Cảm giác trong mơ vừa dạt dào vừa sung sướng, cũng vì vậy tỉnh dậy sẽ bất giác cảm thấy thất vọng lạc lõng, sau đó nhận ra nội dung cảnh trong mơ lại lần nữa phát điên.
Nếu không cảm thấy vui sướng còn đỡ, chết người chính là cảm nhận được sung sướng, nhưng lại bài xích cảm giác đó.
Lạc Ngu cào tóc, nhìn mình trong gương, cảm thấy hết thảy đều không có đạo lý.
Mặc dù Trì Mục rất đẹp trai, nhưng cậu thực sự không muốn làm cùng hắn đâu.
Không thể lý giải nổi giấc mơ lạ lùng quái gở của mình, Lạc Ngu quyết định vẫn là né Trì Mục trước đã.
Cậu không tiếp tục tìm Trì Mục gây sự nữa, cũng cấm Đinh Duệ Tư nhắc đến tên Trì Mục trước mặt cậu. Dù đụng phải Trì Mục trên hành lang cũng hoàn toàn không đếm xỉa đến đối phương, coi đối phương như không khí.
Lại một lần nữa đi lướt qua nhau, Trì Mục đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng xa dần của Lạc Ngu.
Thang Nguyệt gọi hắn mấy tiếng, hắn mới bừng tỉnh trở lại.
Thang Nguyệt: "Lão đại, sao vậy?"
Trì Mục day ấn đường, lắc đầu.
Hắn cảm thấy có lẽ mình phải đi khám bệnh thôi.
Dạo gần đây hắn đã xuất hiện ảo giác rất nghiêm trọng, thậm chí còn lan tràn trong giấc mơ.
Mỗi cảnh đều liên quan đến Lạc Ngu, thiếu niên bướng bỉnh ngang tàn khắp người đầy gai góc, dựa vào lòng hắn, hoặc đè lên hắn, vừa quyến rũ vừa hấp dẫn.
Lúc thì chủ động, lúc thì bị động, nắm giữ cảm xúc của hắn, khiến hắn sa vào tình triều, nhưng khi tỉnh mộng lại cảm thấy cảnh hoang đường.
Hắn vô thức để ý dung mạo của đối phương, đôi môi đỏ thẫm, dáng người thon dài, vòng eo dẻo dai, nảy sinh ham m.uốn chiếm hữu và khát vọng, xem đối phương thành vật sở hữu.
Nhưng Trì Mục biết điều đó là không đúng, Lạc Ngu không thuộc về hắn, thậm chí còn ghét hắn.
Trì Mục khẽ thở dài, xoay người vào phòng học.
Đối với trạng thái phớt lờ nhau của Lạc Ngu và Trì Mục, không có ai vui mừng hơn giáo viên chủ nhiệm.
Trước đây điều mà cô đau đầu nhất chính là đầu gấu và học sinh giỏi của lớp đánh nhau. Cô cũng đã trò chuyện với Trì Mục, bảo hắn không cần quan tâm đến Lạc Ngu, nhưng Trì Mục đều phản bác lại cô. Cô cũng đã tìm Lạc Ngu trò chuyện, nhưng Lạc Ngu căn bản không nghe, khiến cô sầu lo kinh khủng.
Tuy rằng không biết hiện tại xảy ra chuyện gì, nhưng cô vẫn cực vui với tình hình này, song cô chủ nhiệm không biết, dưới tình hình tưởng chừng như bình yên này, lại rất không bình yên.
Bực tức của Lạc Ngu không thể đổ lên người Trì Mục, tinh lực không chỗ phát tiết, chỉ có thể chạy đến võ quán.
Bọn Đông Đông bị lôi ra làm bia đỡ đạn khổ không chịu nổi, Lạc Ngu đành phải đánh bao cát.
Đinh Duệ Tư như con cá ướp muối nằm trên đất, nhìn tư thế dọa người kia của Lạc Ngu mà hãi hùng, không biết tại sao dạo này Lạc Ngu lại nóng này như vậy, chẳng lẽ vì thời tiết quá nóng ư?
Đinh Duệ Tư uể oải xua tay: "Ngu ca à, đừng luyện nữa, cậu đã luyện mấy tiếng rồi, bọn mình tắm rửa rồi đi ăn cơm đi, ok không?"
Lạc Ngu đấm mạnh vào bao cát, cởi gẳng tay, vén áo lên lau mồ hôi.
"Ok."
Đinh Duệ Tư trở mình một cái rồi bò dậy, được Lạc Ngu đưa nước khoáng qua cho.
Lạc Ngu ừng ực ừng ực nốc nửa chai, đặt nước sang một bên, đi về phía phòng thay đồ.
Vừa bước vào phòng tắm đơn, cơ thể cậu chợt cứng đờ trong giây lát, chửi thầm một tiếng đạp cửa.
Đệt, gặp quỷ thật rồi.
Cảnh tượng lướt qua cực nhanh trong đầu óc, cậu nắm chặt quần áo của Trì Mục, đè hắn và hôn hắn nồng cháy, Lạc Ngu nhìn bộ dáng đó của mình mà thẹn đến hoảng.
Lạc Ngu càng nóng hơn, vặn vòi nước, dùng nước lạnh xối lên người mình.
Đinh Duệ Tư bên cạnh bị động tác đạp cửa của cậu làm cho giật mình, cách một lớp vách ngăn hỏi: "Ngu ca, nếu cậu đạp hỏng cửa, Đông Đông sẽ tìm mày khóc lóc đấy."
Lạc Ngu cười khẩy: "Yên tâm đi, không hỏng được."
Đinh Duệ Tư: "Vậy thì được, cơ mà Ngu ca này, có phải dạo gần đây cậu gặp phải chuyện gì không?"
Lạc Ngu cởi qu.ần áo, để nước lạnh xối lên người mình, nghe vậy nói: "Tớ thì có chuyện được gì."
Giọng cậu trong tiếng nước có chút mơ hồ không rõ, Đinh Duệ Tư không tin, truy hỏi: "Nhưng dạo này trông cậu có vẻ cực kỳ nóng tính, bọn mình là anh em, có chuyện gì cậu không thể nói với tớ à? Nói đê, tớ giúp cậu gạt bỏ lo âu sầu não."
Lạc Ngu tạo bọt trên đầu mình, không lên tiếng, chuyện này không biết nói như thế nào.
Chẳng lẽ lại nói là ngày nào cậu cũng mơ thấy Trì Mục đè mình ra chị.ch? Nói ra thì còn gì là mặt mũi nữa, cậu còn làm đại ca kiểu gì?
Ghê hơn nữa là, cậu cảm thấy hình như mình bị tẩy não, thỉnh thoảnh khi tỉnh mộng cậu còn nghĩ không biết có sướng như thế thật không, tỉnh táo lại cậu suýt nữa tẩn cho bản thân một trận.
Hơn nữa Lạc Ngu còn có chỗ rất bất mãn, tại sao không phải là cậu làm Trì Mục cơ chứ? Dù chim không to bằng đối phương, nhưng ít nhất cũng lên top được.
Đinh Duệ Tư vẫn đang gọi ở bên cạnh, gọi Lạc Ngu hoàn hồn.
Đinh Duệ Tư: "Ngu ca, cậu đừng ngại. Hay là cậu yêu đương qua mạng rồi bị lừa tiền hả?"
Lạc Ngu: "Gì vậy cha, đoán linh tinh cái gì vậy."
Đinh Duệ Tư: "Vậy tại sao gần đây cậu hay quạu thế?"
Lạc Ngu nhắm mắt gột sạch bọt trên đầu, tâm trạng rối rắm, cuối cùng vẫn không định nói.
"Không có gì, nóng quá, tắm nhanh lên, không phải muốn ăn cơm sao?"
Đinh Duệ Tư: "Ok ok ok, đang tắm đây."
Trên người Lạc Ngu tỏa ra hơi nước, lưng đeo cặp cùng Đinh Duệ Tư rời khỏi võ quán.
Ngày tháng trôi qua như bình thường, sau khi nằm mơ mộng xuân hơn nửa tháng, Lạc Ngu đã hơi tập mãi thành quen, cũng không mấy bực tức nữa, dần dần nguôi ngoai.
Tuy rằng ban ngày vờ như không thấy Trì Mục, đêm về thầm mơ làm tình cùng đối phương, cảm giác này quả thực rất vi diệu, nhưng mơ mãi mơ mãi liền thành quen.
Nhưng khi Lạc Ngu đã quen, giấc mơ mỗi ngày lại không giống nhau nữa, nó từ hướng người lớn biến thành cảnh chuyện cổ tích.
Sáng sớm Lạc Ngu thức dậy nhớ lại dư vị cảm giác yêu đương ngọt ngào kia trong giấc mơ, người đều ngây dại.
Mấy tình tiết cụ thể thì Lạc Ngu cũng không nhớ lâu lắm, cơ mà Lạc Ngu lại nhớ cảm giác ngọt lịm ấy.
Nhưng đối tượng là Trì Mục, vậy thì kỳ dị thấy mẹ luôn.
Trì Mục là người thế nào, là kẻ vừa lạnh lùng vừa tự cao tự đại, sao hắn có thể dịu dàng giống như trong mơ được. Lạc Ngu cảm thấy có khi mình mơ mộng xuân miết khiến cho đầu óc hỏng rồi cũng nên.
Lạc Ngu không nhịn được chửi thầm một lúc, dậy đánh răng rửa mặt rồi đến trường.
Cậu quen nằm bò ra bàn, Đinh Duệ Tư bên cạnh mặt mày sầu khổ.
Lạc Ngu: "Sao vậy, sáng sớm ngày ra khóc tang ai đấy?"
Đinh Duệ Tư ôm lấy cánh tay của Lạc Ngu, nhoài người lên người cậu giả vờ khóc lóc: "Khóc cho chính tớ, hu hu hu, nghe nói cô chủ nhiệm muốn đổi chỗ, chuyển tớ qua ngồi cạnh Thang Nguyệt, bổ túc Toán cho tớ huhuhu."
Lạc Ngu lười biếng đẩy đầu chó của cậu ta ra, chọt trán cậu ta: "Thế không phải rất tốt à?"
Một đường nhìn bỗng rơi trên người Lạc Ngu, Lạc Ngu nhận ra, lúc ngẩng đầu thì đường nhìn nọ lại biến mất.
Lạc Ngu không để tâm chuyện này, cúi đầu tiếp tục nghe Đinh Duệ Tư nói chuyện.
Đinh Duệ Tư: "Nhưng tớ không muốn xa cách cậu, xa chàng thiếp sống thế nào đây."
Lạc Ngu vỗ đầu cậu ta, ghét bỏ nói: "Bớt buồn nôn đi, diễn kịch đau khổ gì chứ, bảo cậu lo học thì cố gắng mà học đi."
Đinh Duệ Tư: "Nhưng đó là ngồi cùng Thang Nguyệt đấy, tớ không muốn đâu. Ngu ca, chắc cậu cũng không muốn ngồi cùng Trì Mục đâu nhỉ?"
Lạc Ngu nhướng mày: "Hắn? Không thể nào. Cô chủ nhiệm dám để Trì Mục ngồi cùng một chỗ với tớ, có lẽ là đang cảm thấy lớp chưa đủ náo nhiệt, muốn tớ làm sôi nổi bầu không khí à?"
Đinh Duệ Tư làu bàu: "Nói cũng phải."
Dãy cuối lớp tưng bừng nhộn nhịp, nhưng học sinh dãy trước lại im bặt như ve sầu mùa đông.
Thang Nguyệt ngồi bên cạnh Trì Mục, căn bản không dám hó hé.
Mấy ngày nay tâm trạng Trì Mục luôn lúc tốt lúc xấu, lên xuống không ổn định còn mãnh liệt hơn so với trước kia. Cô biết tính cách của đối phương, cũng không dám hỏi nguyên do, chỉ có thể tránh đầu sóng ngọn gió khi mặt đối phương lạnh như băng.
Tâm trạng của Trì Mục bây giờ quả thực rất hỏng bét, Đinh Duệ Tư là bạn thân của Lạc Ngu, trong lòng Trì Mục biết rõ, nhưng hắn có hơi không kiềm chế được cảm xúc của mình, khó nén nổi nảy sinh ác cảm với cậu ta.
Trì Mục không biết cảnh trong mơ kia từ đâu mà đến, nhưng quả thực do chịu ảnh hưởng, hắn đã nảy sinh dụ,c vọng độc chiếm không nên có với Lạc Ngu. Nhưng hắn cũng biết rõ kẽ hở và khoảng cách giữa hắn và Lạc Ngu, khiến mấy ngày nay hắn thấy mệt mỏi gấp bội.
Hắn nhìn giấy tờ bài tập rải trên bàn mình, nhớ đến cuộc nói chuyện với bác sĩ.
Đó là người mà cậu thích à?
Tôi nghĩ không phải.
Đó là người mà cậu ghét à?
Không.
Vậy cậu ấy là?
Là người có thể khiến tôi bỏ xuống phòng bị.
Trước khi cảnh trong mơ xuất hiện, Trì Mục cũng để ý đến Lạc Ngu, nhưng đó không phải để ý của tình ý mập mờ, là một loại yêu thích tán thưởng rất đơn thuần.
Trên người Lạc Ngu có thứ mà Trì Mục muốn, xảy ra đụng chạm thân thể với Lạc Ngu, là cách Trì Mục trốn thoát khỏi bộn bề nặng nề.
Nhưng hết thảy những điều này người khác đều không biết, kể cả Lạc Ngu.
Cũng chính bởi cảm giác đặc biệt này, sau khi những ký ức kia xuất hiện, Trì Mục mới càng thêm phiền não.
Hắn phát hiện mình không bài xích, thậm chí còn mong đợi cảnh trong mơ đến mỗi đêm, sau khi tỉnh lại thì thấy tiếc nuối.
Trì Mục đã gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh cho bản thân, muốn khống chế sự xuất hiện của nhưng cảnh kia, cho nên mới đi khám bác sĩ nhưng hiệu quả rất nhỏ.
Bác sĩ nói, có lẽ hắn muốn trở thành người giống như Lạc Ngu, hoặc muốn gần gũi với người như thế, cho nên mới xuất hiện những cảnh trong mơ kia.
Nhưng Trì Mục biết không phải như vậy.
Trì Mục hiểu rất rõ về bản thân mình, dù cho hắn thích hơi thở tự do trên người Lạc Ngu nhưng hắn không hề có ý nghĩ trở thành người giống thế, hắn chấp nhận số phận của mình, cũng đang nỗ lực thay đổi vận mệnh của mình.
Nhưng nếu không phải như những gì bác sĩ nói, vậy hắn thích Lạc Ngu ư?
Lúc trước Trì Mục có thể khẳng định nói không, nhưng giờ đây lại do dự.
Thỉnh thoảng sau khi tỉnh giấc hắn sẽ nghĩ, nếu thực sự tồn tại thế giới song song, vậy thì phải chăng những cảnh trong mơ kia thực sự đã xảy ra? Nếu là thật, vậy thì hắn cũng có thể thử đúng không?
Nhưng chút ý nghĩ đó luôn lặng lẽ biến mất trong sự hờ hững của Lạc Ngu., Lạc Ngu không hề tới tìm hắn gây sự nữa, thế là Trì Mục nhận ra, hóa ra thực sự có chuyện khiến hắn khó chịu hơn cả khiến đối phương ghét, đó chính là đối phương không đếm xỉa đến hắn.
Trì Mục dứt ra khỏi mạch suy nghĩ, đến văn phòng giáo viên.
Tới ngày đổi chỗ ngồi như thường lệ, giáo viên chủ nhiệm phóng sơ đồ chỗ ngồi mới lên trên máy chiếu.
Omega được xếp bên trong cùng, Alpha bị xếp ở ngoài cùng, Đinh Duệ Tư không chút bất ngờ khi thấy tên mình bên cạnh Thang Nguyệt, nhưng lúc thấy hai cái tên đằng trước tên mình thì vỗ Lạc Ngu đang ngồi nghịch điện thoại.
Đinh Duệ Tư: "Ngu ca, hỏng rồi, cậu ngồi cùng Trì Mục kìa."
Lạc Ngu hơi kinh ngạc ngẩng đầu, khi nhìn thấy sơ đồ chỗ ngồi, không nhịn được chửi thề.
Cậu để điện thoại vào trong túi, dịch ghế đi ra ngoài.
Đinh Duệ Tư: "Ngu ca, cậu đi đâu đấy?"
Lạc Ngu chẳng thèm ngoảnh đầu ném lại một câu: "Tìm cô chủ nhiệm."
Giáo viên chủ nhiệm nói với Lạc Ngu rất nhiều, từ chuyện học tập đến đời sống, Lạc Ngu hoàn toàn không nghe lọt tai thì nghe thấy giáo viên chủ nhiệm nói rằng đó là do Trì Mục chủ động yêu cầu.
Lạc Ngu không biết Trì Mục giở trò gì, vừa nghĩ đến chuyện phải ngồi cùng Trì Mục là cả người khó chịu. Lạc Ngu quay về lớp, đứng tựa vào cửa, ngoắc ngoắc ngón tay với Trì Mục, bảo hắn ra ngoài.
Bây giờ khá đông người, lát nữa sẽ phải lên lớp tự học buổi tối, Lạc Ngu không muốn đến phòng học trống bị người vây xem. Cậu lạnh mặt bước về phía trước, muốn tìm nơi không người giải quyết mâu thuẫn.
Tận khi đi đến rừng cây nhỏ, Lạc Ngu nắm chặt đồng phục của Trì Mục đè người lên thân cây, vẻ mặt đầy dữ tợn.
"Có phải đầu có cậu có bệnh không? Sao lại nói với cô muốn ngồi cùng tôi, rất sợ tôi không tìm cậu gây rối hả?"
Trong mắt thiếu niên tràn đầy bạo ngược, hương liên kiều vô tình tỏa ra tính công kích cực điểm, nhưng Trì Mục lại không sợ hãi, nhìn chằm chằm vào mắt Lạc Ngu, thăm dò mở miệng: "Mấy ngày nay, tôi cứ nằm mơ suốt."
Lạc Ngu thoáng sửng sốt, tay đang ghì hắn cũng bất giác mới lỏng lực đạo, trong đầu ngoài "đệt" ra thì chẳng có ngôn ngữ nào khác.
Cái cảnh lúng túng tuyệt thế mọe gì thế này? Bản thân nằm mơ thì thôi, hóa ra đối phương cũng nằm mơ à?
Trì Mục nhận ra phản ứng của cậu, ý nghĩ trong lòng được chứng thực, khóe môi nhếch lên, trong mắt mang theo ánh sáng.
"Xem ra, cậu cũng nằm mơ thấy những thứ kia."
Lạc Ngu buông người ra, khó chịu lùi lại hai bước, vẻ mặt hơi mất kiên nhẫn: "Mơ gì, tôi không biết cậu đang nói cái gì, tự quay lại nói với cô chủ nhiệm cậu không ngồi cùng tôi đi."
Cậu vốn muốn rời đi, nhưng lại bị một bàn tay kéo trở lại.
Tình huống đảo ngược trong nháy mắt, lưng Lạc Ngu áp vào thân cây, nhìn Trì Mục gần trong gang tấc, vô thức muốn đẩy người ra nhưng lại bị đè lại.
Hắn khẽ thì thầm bên tai cậu tựa như một cơn gió, nhẹ nhàng phủ lên người cậu.
"Những giấc mộng kia rất chân thật, có đôi khi tôi cũng không thể phân rõ..."
Lạc Ngu gắt gỏng ngắt lời: "Sao lại không thể phân rõ, ở hiện thực ông đây sẽ cho cậu đè à?"
Đệt, lộ tẩy rồi.
Trì Mục cười thầm, bóp cằm Lạc Ngu.
Hắn vốn tưởng rằng mình đê hèn, chỉ có thể cất giấu tâm trạng u sầu, mọi đố kỵ không nên liên tục xuất hiện và cả yêu mến.
Hắn cho rằng đây là kịch một vai, cho nên không có gì khiến hắn mừng rỡ hơn việc biết được đối phương cũng mơ giấc mơ quanh co khúc khuỷu như vậy, điều này làm cho hắn không có lý do bàng quan nữa.
Nụ hôn này vốn dịu dàng triền miên, nhưng dưới động tác của Lạc Ngu, trở thành một trận tranh đấu.
Đây là cuộc đọ sức giữa Alpha, tin tức tố đan xen va chạm vào nhau. Lạc Ngu cắn rách đầu lưỡi của Trì Mục, vị máu tanh lan ra giữa răng môi, khiến cảm xúc giữa Alpha thay đổi đến mức lớn nhất.
Vốn dĩ Lạc Ngu là người bị áp chế, cậu xưa nay luôn tranh cường háo thắng, sao có thể cho phép đối phương chiếm vị trí chủ đạo. Cậu kìm gáy Trì Mục, động tác càng suồng sã, thô bạo hơn đối phương.
Lạc Ngu chưa từng nghĩ, việc cậu nên làm hẳn là đẩy Trì Mục ra chứ không phải hôn hăng say hơn cả đối phương.
Có lẽ do cảnh trong mơ quấy nhiễu, hoặc có lẽ vì điều gì khác, Lạc Ngu không suy nghĩ gì nữa.
Cảm giác này trực tiếp hơn nhiều so với nụ hôn trong phim ngắn mà giấc mơ mang đến, cũng sướng hơn nhiều.
Tin tức tố cũng đang chĩa vào nhau nghiền ép không chịu thua, định khiến đối phương khuất phục.
Giọng Trì Mục tràn đầy ý cười, lộ ra chút khàn khàn: "Giờ có thế ngồi cùng với tôi chưa?"