Tay Trì Mục hơi lạnh, làm cho Lạc Ngu tỉnh táo lại trong cơn buồn ngủ.
Cậu ngáp một cái, ôm lấy tay Trì Mục.
Trì Mục: "Buồn ngủ không?"
Lạc Ngu chống cằm nhìn hắn: "Không."
Mắt cậu nóng bỏng sáng quắc, cậu kéo cà vạt Trì Mục lại để hắn lại gần mình: "Em mặc như này rồi, anh còn hỏi em buồn ngủ không?"
Hôm nay Trì Mục đi gặp khách nên mặc rất trang trọng, thắt cà vạt, trông vừa nhã nhặn vừa cấm dục.
Lạc Ngu nhìn mặt hắn, hình dáng thiếu niên đã sắp có bóng dáng trưởng thành tương lai, có thể thấy được tương lai tuấn tú quyến rũ cỡ nào.
Cậu muốn nắm quyền chủ động nhích qua trước, vô cùng khí thế.
Hai thiếu niên quấn quýt như thể hai thanh kiếm nhọn, ma xát ra đốm lửa chói mắt rơi rụng xung quanh, trong ban đêm mùa hè đốt cháy lý trí đến khi hầu như không còn..
Pheromone không hề che giấu không chút nào ngăn cản lan tràn trong phòng, truy đuổi nhau.
Trong mắt người có tình, cảnh đẹp trăng sáng sóng biển ngoài kia không bằng một phần vạn người yêu mình.
Cà vạt của Trì Mục bị vứt sang một bên, Lạc Ngu phát hiện mình cởi cúc run tay, đành xé ra, làm hỏng áo của hắn.
Tuyến nhân ngư của Trì Mục biến mất trong rừng rậm màu đen, cự thú ngủ đông lặng yên đứng dậy bởi vì bị quấy rối.
Lạc Ngu búng búng: "Anh có mang đồ không?"
Khách sạn cũng có, nhưng cậu lo quá nhỏ.
Trì Mục cúi đầu lên tiếng đáp, lấy ra từ ngăn tủ đầu giường.
Lạc Ngu bật cười: "Anh để ở đây từ lúc nào, xem ra anh cũng ủ mưu rồi đúng không?"
Trì Mục lướt tay qua đùi cậu như đánh đàn dương cầm: "Ừ."
Thiếu niên mong chờ lần đầu đã lâu luôn nghĩ đến rất nhiều tư thế, nhưng dù là tư thế gì cũng phải chuẩn bị kỹ càng, nếu không có thể bị tai nạn vào viện.
Lạc Ngu muốn thử, thậm chí là chờ mong, dù xem phim hay là nghe nói cũng không bằng cảm giác lúc này, nhưng lúc Trì Mục thêm đến ngón tay thứ tư, cậu luống cuống.
Cảm giác này rất lạ, căng chặt, lúc ấn vào chỗ nào đó, giống như nhược điểm trí mạng nhất bị người đâm, không thể phản kháng.
Trì Mục đã chuẩn bị sẵn, cơ thể Omega dễ có phản ứng hơn so với tưởng tượng của hắn, có lẽ là bởi vì nguyên nhân hoàn toàn phù hợp nên cậu rộng mở hết cho hắn.
Cái chăn dưới tay Lạc Ngu đã bị cậu siết thành nhiều nếp nhăn: "Đừng làm nữa, làm luôn đi."
Cậu theo bản năng cong người, muốn thả lỏng nhưng đã không thể khống chế bản thân, giác quan bị cảm giác mãnh liệt bao trùm, sự thần phục đến từ bản năng đối với Alpha của mình làm cho cảm giác này che đi cả tiếng tim đập nhanh..
Giống như khổ hình dài dòng, cho đến khi Lạc Ngu cảm thấy không thể tiếp tục nữa, Trì Mục vẫn chưa ngừng.
Lưỡi dao sắc bén từng tấc từng tấc ấn cậu lại chỗ cũ.
Pheromone vị bạc hà như hải dương, nhưng không phải ôn hòa. Qua khúc nhạc dạo dịu dàng, nó lộ ra bên trong bá đạo và tàn sát bừa bãi, như là mãnh thú nhe răng nanh.
Gió tháng sáu không mát, hơi nóng làm cho người ta không thở nổi. Sóng biển vu0t ve bờ cát trắng ngần, lan ra chân trời, hung bạo đến độ có thể nuốt chửng con người.
Mặt trăng trắng bạc cong thành hình vòng cung, chỗ lõm vào bị siết chặt.
Lạc Ngu: "Trì Mục..."
Cậu c4n răng, xương ngón tay phiếm hồng.
Kêu không thành tiếng, hạt ngọc trên vòng tay đỏ đong đưa, thêm mấy phần quanh co khúc khuỷu.
May mà không phải chuông, nếu lúc trước cái vòng Trì Mục tặng cho Lạc Ngu là chuông, giờ phút này nó sẽ vang lên đinh đang.
Sóng biển rì rào, chảy vào rừng rậm theo đường cong uốn lượn.
Ánh trăng đêm nay rất đẹp.
Trong phòng kín, vị ngọt pheromone của Omega làm cho Alpha bị bản năng dẫn dắt, Lạc Ngu bị đánh bại từng chút một.
Bây giờ cậu không bị pheromone khống chế, cậu tỉnh táo cảm nhận được từng bước rơi vào tay giặc thế nào, bị đánh bại ra sao.
Lúc này không giống tưởng tượng của cậu, cậu không ngờ phong cách của Trì Mục lại vội vàng như thế, quả nhiên là bởi vì lúc trước nhịn quá nhiều nên bây giờ mới thay đổi.
Lạc Ngu đỏ mặt nghiêng đầu biểu đạt yêu cầu của mình: "Em muốn nhìn anh..."
Thời gian đủ lâu, cũng đủ làm cho cậu thấy rõ Trì Mục.
Về phương diện chịu đựng Omega không theo kịp Alpha, cậu cảm thấy mình đã kiên trì lâu rồi, nhưng không nhẫn nại bằng Trì Mục.
Chim hải âu trắng bay lượn trên không trung, lại bỗng nhiên lao vút xuống.
Ban đầu Lạc Ngu còn có sức co lại nhìn Trì Mục không khống chế được, sau đó khí thế càng ngày càng yếu nhược.
Cậu vuốt cái bụng phồng lên của mình, nghĩ bạn trai mình khủng b0 cỡ nào mình cũng chấp nhận được.
Cho dù chủ nhân nhiệt tình đến đâu cũng không chịu được thực khách cầu hoan vô độ, hoa liên kiều bung cánh.
Bao cao su bị vứt vào thùng rác, ánh trăng vùi sâu vào tầng mây.
Trong hỗn loạn, ngay cả thời gian cũng bị mê hoặc.
Trì Mục c4n tuyến thể Lạc Ngu, đánh dấu đầy chiếm hữu.
So với đánh dấu tạm thời, ít nhất trong vòng nửa tháng, mùi của hắn trên người Lạc Ngu sẽ không tan đi.1
Lưng Lạc Ngu cong lên, sau đó cậu vô lực ngã xuống giường.
Trì Mục hôn khóe mắt cậu, mỹ mãn ôm cậu vào trong lòng.
Ngày hôm sau Lạc Ngu bị đánh thức bởi tiếng chuông riêng của mẹ.
Cậu vươn tay ra khỏi chăn, sờ thấy điện thoại cạnh gối, vô lực ấn nghe.
Kiều Uyển Dung: "Con trai à, giữa trưa rồi, mặt trời phơi cháy mông rồi, sao con vẫn chưa dậy thế."
Lạc Ngu: "Con..."
Cậu mới phun ra một chữ, lại phát hiện giọng mình khàn khàn không nói nên lời.
Cậu mặt không đổi sắc cúi đầu nhìn mình, mắng Trì Mục không phải người.
Sướng thì sướng đấy, những lần trước kia không thể so với, nhưng cái giá phải trả cũng đắt.
Kiều Uyển Dung: "Hôm qua hẹn rồi mà, chiều nay hai mẹ con đi shopping, con lại chơi thâu đêm à?"
Hôm qua Lạc Ngu tưởng tiến hành một trận vận động thả lỏng thể xác và tinh thần, hôm nay cậu sẽ vui vẻ hơn, nhưng cậu lầm rồi, hiện tại cậu không có sức đi chơi..
Lạc Ngu: "Mẹ à, con không đi được."
Kiều Uyển Dung: "Giọng con sao khàn thế, tối hôm qua không đắp chăn... Mẹ biết rồi, con nghỉ ngơi đi."
Bà vốn không nghĩ đến phương diện đó, nhưng chợt hiểu liền.
Trước khi cúp máy bà lại cẩn thận hỏi: "Chắc là có áo mưa chứ, bây giờ còn khỏe không, cần mẹ đến chăm sóc con không?"
Lạc Ngu: "Mẹ này, con vận động, nhưng con không phải tàn phế."
Không cần đâu!
Kiều Uyển Dung: "Vậy con muốn ăn cơm trưa không?"
Lạc Ngu: "Có."
Cậu ngồi trên giường một lát, có thể bởi vì nguyên nhân cậu thường xuyên rèn luyện nên không cảm thấy quá khó chịu, chẳng qua trên người loang lổ dấu vết, làm cho cậu trông hơi thảm.
Không biết Trì Mục ra ngoài từ lúc nào, phòng đã được hắn thu dọn qua. Lạc Ngu rửa mặt xong, mặc áo ngủ mở cửa cho Kiều Uyển Dung.
Kiều Uyển Dung nhéo nhéo mũi, thấy dấu vết trên cổ tay trên đùi Lạc Ngu, cảm khái một câu Trì Trì khỏe như vâm.
Lạc Ngu nhận đồ ăn, lúc ăn thấy nụ cười trên môi mẹ mà lòng sợ hãi.
Lạc Ngu: "Mẹ à, sao mẹ cười khủng b0 thế?"
Kiều Uyển Dung che miệng cười: "Mẹ nghĩ đến cuộc sống ngậm kẹo ôm cháu, con và Trì Trì định sinh mấy đứa?"
Lạc Ngu ngẩn ra: "Mẹ nghĩ xa quá rồi đấy."
Xin đừng quên bây giờ cậu vẫn là một thiếu niên đang tuổi xuân phơi phới, sao bỗng dưng nhảy đến đề tài sinh con khủng b0 này thế?
Kiều Uyển Dung: "Chuyện sớm muộn thôi, mẹ còn lâu mới nghỉ hưu, nhưng con cũng không chậm quá được. Nếu muộn quá, cái thân già của mẹ không khỏe, sao chăm con cho các con được."
Lạc Ngu nhíu mày: "Ôi dào ơi, mẹ nói linh tinh gì thế, mẹ phải khỏe mạnh an khang, tập luyện vì thân phận người nhảy quảng trường đẹp nhất, được không?"
Kiều Uyển Dung từ ái xoa tóc cậu: "Biết rồi."
Trước kia bà lo không biết con mình có tìm được người yêu tốt không, bây giờ không cần lo, bà thấy Lạc Ngu sống tốt, mình cũng vui.
Bởi vì Lạc Ngu không đi dạo được, cô Kiều đành đi một mình.
Lạc Ngu ngồi trong khách sạn, đành phải chơi game.
Buổi tối Trì Mục về, vào cửa là đón lấy một cái gối đầu.
Tầm mắt Trì Mục dừng lại ở dấu vết trên cổ Lạc Ngu, hắn sung sướng cong môi, thật thà gật đầu.
Sau đó hắn bị Lạc Ngu đánh một trận.
Lạc Ngu: "Bảo anh dừng mà không dừng này! Bảo anh chậm lại mà anh không chậm này!"
Lạc Ngu siết áo hắn lắc, hận không thể lắc thành chấn thương sọ não.
Trì Mục: "Lần sau anh nghe em."
Lạc Ngu nhướng mày: "Em tin anh chắc? Lời Alpha nói trong lúc đó nói thúi lắm, anh tưởng em không biết?"
Miệng nói ngọt xớt, đến lúc đó ai biết lại làm thế nào.
Trì Mục mỉm cười sâu xa: "Anh sẽ nghe lời em."
Lạc Ngu: "Biến, nói chuyện không giữ lời, bye."
Vài ngày sau, quả nhiên Trì Mục nói là giữ lời.
Nhưng Lạc Ngu không cao hứng.
Lạc Ngu: "Mẹ anh bảo dừng là anh dừng? Bảo anh chậm anh học con lười? Đúng là không sống nổi mà."
Có thể thấy được, lời Lạc Ngu vào lúc này cũng thúi lắm.
Nhưng chuyện này ấy mà, nắm bắt rất mau.
Tiếp xúc qua tiếp xúc lại, thời gian trôi qua mau, đến lúc có điểm thi.
Ngày đó trang web sập, người đăng nhập nhiều, Trì Mục và Lạc Ngu gọi điện thẳng cho chủ nhiệm lớp để báo điểm..
Trì Mục thắng người đứng đầu Lan Trung, trở thành Trạng Nguyên thi đại học tỉnh họ.
Chủ nhiệm lớp vui sướng, thiếu điều đem pháo hoa đến cửa nhà Trì Mục bắn.
Chủ nhiệm lớp: "Lần này Lạc Ngu cũng phát huy rất tốt! Tốt hơn thành tích lúc kỳ hai! Chẳng qua... sao hồ sơ viết em là Omega?"
Lạc Ngu: "Ngại quá cô ơi, là thật ạ."
Ngày này bỗng nhiên chủ nhiệm lớp nhớ ra mình từng nhìn thấy Trì Mục và Lạc Ngu có đủ kiểu động tác thân mật. Lúc trước cô còn thấy mừng vì hai người này không đánh nhau, hòa bình làm bạn, bây giờ phát hiện... đây là lén lút yêu đương!
Chủ nhiệm lớp khiếp sợ đến độ dùng thành ngữ loạn xạ.
Điểm của Lạc Ngu vượt qua điểm chuẩn trường của Trì Mục, nhưng năm nay thành công chưa vẫn chưa chắc, bởi vì điểm chuẩn cũng cao.
Cậu viết nguyện vọng đầu là trường đứng đầu nước, sau đó viết nguyện vọng thứ hai thứ ba.
Ngày có thư thông báo trúng tuyển, Lạc Ngu đang cùng Trì Mục nghe nhạc, ai nấy đều tự làm việc của mình.
Giai điệu uyển chuyển vang lên trong phòng.
—— Dẫu cho ở bên em là trái lẽ thường, anh vẫn ở bên em mãi mãi
Lạc Ngu mở thư thông báo ra, quơ quơ với Trì Mục: "Thiếu gia, học kỳ mới lại phải gặp nhau rồi, vui không?"
—— Em không buông tay anh, anh không buông tay em
—— Chỉ nguyện cầu ngày ngày cùng em tay nắm tay
Trì Mục đáp lại bằng nụ hôn, trong câu nỉ non cất giấu tình yêu.
"Vui chứ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT