Edit: ji
[Cứ tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc, kết quả bây giờ mới là đỉnh điểm…]
—–o0o—–
Sau khi ra khỏi phòng, Mạt Minh rất có ý nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Ánh mắt nhìn qua cánh cửa đang từ từ đóng lại, thấy bên trong vẫn còn đang hỗn loạn, Mạt Minh ánh mắt liền hạ xuống, đóng cửa lại rồi xoay người rời đi, nhưng ngay giây tiếp theo ánh mắt dừng lại Hàn Thiệu Chu đang dựa vào tường bên cạnh cửa.

Độ cong khóe môi còn chưa kịp biến mất đã bị người đàn ông trước mặt nhìn thấy.

Mạt Minh sắc mặt như thường đi ngang qua Hàn Thiệu Chu.

Hàn Thiệu Chu vẫn duy trì hành động đút tay vào túi dựa vào tường: “Thật là mở rộng tầm mắt, tôi bỗng cảm thấy không còn ngạc nhiên chút nào, chính mình bị cậu chơi ba năm mà không hề hay biết.


Mạt Minh dừng lại, quay đầu nhìn Hàn Thiệu Chu.

“Cậu không cần đề phòng tôi, hiện tại tôi cũng lười tính sổ với cậu, chỉ đơn giản cảm khái một chút, qua ba năm ở trước mặt cậu luôn tự cho mình là đúng…” Hàn Thiệu Chu khóe miệng giật giật: “Thật đáng xấu hổ.


Mạt Minh: “…”
Hàn Thiệu Chu đứng thẳng người, vô cảm nhìn Mạt Minh: “Lại nói, trong ba năm đó, có phải hay không cậu luôn xem tôi là một kẻ ngốc, làm tôi vui vẻ cũng giống như trêu đùa một con chó?”
Đây không phải là đang trêu đùa hay cười nhạo chính mình, hắn thật sự là hoài nghi, rốt cục phát hiện chính mình ở trong lòng Mạt Minh, ngoại trừ khuôn mặt có chút giống với người đàn ông kia, còn phát hiện đóa hoa nhỏ xinh đẹp mềm yếu trong mắt hắn thực sự là sắc bén đến sâu không lường được, sự tự tin trước mặt Mạt Minh mấy năm đó cũng hoàn toàn biến mất.

Hắn dường như là nhìn nhận rõ được chính mình, luôn là một công cụ vô cùng nhỏ bé trong mắt đối phương, ngay cả khi có điên cuồng giận dữ, cũng sẽ không ảnh hưởng đến đối phương một chút nào.

Thậm chí cảm thấy đêm đó đập phá căn hộ cũng thật nực cười.

“Tôi không có nghĩ về anh như vậy, tôi…”
Mạt Minh dừng một chút, không tiếp tục nói nữa, ánh mắt hơi trầm xuống, “Hiện tại nói điều này cũng không có ý nghĩa.


Đúng lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, mấy người Thẩm Bội Linh tâm trạng không thoải mái đang chuẩn bị rời đi, sắc mặt có vẻ rất khó coi.

“Đây không phải là Tiểu Hàn sao? Thật là trùng hợp.


Thẩm Bội Linh, người đi ra đầu tiên, vừa ngạc nhiên vừa vui sướng khi nhìn thấy Hàn Thiệu Chu, bà ta nhanh chóng sửa sang lại mái tóc rối bù lúc trước bị xô đẩy, mỉm cười hỏi: “Tiểu Hàn thế nào cũng đến bệnh viện?”
Nhìn thấy Hàn Thiệu Chu, Thẩm Hi Hi kích động quay đầu lại, nhỏ giọng nhắc nhở Văn Từ: “Anh họ, là anh Hàn, anh Hàn cũng ở đây.


Văn Từ trên mặt bị mẹ của Tiểu Tiền tát một cái, làn da hắn trắng sáng, dấu tay năm ngón ở một bên mặt rất rõ ràng, định đeo khẩu trang khi rời khỏi phòng, nhưng lại nghe lời Thẩm Hi Hi nói, theo bản năng kéo khẩu trang xuống dưới cằm, nhưng vừa ra khỏi cửa, liền đối diện với ánh mắt vô cùng lạnh nhạt của Hàn Thiệu Chu.

Văn Từ mím môi, giơ tay che một bên mặt.

Hàn Thiệu Chu ánh mắt chỉ đảo qua khuôn mặt Văn Từ, sau đó liền quay đầu nói với Mạt Minh: “Lại đây”
Mạt Minh chớp chớp đôi mắt đen không hiểu lý do.

Nhìn thấy Mạt Minh còn đứng yên, Hàn Thiệu Chu bước tới, nắm lấy cổ tay Mạt Minh, kéo anh vào phòng bệnh của Thẩm Tiền.

Thẩm Bội Linh do dự vài giây rồi cũng muốn đi theo vào.

Văn Từ nắm tay mẹ và nói: “Mẹ, chúng ta còn vào đây làm gì? Chúng ta đã gây rắc rối với nhà Tiểu Tiền rồi.


“Con không thấy Mạt Minh cũng đi vào sao, hơn nữa mẹ có rất nhiều chuyện muốn nói với tiểu Hàn.

” Thẩm Bội Linh nói: “Đứa nhỏ này cả ngày không biết làm gì, thấy một lần cũng không dễ dàng.


 “Dì à, dì phải nói cho anh Hàn biết Mạt Minh bắt nạt anh họ, cướp tài nguyên của anh họ.

” Thẩm Hi Hi ở một bên nói: “Anh Hàn trước kia nghe lời dì và chú nhất”.

 “Ừm.

” Văn Trung Sùng trầm ngâm gật đầu: “Ta cảm thấy Tiểu Hàn không còn hiểu chuyện như trước kia nữa, cho nên cần nói”.

Mấy người đi vào, nhưng Văn Từ vẫn là sững sờ tại chỗ, bàn tay in trên mặt quá rõ ràng, Hàn Thiệu Chu vừa rồi lại chẳng thèm để ý.

Cái nhìn dửng dưng, thờ ơ như vậy.

Tất cả mọi người trong phòng đều biết Hàn Thiệu Chu, bọn họ nhìn thấy Hàn Thiệu Chu đều lộ vẻ mặt kinh ngạc.

Mẹ Thẩm Tiền không ngờ Hàn Thiệu Chu sẽ đích thân đến thăm con mình, bà cũng không để ý đến Mạt Minh sau lưng Hàn Thiệu Chu, vì vậy bắt đầu lau nước mắt lên án Mạt Minh có hành vi phạm tội đối với con trai bà.

Bà cũng tỉnh táo, vừa rồi cùng nhà Văn Từ náo loạn không hề thoải mái, nhưng bà biết Hàn Thiệu Chu thích Văn Từ, nói không chừng đến thăm Tiểu Tiền cũng là vì mặt mũi của Văn Từ.

Cho nên lúc này dù có oán Văn Từ như thế nào cũng không dám tố cáo Văn Từ, chỉ có tóm lấy Mạt Minh mà đổ trách nhiệm…Dù sao cũng phải có người chịu trách nhiệm đối với sự tổn thương của con bà ta.

Hàn Thiệu Chu không để ý tới người phụ nữ đang khóc lóc kia, đi tới giường bệnh, cúi đầu nhìn Thẩm Tiền.

Thẩm Tiền bị ánh mắt sắc bén áp bức khiến không thở nổi, chột dạ tự nhéo cổ mình.

“Bị bao nhiêu người thượng?” Hàn Thiệu Chu lạnh lùng hỏi.

“Tiểu Hàn, cậu…”
Hàn Thiệu Chu nhướng mi nhìn mẹ Thẩm Tiền: “Tôi đang hỏi con trai bà, không phải chuyện của bà.


Cả phòng không ai dám nói.

Đối diện với đôi mắt sâu của Hàn Thiệu Chu, Thẩm Tiền run run nói: “Bốn, bốn người?”
“Thượng bao lâu?”
Thẩm Tiền nước mắt rơi xuống, nhưng là không dám khóc thành tiếng: “Em, em không biết, lúc sau em ngất, ngất đi.


Hàn Thiệu Chu rũ mắt, thong thả ung dung kéo tay áo lên: “Sướng không?”
Thẩm Tiền rốt cục khóc to thành tiếng: “Em, em suýt nữa bị chơi chết, những tên khốn kiếp kia còn dùng dụng cụ trên người em, em đau lắm, hiện tại em thật sự…”
Bùm!
Âm thanh của nắm đấm đập mạnh vào da thịt, tiếng khóc đột ngột ngừng lại.

Mặt của Thẩm Tiền bị đập sang một bên, một chiếc răng dính máu bật ra khỏi miệng và rơi thẳng vào khuôn mặt bên cạnh giường.

Mạt Minh đang đứng phía sau Hàn Thiệu Chu hơi giật mình, anh có thể thấy rõ có bao nhiêu cơ bắp trên cánh tay của Hàn Thiệu Chu.

Mẹ Thẩm Tiền từ trên ghế đứng lên, thét chói tai như con nhím bị chiên: “Cậu, tự nhiên đánh con trai tôi, cậu!”
Hàn Thiệu Chu ngước mắt: “Câm miệng.


Chú Thẩm Tiền nhanh chóng tiến đến an ủi mẹ Thẩm Tiền, nói vội vào tai bà: “Chị đừng, chuyện này thật sự là lỗi của Tiểu Tiền trước, hơn nữa Thịnh Đạt là khách hàng lớn nhất văn phòng luật của em, nên chị không thể đắc tội với Hàn Thiệu Chu”.

Mẹ Thẩm Tiền lấy tay che mặt khóc.

Hàn Thiệu Chu duỗi ra hai ngón tay kéo mặt Thẩm Tiền lại, lại hỏi: “Mày còn bỏ thuốc phải không?”
Thẩm Tiền dường như bị đánh cho choáng váng, khóe miệng chảy máu khóc cũng quên mất, mở to hai mắt nhìn Hàn Thiệu Chu: “Em, em…”
“Bỏ thuốc, tìm người thượng, còn quay phim…” Hàn Thiệu Chu vỗ vỗ mặt Thẩm Tiền: “Tến nhóc này cũng biết chơi quá đi”.

“Em…A!”
Hàn Thiệu Chu đột nhiên rút kim tiêm truyền dịch ra, túm lấy tóc trên đầu, kéo người từ trên giường xuống dưới đất.

Oành một tiếng vang lên, Thẩm Tiền ngã xuống sàn, vết thương bên dưới vỡ ra ngay lập tức, hắn đau đớn khóc lên.

Hàn Thiệu Chu vẫn nắm lấy đỉnh đầu Thẩm Tiền, giống như kéo một con chó chết đem người kéo tới trước mặt Mạt Minh.

Xách phần trên cơ thể Thẩm Tiền lên, buộc hắn phải quỳ ở trước mặt Mạt Minh, lúc này Hàn Thiệu Chu mới buông tay ra.

Mẹ Thẩm Tiền ngã quỵ xuống đất, vừa khóc vừa la lớn: “Chúng tôi sai rồi, chúng tôi sai rồi, đừng làm vậy, xin đừng làm thế này với con trai tôi!”
Tất cả mọi người trong phòng đều căng thẳng, thậm chí cả Thẩm Bội Linh và những người đi theo sau cũng sợ hãi, im lặng đứng nhìn, không dám manh động.

Hàn Thiệu Chu không quay đầu lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thẩm Tiền trên mặt đất: “Muốn tao phải dạy mày xin lỗi sao?”
Thẩm Tiền thậm chí không để ý đến cơn đau, nắm lấy quần của Mạt Minh liên tiếp dập đầu xuống, nước mắt và nước mũi đầy trên mặt hắn: “Em xin lỗi, anh Mạt, em xin lỗi, em sẽ không bao giờ dám như thế nữa, xin hãy tha thứ cho em, em sai rồi, cầu xin anh, xin lỗi, thực sự xin lỗi”
Mạt Minh nhìn người dưới chân có chút ngây ngốc…Cứ tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc, kết quả bây giờ mới là đỉnh điểm…
Thẩm Tiền thấy Mạt Minh không có phản ứng, lau nước mũi, quỳ xuống duỗi tay ôm chân Mạt Minh tiếp tục cầu xin, kết quả chưa kịp vươn tay đã bị Hàn Thiệu Chu trợn mắt đá người sang một bên.

Mẹ Thẩm Tiền trực  tiếp ngất đi.

“Trực tiếp vứt tên phế vật này đi.

” Hàn Thiệu Chu nhìn Mạt Minh nói nhỏ.

Thẩm Tiền chật vật đứng dậy, ôm lấy chân Mạt Minh lại lần nữa dập đầu, mẹ Thẩm Tiền một hơi lại tỉnh dậy, đi vòng qua đầu giường, nắm lấy tay Mạt Minh trực tiếp quỳ xuống.

  “Thực xin lỗi Mạt Minh, bác vừa rồi không nên nói với cháu như vậy, bác sai rồi, Tiểu Tiền trước đây bị hai bác chiều cho hỏng rồi, lần này cháu có thể tha cho nó được không? Nó lần này tự làm tự chịu cũng ăn quá nhiều đau khổ, những thứ đó trong tay cháu sau này chính là cây đao treo ở trên đầu nó, bác cam đoan với cháu nó sẽ không bao giờ phạm sai lầm nữa, nó cũng không dám, nó…Nếu nó còn làm sai một lần nữa, cho dù chỉ là mắng cháu một câu không tốt, cháu đều có thể tống nó vào tù, lần này cháu có thể cho nó một cơ hội được không, cầu xin cháu Mạt Minh, đứa trẻ tốt, cầu xin cháu… ”
Mẹ Thẩm Tiền mất bình tĩnh, nắm chặt tay Mạt Minh khóc.

Hàn Thiệu Chu lẳng lặng đi ra khỏi phòng bệnh, tựa vào cửa lẳng lặng chờ đợi, một lúc sau Mạt Minh mới đi ra.

“Thấy thế nào mà lại không vui?” Hàn Thiệu Chu nhìn đôi lông mày của Mạt Minh, hừ lạnh: “Trách tôi xen vào việc của người khác sao? Chuyện này chính là cậu tự giải quyết, tôi chỉ thấy có vẻ như bọn họ không phục, cho nên mới thuận tay dạy dỗ một chút, cậu không cần suy nghĩ quá nhiều”.

Mạt Minh cắn cắn môi: “Nước mũi dính hết lên giày tôi rồi.


Hàn Thiệu Chu: “…”
Mạt Minh cúi đầu nhìn xuống chất lỏng trong suốt và nhớp nháp trên đôi giày thể thao màu trắng của mình, ghét bỏ khiến lông mày nhíu lại gần như với nhau.

Đây là đôi giày yêu thích nhất của anh… Lẽ ra lúc nãy không nên đi vào cùng với người này.

Hàn Thiệu Chu nặng nề nhắm mắt lại: “Chúng ta đã chia tay, đừng mơ tưởng tôi sẽ lau cho cậu”.

Mạt Minh: “…”
Thẩm Bội Linh cùng đám người lần lượt ra khỏi phòng bệnh.

Mạt Minh không có ở lâu, lập tức đi thẳng đến thang máy.

“Triệu Thành ở phỏng bệnh dưới tầng.

” Hàn Thiệu Chu quay về phía Mạt Minh nói: “Tối hôm qua hắn gặp tai nạn ô tô, sắp chết rồi.

Các người dù sao cũng là bạn bè một thời gian…Hắn đang đợi cậu đi thăm hắn”.

(Triệu Thành???)
Mạt Minh đi vào thang máy, Hàn Thiệu Chu thu hồi ánh mắt, sau đó xoay người, vô cảm nhìn về phía đám người Văn Từ vừa đi ra.

—————
Ji: Vả mặt đã không, đã không? Còn Văn Từ nữa, còn Văn Từ nữa, mai nhá.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play