cũng không biết kiếp trước nhà họ Lâm làm được việc tốt gì mà tu luyện được phúc khí tốt như vậy, trèo được lên nhà họ Lục.
“Mấy năm trước tôi gặp Lâm Điềm Điềm hình như cô ấy đâu có đẹp như vậy, sao giờ như biến thành một người khác vậy?”
Có họ hàng nhìn thấy Lâm Điềm Điềm được hào quang chiếu rọi, so sánh với ấn tượng trước đây, đúng là thay đổi quá nhiều.
“Nghe nói hiện giờ cô ấy làm đại minh tinh, nữ minh tinh đều biết trang điểm ăn mặc mà.”
“Không đúng, diện mạo hai người Lâm Đại Hải và Phương Tình không tính là quá xuất sắc, sao Lâm Điềm Điềm đột nhiên lại nhỉnh lên nhiều như vậy? Hai năm trước gặp cô ta, nhìn là thấy một cô gái không có gì nổi bật.”
“Giờ Lâm Điềm Điềm gả vào nhà họ Lục, là con dâu nhà giàu, có tiền ăn diện, khí chất tăng lên, đương nhiên sẽ đẹp hơn rồi.”
“Không phải nói cháu gái nhà họ Lâm cũng gả vào nhà họ Lục sao? Số nhà họ Lâm tốt như vậy sao?”
“Cháu gái làm gì có may mắn như con gái ruột được? Mấy người không biết chứ, cô cháu gái gả cho tên ngốc nhà họ Lục, còn Lâm Điềm Điềm thì gả cho cậu cả, sau này sẽ thừa kế tập đoàn Lục thị.”
“Nghe nói đầu óc của cậu hai từ trước tới giờ chưa từng lộ mặt của nhà họ Lục đấy không được tốt lắm, cháu gái nhà họ Lâm thật sự gả cho anh ta à?”
…
Khách khứa nói chuyện náo nhiệt, đặc biệt là chuyện con gái ruột và cháu gái nhà họ Lâm gả cho hai vị thiếu gia nhà họ Lục, sôi nổi so sánh hai người.
“Bà chủ, đồ ăn đã chuẩn bị xong.” Người giúp việc nói với mẹ Lâm.
“Biểu tiểu thư tới chưa?” Mẹ Lâm nhìn đồng hồ, vẫn chưa thấy Ninh Tri xuất hiện.
“Vẫn chưa ạ.”
Mẹ Lâm dùng tay vuốt tóc: “Không cần chờ nữa, lên đồ ăn đi, đừng để cậu cả Lục phải đợi lâu.” Tuy rằng Lục Thâm Viễn là con rể nhưng mẹ Lâm không dám ra vẻ mẹ vợ với anh ta.
Bên kia, ba Lâm Lâm Đại Hải vẫn luôn nói chuyện phiếm với Lục Thâm Viễn, câu nào câu nấy đều khen anh ta tuổi trẻ hứa hẹn.
“Nghe nói trước đây ở nước ngoài triển khai dự án mới với ông Lục, dự tính thuận lợi không?” Ba Lâm thăm dò lên tiếng.
Giọng Lục Thâm Viễn ôn hòa, khí chất lạnh lùng, chỉ ngồi ở đó đã rất có khí thế: “Vâng, rất thuận lợi. Nhà họ Lục có kỹ thuật nhân tài, còn có tài chính, khai thác bản đồ mới cũng không có vấn đề gì lớn.” - App TYT tytnovel.com
Ba Lâm nghe xong không ngừng phụ họa.
Ông ta nghe nói dự án mới của nhà họ Lục, hận không thể xin một phần, nhưng đầu óc ông ta vẫn tỉnh táo, biết công ty nhỏ của mình có chênh lệch rất lớn với tập đoàn Lục thị.
Bên cạnh, vẻ mặt Lâm Điềm Điềm đầy thẹn thùng, cô ta khoác lấy cánh tay Lục Thâm Viễn, nói với ba Lâm: “Ba, giờ đang là lúc ăn cơm, hiếm khi Thâm Viễn được nghỉ ngơi, ba đừng nói chuyện công việc với anh ấy.”
Lâm Đại Hải cười to một trận: “Được được được, không nói nữa.”
Không khí mấy người hòa hợp, khiến bạn bè họ hàng xung quanh càng thêm ghen tức.
Lâm Điềm Điềm chú ý tới những ánh mắt hâm mộ nhìn về phía cô ta, ý cười trên mặt càng rõ ràng, đây đều là những gì cô ta mơ ước, là hào quang chỉ Ninh Tri mới có.
Mà hiện giờ, đối tượng mà mọi người ngưỡng mộ lại trở thành cô ta.
Lúc này, cô ta nghe được tiếng thấp giọng kinh hô của khách khứa xung quanh.
Nhìn theo ánh mắt mọi người, Lâm Điềm Điềm nhìn thấy Ninh Tri nắm tay Lục Tuyệt đi tới.
Lục Tuyệt mặc bộ vest màu đỏ, màu sắc cực đậm, người đàn ông có dáng người không đủ cao gầy, dáng vẻ không đủ đẹp trai mà mặc lên thì trông sẽ rất quê rất xấu.
Nhưng Lục Tuyệt không chỉ cao ráo, dáng người to lớn mà anh còn có gương mặt điển trai, anh mặc vest đỏ, trông hệt như một yêu nghiệt quý khí khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Ninh Tri mặc một chiếc váy màu đen.
Một đen một đỏ, cực kỳ tương xứng.
Ninh Tri nắm tay Lục Tuyệt, đi tới bàn chính trước ánh mắt mọi người.
Trong lòng Lâm Điềm Điềm căng thẳng, cô ta dường như lại nhìn thấy Ninh Tri cao cao tại thượng khiến người ta hâm mộ.
Lòng bàn tay cô ta vô thức nắm chặt, có chút đau đớn, khiến Lâm Điềm Điềm nhìn thấy rõ dung mạo hiện tại của Ninh Tri, không giống như trong giấc mộng của cô ta, vẻ ngoài hiện giờ của Ninh Tri cực kỳ bình thường.
“Tiểu Tri, sao giờ con mới đến.” Mẹ Lâm bảo người giúp việc mang theo hai bộ bát đũa.
Ánh mắt bà ta dừng trên người đàn ông bên cạnh Ninh Tri, nếu không phải anh cụp mắt xuống không nhìn ai thì đúng là không nhìn ra được cậu hai nhà họ Lục này có bệnh tự kỷ.
“Ngại quá, hơi tắc đường ạ.” Ninh Tri nắm tay Lục Tuyệt, ngồi xuống chỗ trống đối diện Lâm Điềm Điềm.
“Tới là tốt rồi, lâu lắm rồi con không về thăm dì, có biết là ngày nào dì cũng mong nhớ con không, không biết con ở nhà họ Lục có sống tốt không?” Mẹ Lâm đánh giá Ninh Tri, con gái mình ngày càng trở nên xinh đẹp, vậy mà cháu gái ngoại lại ngày càng xuống sắc.
Lời mẹ Lâm nói ra khiến không ít người trộm liếc mắt nhìn tới, bọn họ khiếp sợ, không ngờ cậu hai nhà họ Luc lại đẹp trai xuất chúng như vậy, ngay cả cậu cả Lục cũng không so được bằng.
Không phải nói cậu hai nhà họ Lục là tên ngốc sao? Sao giờ nhìn không giống chút nào thế?
Đuôi mắt Ninh Tri hơi cong lên, khóe miệng mang theo ý cười: “Con sống ở nhà họ Lục rất tốt, dì không cần lo lắng cho con.”
“Sao dì thấy trông con như gầy đi thế?”
Ninh Tri cười nói: “Dạo này con giảm béo.”
Ánh mắt mẹ Lâm vẫn luôn yên tĩnh, không nhìn Lục Tuyệt, dù vẻ ngoài có xuất sắc đến đâu, chỉ cần cẩn thận quan sát một lát là có thể biết được Lục Tuyệt không giống với người bình thường.
Những người khác cũng đã nhận ra, không nhịn được nhỏ giọng bàn tán.
Ninh Tri nghe được mấy chữ tên ngốc, trí tuệ có vấn đề, bệnh tâm thần các kiểu, nụ cười trên môi cô biến mất, trong mắt chất chứa vẻ lạnh lùng.
Mẹ Lâm mỉm cười lắc đầu: “Con bé này, đã gầy như vậy rồi mà còn giảm béo làm gì?”
Khách khứa bên cạnh nghe được giọng điệu thân thiết của mẹ Lâm với Ninh Tri như vậy, cười nói: “Chị Lâm thương cháu gái thật.”
Mẹ Lâm cười nói: “Tiểu Tri ở nhà họ Lâm lâu như vậy, với tôi nó cũng như Điềm Điềm, đều là con gái tôi nuôi, đương nhiên là tôi thương nó rồi.”
“Có người dì như chị, cô Ninh đúng là có phúc.”
“Được rồi, được rồi, bà nói nhiều như vậy làm gì? Còn không mau bảo người mang đồ ăn lên?” Bên cạnh, ba Lâm rất bất mãn vì thấy mẹ Lâm thương yêu Ninh Tri như vậy.
Mẹ Lâm nhìn Ninh Tri với ánh mắt xin lỗi.
Trong trí nhớ Ninh Tri, lần nào cũng như vậy, chỉ cần mẹ Lâm đối xử với nguyên chủ tốt một chút là Lâm Đại Hải đều sẽ bất mãn với mẹ Lâm trước mặt Ninh Tri, thế nên Ninh Tri mới cảm thấy mẹ Lâm rất thương mình.
Nhưng vừa rồi cô chú ý tới, ba Lâm rót trà cho mẹ Lâm, còn chu đáo đặt ly bên sườn tay bà ta.
Ninh Tri nheo mắt lại.
“Tiểu Tri, hôm nay là sinh nhật mẹ chị, sao em lại để Lục Tuyệt mặc như vậy…” Lâm Điềm Điềm vốn dĩ bảo Ninh Tri đưa Lục Tuyệt tới là để mọi người chê cười Ninh Tri, cô ta gả cho Lục Thâm Viễn, mà Ninh Tri chỉ gả cho Lục Tuyệt bị bệnh tự kỷ.
Cô ta không ngờ Ninh Tri lại để Lục Tuyệt ăn mặc khoa trương như vậy, thu hút ánh mắt và sự chú ý của tất cả mọi người ở đây.
Ninh Tri rót một ly nước trái cây cho Lục Tuyệt, nghe được Lâm Điềm Điềm nói, cô cong môi: “Anh ấy mặc như vậy có vấn đề gì sao? Sinh nhật dì là ngày vui, mặc màu đỏ rất hợp.”
Lâm Điềm Điềm khựng lại, cô ta dùng giọng dạy bảo, chỉ trích nói: “Cả một thân màu đỏ như thế, sẽ đoạt đi sự nổi bật của nhân vật chính là mẹ chị mất.”
Ninh Tri mỉm cười, giọng nói nhàn nhạt: “Vừa rồi dì mới nới thương tôi như con gái, giờ cô lại nói bà ấy là nhân vật chính, tôi là khách sao?”
Mẹ Lâm huých Lâm Điềm Điềm, liếc mắt một cái, mỉm cười mở miệng nói với Ninh Tri: “Trưởng bối như dì không để ý nhiều như vậy đâu, cũng vì Điềm Điềm quy củ quá thôi.”
Ninh Tri luôn thông minh, sao có thể không nghe ra ý tứ trong lời nói mẹ Lâm?
Vừa rồi cô còn không chắc chắn phải dùng thái độ thế nào với mẹ Lâm, giờ thì đã rõ rồi.
“Ở nhà họ Lục cũng đâu có kiểu quy tắc như vậy.” Ninh Tri tới gần Lục Tuyệt, cô cười vui vẻ nói: “Hơn nữa Lục Tuyệt mặc màu đỏ đẹp nhất, mọi người từng thấy ai mặc đồ đỏ đẹp như anh ấy chưa?”
Giọng điệu cô tràn đầy sự tự hào với Lục Tuyệt.
Lâm Điềm Điềm cảm thấy bản thân như có ảo giác, Ninh Tri đang khoe khoang Lục Tuyệt với mọi người sao?
Ninh Tri đột nhiên nói tiếp: “Nếu thật sự muốn làm bộ làm tịch, để ý quy củ như vậy, cô mặc một thân màu trắng, không phải càng không thích hợp sao? Đây là tiệc sinh nhật chứ đâu phải là…”
Vẻ mặt Lâm Điềm Điềm trắng bệch, cô ta không ngờ Ninh Tri như biến thành người khác như vậy, thái độ cứng rắn, nói chuyện cũng khó nghe như thế.
“Được rồi, không nói nữa, ăn cơm trước đi, đồ ăn đã lên cả rồi.” Sắc mặt mẹ Lâm không tốt cho lắm, bà ta cụp mắt xuống, cười gượng bảo mọi người dùng cơm.
Sau đó, chủ đề nói chuyện của ba Lâm mẹ Lâm với những người xung quanh đều xoay quanh Lục Thâm Viễn, xem Lục Tuyệt như không tồn tại.
Không biết có phải vì đây là lần thứ hai dẫn Lục Tuyệt ra ngoài hay không, hay là vì cứu Lục Tuyệt hai lần, Ninh Tri phát hiện, đối mặt với nhiều người xung quanh như vậy, Lục Tuyệt vẫn có thể yên tĩnh ngồi, không giống như trước đây, sợ chốn đông người, túm chặt lấy tay cô.
Ninh Tri gắp cho anh chút đồ ăn, nhưng không hợp khẩu vị của anh, anh ăn rất ít.
Lục Tuyệt rất kén ăn.
Ở nhà họ Lục có đầu bếp riêng nấu cho anh. Nếu đồ ăn không hợp khẩu vị của anh, Lục Tuyệt thà ăn cơm trắng cũng không chạm vào một miếng đồ ăn đó.
Ninh Tri cũng ăn qua loa vài miếng, dù sao thì yến tiệc cũng không có gì thú vị, cực kỳ nhàm chán, cô chuẩn bị đưa Lục Tuyệt đi.
Mẹ Lâm chú ý tới sự không kiên nhẫn của Ninh Tri, bà ta lên tiếng nói: “Tiểu Tri, đợi lát nữa cơm nước xong, con đừng đi vội, dì có chút đồ muốn đưa cho con.”
Ninh Tri: “Gì thế ạ?”
Mẹ Lâm nói với cô: “Một vài di vật trước đây của ba mẹ con, dì luôn bảo quản giúp con, giờ con đã gả tới nhà họ Lục rồi, cũng nên đưa cho con, để con bảo quản.”
Di vật?
Ninh Tri chỉ có thể đồng ý.
Lục Tuyệt mặc một thân màu đỏ, hơn nữa vẻ ngoài anh thật sự bắt mắt, khách khứa không ngừng đánh giá cậu hai nhà họ Lục trong lời đồn này.
Mà đối phương vẫn luôn yên lặng ngồi đó, hoàn toàn không nhìn ra được gì.
Ninh Tri ghé sát tới bên tai Lục Tuyệt: “Lục Tuyệt, tôi muốn đi toilet một chuyến, anh ngoan ngoãn ngồi ở đây đợi tôi, tôi sẽ trở lại ngay, được không?”
Lục Tuyệt chớp chớp mắt, mờ mịt nhìn cô, câu nói như thốt ra từ trong cổ họng: “Ừm.”
Ninh Tri phát hiện toilet tầng một đang có người, cô chỉ có thể lên tầng hai.
Một lúc lâu sau, Ninh Tri phát hiện không ngờ Lục Tuyệt lại uống rượu, hơn nữa chén rượu còn sắp cạn.
Ninh Tri đoạt lấy chén rượu trong tay anh, lạnh giọng chất vấn: “Ai cho anh ấy uống rượu?”
Ở phía đối diện, Lâm Điềm Điềm mở miệng: “Tự cậu ta cầm lên uống, mọi người ở đây đều không phát hiện cậu ta đang uống rượu.”
Vẻ mặt cô ta khó xử: “Em cũng biết đấy, cậu ta có bệnh tự kỷ, dù bọn chị biết cậu ta uống rượu cũng không khuyên nổi, dù sao thì cậu ta sẽ không nghe lời người khác.”
“Ôi trời, tôi vừa đi bảo người mang thêm đồ ăn, sao cậu hai lại uống rượu thế này?” Mẹ Lâm đi tới: “Cậu hai sẽ không có chuyện gì chứ? Cậu ấy có thể uống rượu không?”
Ninh Tri nâng mặt Lục Tuyệt lên, vẻ mặt anh mờ mịt, không nhìn ra điều gì.
“Hay là con dẫn cậu ấy lên lầu trước, vào phòng của con nghỉ ngơi một lát đi, phòng của con có người dọn dẹp mỗi ngày, rất sạch sẽ.” Mẹ Lâm nói: “Đợi lát nữa dì tiếp khách xong sẽ đưa đồ cho con.”
Ninh Tri gật đầu, cô lạnh mặt, cầm tay Lục Tuyệt lên lầu.
Dựa vào trí nhớ, cô đã tìm được phòng.
Phòng cũng không lớn, phong cách trang hoàng thiếu nữ.
Ninh Tri kéo Lục Tuyệt đi tới bên mép giường, so với giường trong phòng Lục Tuyệt, chiếc giường trước mặt rõ ràng nhỏ hơn rất nhiều, đặc biệt là dáng người cao lớn và đôi chân dài của Lục Tuyệt, vừa mới ngồi xuống, trông chiếc giường càng nhỏ hơn.
“Anh uống bao nhiêu rượu rồi? Đau đầu không?” Ninh Tri lo lắng hỏi anh.
Đôi môi mỏng của Lục Tuyệt vẫn còn dính rượu, màu môi trơn bóng, khuôn mặt trắng bệch như phiếm hồng.
Ngón tay thon dài cởi ra áo khoác của mình ra.
Ninh Tri: “Anh muốn ngủ sao?”
Lục Tuyệt cởi áo khoác vest màu đỏ ra, sau đấy lại bắt đầu cởi từng cúc áo sơ mi.
“Ngủ không cần cởi áo này.” Ninh Tri đè tay anh lại.
“Nóng.” Giọng Lục Tuyệt khàn khàn, anh hơi mím môi: “Nóng, tôi.”
Ninh Tri ngây ngẩn cả người: “Nóng sao?”
Lục Tuyệt duỗi tay cởi chiếc quần dài màu đỏ.
Ninh Tri thấy bên trong lộ ra chiếc quần hoa văn lòe loẹt, cô lại một lần nữa vội vội vàng vàng đè tay anh lại: “Không thể cởi.”
Lục Tuyệt mím môi, trên đầu lóe ra một đám mây đen.
Hô hấp Ninh Tri cứng lại: “Thôi bỏ đi, anh cởi áo đi, quần thì không thể cởi.
Lục Tuyệt chỉ vào mặt mình: “Nóng.”
Ninh Tri duỗi tay sờ mặt anh, xúc cảm cực kỳ tốt, so với hồi Lục Tuyệt còn nhỏ thì mềm mại mịn màng không khác gì lắm, đúng là có chút nóng, không phải uống rượu say rồi chứ?
Lục Tuyệt thoải mái dán mặt vào tay Ninh Tri, tham lam quyến luyến sự mát lạnh của cô.
Có lẽ còn cảm thấy chưa đủ, Lục Tuyệt chủ động ôm lấy Ninh Tri, anh gác đầu vào hõm vai Ninh Tri, như một đứa trẻ đáng thương, không ngừng dùng khuôn mặt dán vào làn da chỗ cổ cô.
Bên tai, Ninh Tri nghe được giọng nói khàn khàn của anh: “Sát vào tôi.”
Ninh Tri sửng sốt, cô cười nhẹ thành tiếng: “Ừ, cho anh sát vào.”
Cô không nhìn thấy, đám mây đen nhỏ trên đầu Lục Tuyệt đã biến mất ngay khi anh ôm cô, một đám mặt trời nhỏ vàng óng ánh lóe ra.
TYT & Lavender team