Tai của Tiểu Lục Tuyệt bị nhéo đỏ, Ninh Tri đã kiểm tra cẩn thận một lượt, may mà không bị thương chảy máu.
Cô đau khổ đến mức nói nhỏ bên tai Tiểu Lục Tuyệt: “Tiểu Tuyệt, nhóc phải mách với người lớn bà phù thủy đã đánh nhóc, không thể để người xấu xa đó bắt nạt hoài được.”
Bà ta ăn hiếp Tiểu Lục Tuyệt không thích nói chuyện, có bị đánh cũng không khóc hay đau đớn, vì vậy bà ta mới cả gan làm vậy.
Ninh Tri dạy hắn: “Nhóc phải học cách mách lẻo.”
Tiểu Lục Tuyệt nghiêm mặt không trả lời, tai bị thổi ngứa ngáy, nghiêng đầu sang một bên.
Ninh Tri không thể làm gì, chỉ đành ra sức trừng mắt bà giúp việc đằng kia đang uống nước đường ngon lành.
Sau khi uống xong, bà ta quay lại.
Ninh Tri nhanh chóng đứng dậy chắn trước mặt Tiểu Lục Tuyệt, trừng mắt nhìn bà ta.
Sau khi uống một ly nước đường, tâm tình bà ta đã tốt hơn nhiều, mặc dù quê mùa nhưng bà ta cũng biết thứ mình vừa ăn là tổ yến, hương vị thơm ngọt trơn mềm kia quả đúng là đồ quý bà ta không đời nào mua nổi.
Bà ta kiểm tra vị trí Tiểu Lục Tuyệt bị đánh, chắc chắn rằng nó chỉ đỏ chứ không để lại dấu vết gì mới bưng cái bát rỗng thoải mái rời đi.
Cửa đóng lại, Ninh Tri thở phào nhẹ nhõm, cô thật sự sợ người giúp việc này lại tiếp tục xuống tay.
Cô quay đầu lại nhìn, Tiểu Lục Tuyệt đang ngơ ngác ngồi trên chiếc ghế nhỏ, trên khuôn mặt bé nhỏ không có biểu cảm gì.
Thế giới của cậu thật an tĩnh.
Ninh Tri muốn cạy mở tiến vào lớp vỏ của cậu: “Cho chị chơi xếp hình với Tiểu Tuyệt Tuyệt nữa được không?”
Tiểu Lục Tuyệt nhìn những mảnh ghép rơi trên mặt đất, thì thầm: “Rơi rồi.”
Ninh Tri không thể nhặt được những mảnh ghép đó nên chỉ có thể dỗ dành cậu: “Nhóc nhặt chúng lên đi, chị sẽ cùng chơi với nhóc.”
Tiểu Lục Tuyệt mờ mịt chớp chớp mắt, sau đó ngoan ngoãn ngồi xổm xuống bắt đầu nhặt những mảnh ghép rải rác trên mặt đất.
Bàn tay nho nhỏ, trên mu bàn tay còn có những lúm thịt khiến người ta muốn dùng đầu ngón tay chọc vào.
Ninh Tri cũng ngồi xổm xuống cùng với cậu.
Chờ cậu nhặt hết các mảnh ghép, cô ngồi bên cạnh cậu, nói: “Chị rất giỏi chơi trò xếp hình này, chị có thể dạy Tiểu Tuyệt Tuyệt chơi.” Cô bắt đầu hướng dẫn cậu: “Mảnh ghép này ở đây.”
Tiểu Lục Tuyệt không nghe theo lời cô.
“Tiểu Tuyệt Tuyệt, đặt cái này ở kia.
“Ây da, chị nhầm rồi, đáng lẽ ở bên trái mới đúng.”
“Sao hai mảnh ghép này lại giống nhau thế?”
Tiểu Lục Tuyệt mím môi, một lúc sau, cậu nói: “Ngu ngốc, chị.”
Ninh Tri: …
Cô bị một thằng nhóc chê ngu ngốc sao?
Lớn lên cậu chê cô xấu, lúc nhỏ thì lại chê cô ngu ngốc? Đúng là đáng!
Không chịu nổi nữa, Ninh Tri vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cậu, xoa một lúc lâu, cảm giác phải nói là rất tuyệt: “Mau, khen chị gái xinh đẹp, chị gái thông minh đi.”
Khuôn mặt của Tiểu Lục Tuyệt bị đôi tay của Ninh Tri nhéo nhéo, cái miệng nhỏ nhắn bĩu ra, đôi mắt to đen láy yên lặng nhìn cô.
Ỏo, Ninh Tri cảm thấy trái tim mình sắp phải tan chảy mất rồi.
“Kỳ quái… chị gái.” Cậu bị bẹo má, giọng nói trẻ con non nớt không rõ.
Ninh Tri không nghe rõ, cô buông tay: “Cái gì cơ?”
“Chị gái kỳ quái.” Tiểu Lục Tuyệt cúi đầu, không để ý đến Ninh Tri, tiếp tục chơi ghép hình.
Ninh Tri sững sờ, cô kỳ quái chỗ nào? Bây giờ cô vô cùng xinh đẹp, dù thế nào đi nữa cô cũng là một chị gái thiên sứ đó nhé.
Đúng là một đứa trẻ ngay từ nhỏ đã không có mắt thẩm mỹ!
…
Buổi tối, khi mẹ Lục đi dự tiệc trở về, bà lập tức lên tầng hai để thăm con.
Thím Phùng đang miễn cưỡng chuẩn bị nước tắm cho Tiểu Lục Tuyệt, nhìn thấy mẹ Lục bước vào, bà ta nhanh chóng tươi cười chào hỏi: “Bà chủ, cô đã về rồi ạ.”
“Hôm nay Tiểu Tuyệt thế nào?” Con trai ngoan sẽ không phá phách gì nhưng mẹ Lục lại hy vọng cậu có thể hoạt bát như những đứa trẻ khác, dù có nghịch ngợm cũng không sao.
Ninh Tri thấy mẹ Lục đã trở lại, cô đi vỗ vào vai Tiểu Lục Tuyệt: “Mau nói cho mẹ nhóc biết là nhóc bị mụ phù thủy đánh đi.” - App TYT tytnovel.com
Tiểu Lục Tuyệt im lặng đọc sách, không trả lời.
Ninh Tri ghé sát vào lỗ tai cậu, hung dữ nói: “Mau mau méc mẹ đi, nói giống như lúc nãy chị dạy nhóc vậy đó, nhóc bị đánh.”
Tiểu Lục Tuyệt mím môi không nói.
“Nếu nhóc không nghe lời, chị sẽ cắn lỗ tai nhỏ của nhóc!” Ninh Tri hung dữ uy hiếp.
Tiểu Lục Tuyệt ngẩng đầu lên, nói: “Cắn chị, lỗ tai.”
Mẹ Lục nghe thấy con trai mình đột nhiên lên tiếng thì rất ngạc nhiên, vội vàng chạy tới: “Tiểu Tuyệt, vừa rồi con nói cái gì vậy?”
“Không phải câu này, là mụ phù thủy đánh nhóc.” Ninh Tri nhanh chóng dạy hắn.
Tiểu Lục Tuyệt chớp mắt: “Đánh bà phù thủy.”
“Cái gì?” Mẹ Lục không hiểu lời con trai nói.
Thím Phùng nghe thấy lời nói của anh, trong lòng liền giật mình, vội vàng tiến lên: “Bà chủ, nước của cậu chủ đã chuẩn bị xong rồi.”
“Chờ một chút, Tiểu Tuyệt đang nói chuyện với tôi.” Ngay cả khi con trai bà chỉ nói một câu, mẹ Lục cũng đã vui mừng khôn xiết: “Con trai yêu của mẹ, con vừa nói cái gì vậy? Con nói lại được không?”
Ninh Tri nôn nóng, cô ghé vào tai Tiểu Lục Tuyệt dạy cậu từng chữ một: “Tiểu Tuyệt Tuyệt, mau nói với mẹ nhóc, mụ phù thủy đánh nhóc, còn nhéo tai nhóc nữa.”
Tiểu Lục Tuyệt cúi đầu: “Đánh con, bà phù thủy, nhéo lỗ tai.”
Nụ cười trên mặt mẹ Lục chợt ngưng lại: “Có người đánh con, còn nhéo tai?”
Bà không biết mình có nghe nhầm lời con trai mình nói không, bà vội vàng cúi người kiểm tra tai của con trai mình, cái tai nhỏ màu trắng, mềm mại, không có vết thương hay bị sưng gì.
Thím Phùng, cạnh khiếp sợ nhìn Tiểu Lục Tuyệt, hoàn toàn không thể tin được cậu đang mách mẹ.
Mẹ Lục vội vàng nhìn cơ thể con trai lần nữa, nhưng không phát hiện được gì: “Tiểu Tuyệt, con nói vậy là có ý gì?” Trong nhà họ Lục này, ai dám đánh thằng bé?
“Chị Phùng.” Mẹ Lục gọi người giúp việc bên cạnh: “Hôm nay là chị trông nom Tiểu Tuyệt, chị có từng rời mắt khỏi nó không?”
Thím Phùng nhanh chóng lộ ra nụ cười, đáp: “Bà chủ, hôm nay cậu chủ ngoan ngoãn ngồi chơi trong phòng, tôi trông nom cậu ấy, không có chuyện gì xảy ra cả.”
Ninh Tri nổi giận muốn đánh chết mụ phù thủy trước mặt, thật đúng là láo toét: “Tiểu Tuyệt, mau nói là bà ta đánh nhóc đi.”
Tiểu Lục Tuyệt hệt như một máy phát lại bị hỏng: “Tiểu Tuyệt, đánh.”
Mẹ Lục sững sờ một lúc, bà xoa đầu con trai: “Nước đã chuẩn bị xong rồi, mẹ đưa Tiểu Tuyệt đi tắm.”
Cơ thể căng thẳng của thím Phùng cuối cùng cũng thả lỏng, trong lòng thầm cười mỉa, một thằng ngốc mà cũng học đòi người khác mách mẹ.
Ban đêm.
Sau khi Tiểu Lục Tuyệt tắm xong, cậu đã thay một bộ đồ ngủ hoạt hình màu đỏ.
“Ngày mai chị sẽ giúp nhóc tìm cách đối phó với kẻ xấu.” Cậu không biết mách người lớn, cô chỉ có thể nghĩ cách khác.
Tiểu Lục Tuyệt nằm xuống, nhắm mắt lại.
Dưới ánh đèn dịu nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu càng thêm trắng nõn, trong miệng cứ như đang ngậm đường, mềm nhũn, đáng yêu đến không thôi.
Ninh Tri rất thích, cô cúi đầu hôn lên má nhỏ của cậu.
Trên mặt có hơi ấm, Tiểu Lục Tuyệt mở mắt ra nhìn Ninh Tri.
Ninh Tri xoa đầu cậu: “Ngủ đi, Tiểu Tuyệt Tuyệt ngủ ngon.”
Tiểu Lục Tuyệt lại nhắm mắt.
…
Buổi sáng, Ninh Tri vẫn ngồi trên ghế phụ đi theo Tiểu Lục Tuyệt đến trường.
Trong xe, Tiểu Lục Tuyệt và Lục Thâm Viễn đều ngồi ở ghế sau, mẹ Lục ngồi sang một bên, bà kiên trì mỗi ngày phải đến trường cùng bọn trẻ.
Từ cuộc trò chuyện giữa mẹ Lục và Lục Thâm Viễn, Ninh Tri biết được Lục Thâm Viễn học lớp chuyên, còn Tiểu Lục Tuyệt học lớp thường, hai người không học chung một lớp.
Mẹ Lục tuy rằng hy vọng hai người học chung một lớp để Tiểu Lục Tuyệt được anh trai chăm sóc, nhưng bà cũng không phải người ích kỷ, trì hoãn thành tích của Lục Thâm Viễn chỉ để chăm sóc Tiểu Lục Tuyệt.
Xe dừng lại trước cổng trường.
Sau khi Lục Thâm Viễn xuống xe, cậu ta lễ phép vẫy tay chào tạm biệt mẹ Lục.
Bên cạnh, Tiểu Lục Tuyệt mang chiếc cặp nhỏ màu đỏ trên lưng im lặng tiến vào trường học.
Mẹ Lục thở dài nhìn con trai đi xa rồi mới lên xe rời đi.
Ninh Tri đi theo Tiểu Lục Tuyệt vào lớp, chỗ ngồi của cậu là vị trí ở cạnh cửa sổ.
Đến khi vào học, Ninh Tri mới phát hiện rằng ghế bên cạnh Tiểu Lục Tuyệt trống rỗng.
Cả lớp đều có bạn cùng bàn, chỉ duy cậu là ngồi một mình.
Ánh sáng từ bên ngoài xuyên qua cửa kính chiếu vào dáng người nhỏ bé, yên tĩnh mà cô đơn.
Ninh Tri ngồi xuống sát lại gần cậu, cười nói: “Tiểu Tuyệt Tuyệt, hôm nay chị sẽ là bạn cùng bàn của nhóc.”
Tiểu Lục Tuyệt liếc nhìn cô, sau đó quay đi chỗ khác.
Sau đó, trước sự ngạc nhiên của Ninh Tri, cậu đặt một cây bút, một cuốn sách mới và cuối cùng là một cuốn sách lên bàn của cô,
Ninh Tri cười tít mắt, cậu thật sự coi cô là bạn cùng bàn sao?
Ninh Tri cười trêu cậu: “Cảm ơn bạn Tiểu Lục Tuyệt nhé.”
Cùng chồng đi học tiểu học cũng thú vị phết đấy.
Trong giờ học thể dục, Ninh Tri đi theo Tiểu Lục Tuyệt ra ngoài lớp, một đám chú lùn vui vẻ chơi trò chơi, ném bóng, còn Tiểu Lục Tuyệt thì ngồi yên lặng dưới gốc cây.
Giáo viên thể dục dường như biết về học sinh cá biệt này trong lớp nên ông ta cũng phớt lờ đi.
Ninh Tri ngồi xổm bên cạnh Tiểu Lục Tuyệt: “Tiểu Tuyệt Tuyệt, em không đi chơi sao? Chơi bóng rất vui đó.”
Tiểu Lục Tuyệt quay đầu không để ý đến cô.
Ninh Tri ghé sát vào tai cậu khẽ nói: “Ồ, Tiểu Tuyệt Tuyệt không muốn chơi với bọn họ sao?”
Tiểu Lục Tuyệt nhấp môi.
Ninh Tri nhìn những đứa trẻ đang tươi cười đùa giỡn phía xa, trong lòng đột nhiên lại nhói đau.
Cô dỗ dành Tiểu Lục Tuyệt: “Chị rất thích Tiểu Tuyệt, nhóc có muốn chơi với chị không?”
Nói rồi cô đứng dậy, nắm lấy tay Tiểu Lục Tuyệt, dẫn cậu đến hố cát phía sau cô.
“Tiểu Tuyệt Tuyệt muốn biết nhóc cao bao nhiêu không?” Ninh Tri nhéo nhéo má cậu: “Chị có thể chỉ cho nhóc biết.”
Tiểu Lục Tuyệt chớp mắt: “Nói cho tôi.”
Ninh Tri đưa tay nhặt một cành cây, nắm lấy tay cậu, dẫn cậu tiến về phía hố cát vẽ tranh.
Đôi mắt to của Tiểu Lục Tuyệt dõi theo Ninh Tri, tùy ý để cho cô nắm tay.
Một lúc sau, Ninh Tri mới buông bàn tay nhỏ bé của cậu ra: “Được rồi, nhìn xem đi, đây là hình dáng sau khi nhóc lớn lên.”
Đôi mắt Tiểu Lục Tuyệt tràn ngập tò mò.
Cậu nhìn vào hố cát, đó là hình một cái đầu lợn. Cậu vứt nhánh cây trong tay, bĩu môi: “Heo, chị.”
Chị mới là heo ấy.
Ninh Tri cười cong mắt.
Hai ngày nay, Ninh Tri đều ở bên cạnh chơi với Tiểu Lục Tuyệt.
Khi Ninh Tri đến gần, cậu sẽ ngước mắt nhìn cô.
Khi Ninh Tri nói vào tai cậu, cậu sẽ nghiêng đầu sang một bên.
Khi Ninh Tri cười, cậu ngơ ngác mở to mắt, con ngươi phản chiếu bóng hình của cô.
Vì hôm trước Tiểu Lục Tuyệt vừa mới mách mẹ nên hai ngày này thím Phùng cũng không dám làm gì cậu.
Nhưng Ninh Tri không có ý định tha cho bà ta.
Thừa dịp không có ai chú ý, Ninh Tri đưa Tiểu Lục Tuyệt đến phòng của mẹ Lục, trộm lấy một chiếc vòng tay bằng ngọc, bí mật bỏ vào túi thím Phùng.
Tối đó, mẹ Lục tìm thấy chiếc vòng từ túi của thím Phùng, Ninh Tri đã che mắt Tiểu Lục Tuyệt che lại hình ảnh cấm trẻ em.
“Chị mới là người xấu, Tiểu Tuyệt Tuyệt không hề làm gì cả.” Chuyện xấu là do cô làm, Tiểu Lục Tuyệt trong sạch.
Như Ninh Tri mong muốn, mẹ Lục quyết định đuổi thím Phùng đi, không chỉ vì chiếc vòng mà còn vì gần đây bà thấy rằng ánh mắt thím Phùng nhìn Tiểu Lục Tuyệt có chút kỳ lạ khiến bà cảm thấy khó chịu.
Mẹ Lục sẽ không để bất kỳ rủi ro nào bên cạnh con trai mình.
Vấn đề thím Phùng đã được giải quyết, Ninh Tri biết rằng cô phải quay trở về rồi.
Cô che mắt Tiểu Lục Tuyệt lại, ghé sát người nói vào tai cậu: “Tiểu Lục Tuyệt, chị phải đi đây, sau này chúng ta sẽ gặp lại nhau.”
Dứt lời, Tiểu Lục Tuyệt cảm thấy tai của mình hơi nóng, như thể vừa được hôn.
Trước mắt sáng lên, cậu trừng mắt, chị gái kỳ quái đã biến mất.
TYT & Lavender team