Edit: ji
[Sáng mai chúng ta đi đăng ký kết hôn]
—–oOo—–
Mạt Minh dứt khoát kéo tay Hàn Thiệu Chu ra: “Không có gì khác, chỉ là em muốn bắt đầu một cuộc sống mới.”
“Điều anh nói là chúng ta một lần nữa bắt đầu lại…” Hàn Thiệu Chu dừng lại ở cửa phòng, vội vàng mà dịu dàng nói: “Anh biết, trước kia là do anh không coi mối quan hệ của chúng ta là nghiêm túc, anh đủ tư cách là một kim chủ nhưng không có tư cách của một người bạn trai, nhưng anh hứa với em, trong tương lai …”
“Em không muốn nghe những lời này”.

Mạt Minh hờ hững ngắt lời: “Em đột nhiên nhớ ra mình có chuyện phải làm, em đi trước.


Hàn Thiệu Chu hiển nhiên không tin, trực giác của hắn nhận ra có lời nào đó vừa rồi khiến cho Mạt Minh sợ hãi, nhưng những lời vừa rồi cũng chỉ là xuất phát từ đáy lòng, rốt cuộc Mạt Minh cũng đã yêu hắn ba năm, chẳng phải là nên cảm động hay sao?
Mạt Minh có thể là bị sốc, nghi ngờ, nhưng chắc chắn không phải như bây giờ theo bản năng là muốn trốn tránh.
“Có thể từ từ ngồi xuống nói chuyện không bé ngoan? Nhất định là có chút hiểu lầm, anh có thể giải thích cho em…”
Hàn Thiệu Chu muốn nắm tay Mạt Minh, nhưng Mạt Minh lại giơ tay gạt ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Hàn Thiệu Chu: “Không có hiểu lầm giữa chúng ta, Hàn tiên sinh, với tư cách là một người bạn, em có thể sẵn sàng hết sức mình để giúp đỡ anh, nhưng nếu anh có suy nghĩ như vậy với em, em xin lỗi, chúng ta thậm chí không thể là bạn bè.”
Hàn Thiệu Chu sững sờ: “Chuyện anh thích em lại khiến em phản cảm như vậy? Nhưng là em vẫn luôn … Đúng rồi, bé ngoan, em còn nhớ không, đêm đó ở thành phố T, em cẩn thận yêu cầu anh nói với em “Mạt Minh, anh thích em”, cho nên em rõ ràng…”
Mạt Minh đẩy Hàn Thiệu Chu ra, mở cửa bước ra ngoài.
Nắng trưa mùa đông không chói chang, nhưng Mạt Minh cảm thấy quá chói mắt khiến mình không thể mở mắt, khắp người xuất hiện cảm giác kim châm, anh ủ rũ bước ra khỏi nhà hàng, sải bước về chỗ đậu xe.

Anh luôn cho rằng anh và Hàn Thiệu Chu cân bằng về mặt tình cảm, không phải nợ nhau vì họ có được thứ mình cần, nhưng nếu Hàn Thiệu Chu bởi vì ba năm bên nhau mà rung động, thì chắc chắn đối với Hàn Thiệu Chu đây là một tai nạn.
Vì anh luôn cảm thấy biết ơn từ tận đáy lòng, nên tất nhiên anh không muốn Hàn Thiệu Chu vì mình mà phải chịu bất cứ tổn thương nào về tình cảm, cho dù hắn tự mình muốn như vậy…
Hàn Thiệu Chu thanh toán hóa đơn ở quầy lễ tân, đi sau Mạt Minh một bước, lúc rời nhà hàng liền đuổi theo Mạt Minh, Mạt Minh đã lên xe rồi.
Chạy đến bên cạnh xe, cửa và cửa sổ xe đều đóng lại, Hàn Thiệu Chu gõ kính cửa sổ: “Mạt Minh, em có thể nghe anh nói trước khi rời đi …”
Nhìn người đàn ông sắc mặt lo lắng đứng bên ngoài cửa sổ xe, Mạt Minh nhíu mày thật chặt nhìn sang chỗ khác, khởi động xe.
Rõ ràng có thể vui vẻ bên nhau rồi chia tay, thậm chí còn có thể tiếp tục qua lại vui vẻ, nhưng người đàn ông này lại khiến mọi chuyện trở nên rắc rối.
Sau khi rời đi, Mạt Minh liếc nhìn kính chiếu hậu, Hàn Thiệu Chu ngây người đứng tại chỗ, trong gió lạnh vẻ mặt mơ màng, tựa hồ như hoài nghi nhân sinh.
Nắm chặt tay lái, Mạt Minh vẻ mặt phức tạp thu hồi tầm mắt.
Nếu vẫn tiếp tục dính dáng đến nhau, có lẽ tương lai sẽ không chỉ đơn giản là phiền toái.
Trở lại căn hộ, Mạt Minh có chút bực bội dựa vào trên sô pha, hai tay đè lên trán, yên lặng nhắm mắt lại ổn định tâm trạng.
Quy tắc ở cùng nhau là do Hàn Thiệu Chu định ra, cứ tưởng Hàn Thiệu Chu sẽ là người tỉnh táo nhất, nhưng không ngờ …
Tiểu Hàm chạy tới, dùng hết sức nhảy lên ghế sô pha, nhưng lại trúng mép của sô pha mà bắn trở về, ngã dưới đất rên rỉ thảm thương.
Mạt Minh không biết nên cười hay nên khóc, bực dọc trong lòng tan biến đi rất nhiều, anh cúi người ôm Tiểu Hàm vào lòng, dùng đầu ngón tay chọc chọc cái mũi ướt đẫm của nó rồi cười nhạo: “Thật ngốc… “
Tiểu Hàm dồn sức liếm mạnh bàn tay của Mạt Minh, cái đuôi sung sướng ngoáy tít.
Mạt Minh bị chọc cười, anh đặt Tiểu Hàm xuống, đứng dậy đi lấy đồ ăn cho nó.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, Mạt Minh đi ra cửa.
Nhìn thấy người ngoài mắt mèo, lòng Mạt Minh lại chùng xuống.
Hàn Thiệu Chu…
Hiển nhiên là đã bám theo xe anh suốt quãng đường, anh hiểu rất rõ sự cố chấp của người đàn ông này, nhưng anh không ngờ rằng có một ngày sự cố chấp này lại rơi trên đầu anh.
Hàn Thiệu Chu ấn chuông cửa, lấy điện thoại di động ra gọi cho Mạt Minh xác nhận, rất nhanh sau đó tiếng chuông vang lên sau cửa.
Mạt Minh có nhanh chóng cúp điện thoại cũng vô ích.
“Mạt Minh, là anh…” Hàn Thiệu Chu vui mừng không thôi, nhẹ nhàng gõ cửa: “Anh chỉ muốn cùng em tâm sự, cho anh một cơ hội để cởi bỏ hiểu lầm giữa chúng ta.”
Mạt Minh nhíu mày, trong lòng càng bực bội hơn.
Nếu không để người đàn ông này nói hết tất cả, hắn hiển nhiên là sẽ không chịu từ bỏ.
Mở cửa, Mạt Minh nhẹ giọng nói: “Vào nhà nói chuyện.”
Hàn Thiệu Chu vẻ mặt vui mừng, vừa vào cửa liền tò mò nhìn chỗ ở mới của Mạt Minh, diện tích không lớn nhưng các hướng đều lấy ánh sáng rất tốt, trang trí cũng đơn giản, tuy rằng khác xa phong cách nơi trước đây hắn và Mạt Minh sống cùng nhau, nhưng ở một mình vẫn là rộng rãi thoải mái.
Mọi thứ đều tràn ngập hơi thở cuộc sống, và hiển nhiên đây là nơi ở lâu dài.
Nếu định sống lâu dài thì chắc chắn không có ý định dọn đi.
Hàn Thiệu Chu ý thức được, Mạt Minh đã thực sự bước vào cuộc sống mới, hoàn toàn để hắn ra bên ngoài.
Nghĩ đến đây, lồng ngực Hàn Thiệu Chu đau nhói.
Đúng lúc này, một con chó con lầm lì chạy tới bên chân, hắn cúi xuống nhìn con vật nhỏ đang dùng móng vuốt cào vào đôi giầy da, hắn sững sờ nhìn con chó đột nhiên xuất hiện, lại nghe thấy Mạt Minh dạy dỗ con chó con: “Tiểu Hàm, đi vào”.
Mạt Tiểu Hàm nghe không hiểu tiếng người, nhưng nghe thấy giọng điệu của Mạt Minh không thích hợp, liền vội vàng chui vào ổ của mình, ngoan ngoãn cuộn tròn nằm trong đó.
Hàn Thiệu Chu sững sờ, hắn không thể tin mà nhìn con chó, sau đó ánh mắt lại nhìn về phía Mạt Minh.
Tiểu Hàn?
Mạt Minh thực sự đặt tên cho con chó là Tiểu Hàn?

Trong lồng ngực hắn đột nhiên nóng bừng bừng … Sau khi Mạt Minh rời khỏi hắn, đến con chó cũng được đặt theo tên hắn Hàn Thiệu Chu, đây không phải là tình yêu đích thực thì là cái gì.
“Ngồi đi.” Mạt Minh rót một tách trà đặt lên bàn, lịch sự mà lãnh đạm: “Em còn có việc khác, xin Hàn tiên sinh nói ngắn gọn.”
Nhưng mà Hàn Thiệu Chu cũng không có đáp lại ngay, ngồi xổm xuống vỗ tay với con chó đang nằm trong ổ cách đó không xa, cười gọi một tiếng: “Đến đây Tiểu Hàn, đến bên này.”
Mạt Minh: ” … “
Mạt Tiểu Hàm vẫn luôn nhiệt tình hiếu khách, vừa được gọi liền lao về phía bên này, tốc độ quá nhanh, trượt trên mặt sàn nhẵn nhụi, cuối cùng được Hàn Thiệu Chu đỡ lấy.
Hàn Thiệu Chu bế Tiểu Hàm ngồi xuống ghế sô pha, quay đầu lại, tự nhiên nói với Mạt Minh: “Tại sao lại nghĩ đến chuyện nuôi chó? Trước đây anh chưa từng nghe em nói là thích nuôi thú cưng”.
Mạt Minh đi đến trước người Hàn Thiệu Chu, duỗi tay nắm sau cổ Tiểu Hàm nhấc lên, xoay người đem nó về ổ, chỉ vào đầu nó: “Không được ra ngoài”.
Mạt Tiểu Hàm cúi đầu ngoan ngoãn nằm ở trong ổ.
Trở lại sô pha ngồi xuống, Mạt Minh nhìn Hàn Thiệu Chu: “Hàn tiên sinh có thể tiếp tục nói chuyện.”
Không khí hài hòa trong không khí nháy mắt tan thành mây khói, Hàn Thiệu Chu bất đắc dĩ thu lại nụ cười: “Anh không hiểu, vì sao em tự nhiên lại có thái độ này đối với anh? Anh cuối cùng đã gây ra tội ác tày trời gì? Rõ ràng lúc trước trong nhà hàng em vẫn còn gọi anh một tiếng anh Hàn, nhưng bây giờ lại gọi là Hàn tiên sinh, anh cũng chỉ nói thích em mà thôi…Em có phải hay không không tin những gì anh nói, cảm thấy anh lừa em để em  tiếp tục làm Tiểu tình nhân sao?”
” Em tin.


” Vậy thì tại sao … “
“Bởi vì em không thích anh.”
“…”
Hàn Thiệu Chu nhìn xuống sàn nhà, một lúc lâu sau hắn nói: “Anh biết mối quan hệ của chúng ta từ khi bắt đầu đã không bình đẳng.

Anh nhất định đã làm tổn thương em.

Anh biết rõ em thích anh, nhưng anh chưa bao giờ nghiêm túc đáp lại tình cảm của em.

Liên tiếp nói chia tay đã làm cạn kiệt sự kiên nhẫn của em với anh.

Nhưng bây giờ anh thực sự đã tỉnh ngộ, mấy ngày nay đối với anh thật sự rất tồi tệ, mặc dù nếu không có chuyện của Văn Từ mà đến xin lỗi em, thì anh cũng chẳng kéo dài được mấy ngày.

Anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chia tay em, anh thích em như vậy, anh muốn đưa em đến Hương Tân Sơn, anh muốn dẫn em đi gặp ông nội, còn đặc biệt đặt một đôi nhẫn kim cương để tỏ tình với em, Mạt Minh, em không thể chỉ vì anh đã làm sai một chuyện này, liền đột ngột bị kết án tử hình… “
Mạt Minh yêu hắn sâu sắc, cũng không phải bởi vì Hàn Thiệu Chu tự cho mình ở trên cao, trong lòng hắn có vô số chứng cứ xác thực nhận thức này.
Ánh mắt Mạt Minh dừng lại trên bàn trà, đáy mắt như có một tầng màu xám trắng sương mù
Hàn Thiệu Chu không nhìn ra được Mạt Minh đang suy nghĩ gì lúc này, chỉ tiếc nuối nói: “Ngày đó anh không nên dùng chuyện chia tay để dọa em, anh thực sự hối hận …”
“Thật ra ngày đó...” Mạt Minh nhẹ giọng ngắt lời, ánh mắt vẫn như cũ nhàn nhạt: “Em cũng có ý định chia tay với anh”.
Hàn Thiệu Chu khó có thể tin nhìn Mạt Minh.
“Cho nên anh không cần hối hận gì cả, chuyện chúng ta chia tay là điều khó tránh khỏi.” Mạt Minh dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Hàn Thiệu Chu: “Không liên quan trực tiếp đến ai cả, chỉ là em cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống như vậy rồi đột nhiên muốn làm lại từ đầu một mình.

Anh Hàn à, em vẫn gọi anh là anh Hàn, thời gian kéo dài sinh ra tình cảm chỉ là ảo giác do thói quen tạo ra, có thể thay đổi được, anh cần bình tĩnh một thời gian mới có thể nhận ra đâu là thứ mà mình thực sự muốn”.

” …Em thực sự đã thay đổi rất nhiều.” Hàn Thiệu Chu nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của Mạt Minh, sau đó mỉm cười: “Nhưng chỉ cần em là Mạt Minh, anh sẽ luôn tin vào phán đoán của chính mình, cho dù em có tỉnh táo đến đâu sau khi nghe những lời anh nói, nhưng chúng ta đã ở bên nhau ba năm, sự ràng buộc này không chỉ một lời chia tay mà có thể cắt đứt.

Anh không biết tại sao em đột nhiên cố chấp muốn rời bỏ anh như vậy, nhưng anh còn cố chấp hơn em.

Mạt Minh, em chỉ là chưa nhìn thấy tấm chân tình của anh.

Từ hôm nay trở đi, anh sẽ để cho em nhìn thấy một chút… “
Hắn có lòng tin theo đuổi lại Mạt Minh, ba năm qua mỗi ngày trôi đi đều là ngọn nguồn của sự tự tin này…
Mạt Minh đứng dậy, đi tới cánh cửa căn hộ, rồi mở nó ra.
“Mời anh rời khỏi đây.”
“…”
Hàn Thiệu Chu từ trên ghế sô pha đứng lên, nhưng là quay đầu trêu con chó: “Nào nào Tiểu Hàn đến đây, đến chỗ ba ba này…”
Mạt Minh: “…”
Tiểu Hàm nằm ở ổ liếc mắt nhìn Mạt Minh mang vẻ mặt lạnh lùng ở cạnh cửa cách đó không xa, Hàn Thiệu Chu ngồi xổm một gối xuống gọi nhiều lần, nhưng nó chỉ ở trong ổ không dám nhúc nhích.
Hàn Thiệu Chu không còn cách nào khác, đành phải đứng dậy đi về phía cửa, nhưng dường như thông suốt được điều gì đó, sắc mặt so với lúc trước nhẹ nhàng đi rất nhiều, cuối cùng dừng lại trước mặt Mạt Minh, hơi cúi người gần sát lại mặt Mạt Minh.
Đôi mắt sắc bén chậm rãi tới gần, nhưng ánh mắt Mạt Minh vẫn lạnh nhạt như cũ nói: “Sau này anh đừng tới tìm em, em sẽ không mở cửa cho anh”.
Hàn Thiệu Chu cong cong con mắt cười: “Bộ dáng không hề ngoan ngoãn chút nào, làm anh nghĩ tới khi em đang làm việc, Mạt Minh, anh thích em… “
Mạt Minh quay đầu nhìn sang một bên: “Em cũng không muốn đôi co với anh, mọi chuyện em cũng đã nói rất rõ ràng”.
“Cái lý do chia tay mà em nói thật sự quá qua loa, chỉ vài câu nói của em đã gạt bỏ mối quan hệ ba năm của chúng ta, như thế này càng giống như một trò đùa”.

Hàn Thiệu Chu nhẹ giọng cười: “Hoặc là cho anh một lý do thuyết phục hơn, hoặc là …”
Hàn Thiệu Chu dựa người vào quá gần, Mạt Minh theo bản năng ngả về phía sau, Hàn Thiệu Chu lo lắng anh sẽ ngã nên vươn tay nhẹ nhàng đỡ lấy eo của anh.
“Hoặc là trở thành chồng nhỏ (*) của Hàn Thiệu Chu…” Hàn Thiệu Chu cười: “Nếu như bé ngoan nghi ngờ sự chân thành của anh, chúng ta sáng mai liền đi đăng ký kết hôn”.
(*) nguyên văn là tức phụ nhi, edit thành chồng nhỏ cho đáng yêu nhớ.
Đăng ký kết hôn?
Mạt Minh sững sờ, anh nhận ra người đàn ông này hình như không phải đang nói đùa.
———————–
Tác giả có lời muốn nói: Mấy chương kế tiếp viết không hay cho lắm, nếu nóng lòng có thể click đến chương 71, chương 71 sẽ vạch trần toàn bộ chân tướng..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play