Edit: ji
[Hắn lại không biết vì sao hết lần này đến lần khác tự rước lấy nhục…]
—–o0o—–
Mạt Minh đặc biệt đi mua một giỏ trái cây, sau đó mới đi lên tầng hai mươi thăm Triệu Thành.
Bạn bè của Triệu Thành vừa mới rời đi, khi Mạt Minh đến, Triệu Thành đang ngồi ở đầu giường đùa giỡn với em gái Triệu Lê, nhìn thấy Mạt Minh đi vào, Triệu Thành theo bản năng nhìn phía sau Mạt Minh, không nhìn thấy Hàn Thiệu Chu lại có chút bực bội.
Chẳng lẽ thật sự đi mua thuốc bổ cho hắn, hắn không tin.
Triệu Lê có chút ngoài ý muốn, cười hỏi: “Mạt Minh, làm sao anh biết anh của tôi bị thương nằm ở đây?”
Thấy Triệu Thành không bị thương nặng, Mạt Minh đặt giỏ hoa quả xuống bàn, nhẹ giọng nói: “Anh Hàn nói, anh Triệu sắp chết.”
Triệu Lê: “…”
Triệu Thành không khỏi kinh ngạc: “Lão Hàn, tên khốn kiếp này, lấy anh làm cái cớ để dẫn em tới đây, lúc này không biết người đã chạy đi đâu mất, vừa rồi hắn nói đi mua thuốc bổ cho anh, suýt chút nữa cho rằng cậu ta đi tìm em”.
Mạt Minh: “…”
Vết thương của Triệu Thành cũng không nghiêm trọng, phẫu thuật xong nằm viện vài ngày là có thể về nhà, nhưng hắn nói với Mạt Minh tối hôm qua hắn tìm được đường sống trong chỗ chết, hắn vẫn cảm thấy sợ hãi.
Tối hôm qua, Tần Hựu đi công tác nước ngoài trở về, mấy người cùng ăn cơm tại một nhà hàng ở quận Tây Thành, hắn trong quán bar nhiều việc nên đến muộn, Hàn Thiệu Chu đặc biệt cử tài xế đến đón, kết quả lại xảy ra tai nạn trên cầu Tây Hoàn.
“May là tài xế mới chính là vệ sĩ của lão Hàn.

Anh nhớ gọi là A Đức.

Anh ấy phản ứng nhanh, có kỹ năng lái xe xuất sắc.

Nếu không hẳn là anh đã chết rồi…Lại nói, sau này anh phải tìm thời gian để mời anh ấy ăn cơm.

Người này thật quá ngưu bức”.

Triệu Thành nói: “Cũng coi như anh tránh hộ lão Hàn một kiếp nạn.

Nếu cậu ta ngồi xe, chưa chắc đã may mắn như anh”.
Nhìn thấy Triệu Thành nghiêm túc nói, Mạt Minh cũng phối hợp gật đầu.
Đơn giản hàn huyên vài câu, Mạt Minh thấy Triệu Thành tinh thần phấn chấn, cũng không định ở lại lâu, còn chưa kịp nói lời từ biệt thì Hàn Thiệu Chu đã từ cửa bước vào.
Hàn Thiệu Chu vội vàng đi vào cửa, nhìn thấy Mạt Minh ở trong phòng, hắn mới che dấu thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn thấy Hàn Thiệu Chu đi vào, Mạt Minh xoay người nhẹ giọng nói với Triệu Thành: “Hi vọng anh Triệu sớm bình phục.

Em còn có việc khác, nên về trước.”
“Tôi rất nhanh sẽ rời đi”, Hàn Thiệu Chu nhìn Mạt Minh, “Tôi cũng không làm khó cậu, cậu trốn làm cái gì?”
Mạt Minh không muốn giải thích, anh nhấc chân đi về phía cửa.
Hàn  Thiệu Chu cơ thể nhanh hơn não, hắn theo bản năng tiến lên một bước chặn trước Mạt Minh, nhưng đột nhiên không biết nên nói cái gì, thân hình cao lớn ngây ngốc đứng ở trước mặt Mạt Minh.
Mạt Minh ngẩng đầu nhìn Hàn Thiệu Chu, ánh mắt bình tĩnh chờ Hàn Thiệu Chu giải thích.
Anh em Triệu Thành ánh mắt cẩn thận nhìn hai người bọn họ.
Hàn Thiệu Chu vô thức đưa mắt nhìn sang chỗ khác, cho tay vào trong túi giả vờ bình tĩnh: “Tôi, tôi có một số vấn đề muốn hỏi cậu, ra ngoài tìm chỗ nói chuyện.”
Mạt Minh rũ mắt xuống, lộ ra một chút bất đắc dĩ, hờ hững nói: “Ba năm qua, anh đã yêu cầu tôi đưa lại tất cả những gì anh cho tôi.

Nếu anh cảm thấy còn bất kì cái gì thiếu sót hay thiệt thòi, anh có thể trực tiếp nhắn tin cho tôi biết, tôi sẽ quy đổi thành tiền mặt và chuyển khoản cho anh.


Hàn Thiệu Chu như bị một nắm đấm vào mặt, nặng nề trong lòng nhưng không biết làm sao để giải thích: “Cậu cho rằng tôi để ý những thứ đó sao?”
“Có để ý hay không, anh cũng đã lấy lại toàn bộ.”
“Tôi, tôi…”
Mạt Minh vòng qua Hàn Thiệu Chu, rời khỏi phòng bệnh.
Hàn  Thiệu Chu quay người, mở miệng nhưng không biết làm sao để ngăn cản Mạt Minh lại, nhìn cánh cửa trống không, đứng một hồi lâu như người mất hồn.
Hắn vốn dĩ có rất nhiều điều muốn nói.
Biết được thân thế của Mạt Minh từ Thẩm Bội Linh, tâm tình của hắn cho đến tận bây giờ vẫn luôn phức tạp.
“Lão Hàn, tôi không nghe nhầm chứ.” Triệu Thành khó có thể tin được nói: “Tất cả mọi thứ mấy năm qua cậu đưa cho Tiểu Mạt Minh, cậu mẹ nó lấy lại hết sao? Là thật?”
Hàn  Thiệu Chu không nói gì, coi như im lặng chấp nhận.
“Tôi thật sự phục cậu lão Hàn.

Lúc trước tôi nói muốn đòi lại đồ từ bạn gái cũ, khi đó cậu dạy tôi như thế nào?”
Hàn Thiệu Chu nhắm mắt lại… Hắn hiện tại giải thích thế nào cũng không ai tin, hắn thật sự không bao giờ muốn lấy lại những thứ đó, hắn chỉ là…Muốn người đàn ông đó biết được hắn rất tức giận mà thôi.

Cho người đàn ông đó biết tâm trạng của hắn lúc đó…
Từ đầu đến cuối đều không cam lòng, chỉ có hắn là nghiêm túc mà thôi.
Hàn  Thiệu Chu nhận ra xe của Mạt Minh, hắn đứng ở xe của Mạt Minh chờ đợi.
“Tôi chỉ có vài vấn đề, hỏi xong liền sẽ đi.” Hàn Thiệu Chu dựa lưng vào cửa xe của Mạt Minh nhìn Mạt Minh: “Nếu ba năm cậu luôn coi tôi là thế thân của Chu Tự, vì cái gì lại muốn từ bỏ? Vì chịu đựng tôi đủ rồi, hay là… “
“Không có nguyên nhân nào phức tạp.” Mạt Minh bình tĩnh nói: “Tôi muốn buông bỏ chấp niệm, một lần nữa bắt đầu lại”.
“Hiện giờ nhìn gương mặt này của tôi…” Hàn Thiệu Chu cau mày: “Cậu sẽ nhớ đến Chu Tự sao?”
Mạt Minh nhìn chằm chằm Hàn Thiệu Chu không chút do dự: “Sẽ không.”
Hàn  Thiệu Chu lông mày nhíu chặt, hơi hơi giãn ra: “Cái kia…”
“Sẽ không có ai là anh ấy”, Mạt Minh trầm giọng nói: “Cũng sẽ vĩnh viễn không có ai trở thành anh ấy.”
Hàn Thiệu Chu: “…”
Ánh nắng buổi trưa vẫn không thể xua đi cái lạnh của mùa đông giá rét.
Mạt Minh lái xe rời đi, chỉ còn lại Hàn Thiệu Chu giống như cây gỗ mục nát đứng đó, lửa giận trong lồng ngực bộc phát thành một quả cầu gai nhọn, hơi thở mang theo một chút máu tanh.
Đã sớm biết được câu trả lời, hắn lại không biết vì sao hết lần này đến lần khác tự rước lấy nhục…
Chu Tự, Chu Tự…cái tên Chu Tự gần như trở thành một lời nguyền trong tâm trí hắn.
Không mất nhiều thời gian, trong chuyến đi công tác đến thành phố phía bắc, Hàn Thiệu Chu lái xe hơn 60km, lần đầu tiên đến thị trấn nhỏ nơi Mạt Minh sinh ra.
Hắn muốn tự mình cởi bỏ khúc mắc trong lòng, muốn hiểu cặn kẽ quá khứ của Mạt Minh cùng Chu Tự, nếu không hắn chết cũng không nhắm mắt được, tại sao hắn chỉ có thể là thế thân của Chu Tự, vì cái gì thân mật trong suốt ba năm ở trong lòng Mạt Minh bản thân hắn vẫn không thể vượt qua sự tồn tại của Chu Tự.
Trước khi đến hắn đã thuê người điều tra cùng chuẩn bị đầy đủ, sau khi đến nơi, Hàn Thiệu Chu nhanh chóng tìm được nhà của Mạt Minh.
Chu Dịch Tường chỉ nói qua với hắn, Mạt Minh từng được Chu Tự giúp đỡ, đỡ đầu cho một đứa trẻ ở thành phố xa xôi, sau đó khi anh tới Xuyên Hải, hai người tiếp xúc nhiều hơn.

Mạt Minh tín nhiệm Chu Tự, Chu Tự cũng luôn bí mật chiếu cố Mạt Minh.

Chỉ là lúc đó Chu Tự đang hồng, fans cuồng nhiệt.

Để tránh những rắc rối không đáng có cho Mạt Minh, mối quan hệ giữa hai người rất kín đáo.
Nhưng những chuyện xảy ra với Mạt Minh trước khi anh đến Xuyên Hải, Chu Dịch Tường thật sự không biết nhiều.
Theo trực giác của Hàn Thiệu Chu, cảm thấy không phải bởi vì Chu Tự giúp đỡ việc học của Mạt Minh mà trong lòng Mạt Minh sinh ra chấp niệm sâu sắc như vậy.

Nên hắn đã nhờ người điều tra chi tiết từ nhân viên công tác trong đoàn đội cũ của Chu Tự, biết được Chu Tự từ bẩy tám năm trước, khi đó Mạt Minh chỉ mười bốn mười lăm tuổi, anh được mời đến thị trấn nhỏ này vì các hoạt động tuyên truyền tình yêu do chính quyền địa phương lên kế hoạch.
Lúc đó Mạt Minh và Chu Tự đã gặp nhau, giống như là có duyên gặp được, cũng giống như định mệnh gặp được.
Tên ban đầu của Mạt Minh là Khâu Minh, sau đó được đổi sang họ của mẹ.
Thị trấn nhỏ với số dân ít ỏi, lại chỉ có một gia đình họ Khâu nên hỏi thăm cũng không hề khó.
Nhắc đến Khâu Minh, hầu hết mọi người đều thở dài cảm khái, đứa trẻ kia quá khổ…Lúc mới vài tuổi đáng yêu cực kì, đôi mắt to ngấn nước và hàng mi dài, ở thị trấn biên giới làn da của mọi người đa số đều vàng vọt, thô ráp nhưng làn da của anh giống như lớp đường bọc bên ngoài màu trắng sữa, nhìn rất dễ thương lại yếu đuối.

Anh luôn thích ôm một đồ vật bẩn thỉu và rách nát, nghe nói đó là con gấu mà mẹ anh để lại cho anh.
Nhiều năm như vậy vẫn có người nhớ rõ, thật sự là bởi vì đứa trẻ kia lớn lên quá đẹp, chỉ tiếc người cha của đứa trẻ lại là một kẻ chuyên cờ bạc, nghiện rượu, sau khi mẹ đứa trẻ chết, làn da của đứa trẻ đó luôn đầy vết thương, dần dần không thích nói chuyện cũng chẳng khóc hay cười.
Trong thị trấn có một quán KTV, đây là nơi xa hoa tiêu tiền duy nhất ở đây.

Ông chủ nuôi một nhóm côn đồ chưa đủ tuổi vị thành niên.

Cậu thanh niên Khâu Minh làm việc ở đây.

Ông chủ cung cấp bữa ăn, trả lương, còn đưa thuốc lá cho hút.

Thanh niên này đánh nhau chính là không muốn sống, cho nên so với người khác anh có thể kiếm được rất nhiều thuốc lá, chỉ là sau đó ông chủ lại cho tay vào trong quần của thanh niên đó, nên cậu đã dùng dao gọt hoa quả đâm vào đùi ông chủ.
Những tên côn đồ của ông chủ đã xúm vào đánh thanh niên đó, khi thanh niên đó trở về nhà, cậu đã bị cha mình dùng thắt lưng đánh đến gần chết vì muốn cậu trả tiền cho ông chủ.
Sau đó, ông chủ rời khỏi thị trấn vì kiếm được nhiều tiền, KTV bị người khác tiếp quản, Khâu Minh bởi vì nổi tiếng là tàn nhẫn nên khi ông chủ mới tiếp quản, năm mười bốn tuổi cậu trở thành kẻ đứng đầu trẻ nhất trong nhóm côn đồ.
Hàn Thiệu Chu không có thấy cha của Mạt Minh, hắn nghe hàng xóm của Khâu gia nói, vài ngày trước có người đã đến đón đi.
“Nghe nói là đi tìm Tiểu Khâu Minh.”
Người hàng xóm là một bà lão ngoài 80 tuổi với gương mặt già nua, nhưng khi nhắc đến Khâu Minh, trong đôi mắt mờ đục hiện lên vô số tiếng thở dài.
“Đứa nhỏ này thật sự quá khổ, mọi người trong thị trấn đồn thổi năm đó Tiểu Khâu Minh đã đi theo một người đàn ông có tiền, nhưng tôi nghĩ nó đi với ai cũng không quan trọng, miễn là người đó đối xử tốt với nó… Chắc hẳn người cha khốn nạn kia đi tìm Tiểu Khâu Minh để đòi tiền, cậu biết Tiểu Khâu Minh đang ở đâu không, nếu biết nhất định phải nhắc nhở nó, đã bao nhiêu năm trôi qua, tên khốn đó còn không nhớ nổi con mình trông như thế nào, vậy mà vẫn còn mặt mũi đi tìm Tiểu Khâu Minh…”
Bà cụ sống bên cạnh Khâu gia, bà ấy có thể coi là nhìn Mạt Minh lớn lên, khi còn nhỏ, bà đã cho Mạt Minh một nơi trú ẩn để thoát khỏi bạo lực gia đình, cho Mạt Minh cơm ăn, sau khi Mạt Minh rời đi, còn đưa cho bà một phong bì, đó là tất cả số tiền mà anh kiếm được trong thời gian đó, 1362 tệ…
Anh nói, anh sẽ không quay lại nơi này nữa…
Khi Hàn Thiệu Chu nói với bà hắn và Mạt Minh là bạn bè, bà cụ do dự một chút, sau đó đứng dậy khỏi băng ghế ở cửa, lảo đảo đi vào nhà: “Tôi có đồ vật, làm phiền cậu giao nói cho Tiểu Khâu Minh…”
Đó là một con gấu nhỏ màu xám, khâu khâu vá vá lại cũng không ra hình dạng.
“Đây là thứ năm đó mẹ nó tặng cho nó.

Là thứ khi còn nhỏ nó yêu thích nhất.

Đã bị cha nó giẫm đạp nhiều lần, đều là tôi giúp nó sửa lại.

Sau đó, nó giấu đồ ở nơi này, nói rằng muốn nhờ tôi giữ hộ…Không biết hiện tại nó thế nào, nhưng tôi luôn mong nó có những kỉ niệm đẹp.

Mẹ nó là một người phụ nữ tốt, chịu thương chịu khó, đừng nghe người ngoài mẹ nó là người không đứng đắn, bọn họ đều là ghen ghét với vẻ đẹp của cô ấy.

Kỳ thật mẹ nó rất tốt, đều là mẹ nó ra ngoài kiếm tiền, cô ấy rất thương Tiểu Khâu Minh, là một người mẹ rất rất tốt, Tiểu Khâu Minh thật sự rất yêu thương cô ấy”.
Hàn Thiệu Chu nhận lấy con gấu xám kia.
Khi màn đêm buông xuống, tuyết rơi khắp thị trấn biên giới xa xôi và ảm đạm này..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play