*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mạt Minh không nói gì, chỉ ngây người nhìn bộ đồ mà Hàn Thiệu Chu mặc, chính là chiếc áo len cổ lọ và áo khoác gió mà anh đã đặc biệt thay cho Hàn Thiệu Chu vào đêm hôm đó.

Cảm giác được ánh mắt của Mạt Minh dường như không thể dời đi nơi khác, Hàn Thiệu Chu khóe môi cong lên vẻ thỏa mãn, giơ tay sửa sang lại áo khoác phía trước đang mở ra, thản nhiên nói: “Tắm rửa xong quá vội vàng, tùy ý lấy từ phòng quần áo thay bộ đồ này”.

Hắn biết Mạt Minh giờ phút này nhất định cảm động đến hỏng người rồi, nhìn người mình yêu mặc vào bộ đồ do chính mình mua, rất có thể sẽ có cảm giác mình được công nhận.

Đêm hôm đó hắn đã nhìn ra, Mạt Minh thích nhìn mình mặc bộ quần áo mà tên nhóc đó mua.

Mạt Minh bước nhanh đến bên người Hàn Thiệu Chu, vươn tay ôm eo Hàn Thiệu Chu, đầu gắt gao kề sát vào cổ Hàn Thiệu Chu.

Hàn Thiệu Chu tay vẫn còn để trong túi, cứ như vậy tùy ý để Mạt Minh ôm, khẽ cười: “Thích phải không, về sau anh sẽ thường xuyên mặc nhé?”

Mạt Minh ngẩng mặt lên, đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm: “Được”.



Nhìn gương mặt xinh đẹp của Mạt Minh tươi cười, hầu kết Hàn Thiệu Chu chuyển động, hắn giơ tay giúp Mạt Minh kéo khẩu trang ở cằm lên, quay đầu nhìn về phía công viên: “Trời vẫn còn sớm, sang bên kia đi dạo”.

Hắn cũng lâu rồi không có cùng tên nhóc này đi dạo, cũng coi như khó có được thế giới chỉ có hai người.

Mạt Minh nắm chặt cánh tay của Hàn Thiệu Chu, hết lần này đến lần khác quay đầu lại si ngốc nhìn hắn.

Gió đêm đã dịu đi nhiều.

Cao Sâm đã chơi và hát bài hát mới hai lần, những người xem vẫn vô cùng thích thú, hò hét yêu cầu anh ấy hát lại bài hát đó.

Cao Sâm ngẩng đầu nhìn mấy lần trong đám đông trước mặt, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng quen thuộc.

Cậu ấy đã đi rồi à?

Cuối cùng, Cao Sâm phớt lờ những lời kêu gọi của đám đông, gác cây đàn ghi-ta lên vai, cúi đầu một tay giữ chặt mũ bước ra khỏi trung tâm của đám đông.

“Xin lỗi, cho tôi qua”.

Đám đông dần dần giải tán, trên quảng trường làn gió vẫn thổi như cũ.

Cao Sâm mang theo cây đàn của mình, tìm khắp nơi trên quảng trường, cuối cùng đi đến tiểu đình hóng gió nơi anh và Mạt Minh đã ngồi trước đó, nhưng ở đây cũng không có một bóng người.

Rõ ràng là rất khó có thể tìm được một người ở công viên, chưa kể đến việc người kia lặng lẽ rời đi, dường như cũng là không muốn qua lại cùng anh.

Lại nói, chỉ có đêm nay bọn họ mới thực sự hiểu biết về nhau.

Cao Sâm xoay người rời khỏi đình hóng gió, đi qua đài phun nước ở quảng trường đang chuẩn bị trở về căn hộ. Đi được một đoạn, ánh mắt anh bị thu hút bởi bóng dáng phía trước không xa.

Đó là Mạt Minh.

Mặc dù đang đeo khẩu trang nhưng thân hình kia Cao Sâm chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra. Lúc này, người đó đang cúi xuống đứng trước một chiếc xe nhỏ bán kẹo hồ lô, đang cẩn thận lựa chọn những cây kẹo hồ lô đường trong suốt như pha lê bên trong tủ kính sạch sẽ.

Vẻ mặt của Cao Sâm rất vui vẻ, nhấc chân bước nhanh đi đến muốn nói lời cảm ơn.

Khi đến gần, Cao Sâm đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đi đến bên cạnh Mạt Minh, người đàn ông giơ tay lên, tự nhiên vòng qua eo Mạt Minh, Mạt Minh cắn miếng kẹo xoay người nhìn người đàn ông, ánh mắt tràn đầy ý cười.

Cao Sâm dừng lại, khó có thể tin nhìn vào bóng dáng quen thuộc trước mắt mình đến nỗi anh thậm chí còn có cảm giác sởn cả gai ốc khi nhìn vào bóng dáng kia.

Không, đó không phải là bóng dáng quen thuộc, mà là quần áo trên người, mặt đeo khẩu trang chỉ lộ ra đôi lông mày sâu róm lộ, tất cả những thứ này, kết hợp thành bóng dáng của một người.

Cao Sâm cứng ngắc đứng tại chỗ với vẻ mặt đầy kinh ngạc: “Đó là…”

Chu Tự?

Không phải, Chu Tự đã mất lâu rồi, đây là người khác!



Cao Sâm vừa nhấc chân muốn đi qua tìm hiểu đến cùng, giây tiếp theo liền nhìn thấy người đàn ông giống Chu Tự giơ tay kéo khẩu trang trên mặt xuống, cúi đầu cắn viên kẹo hồ lô mà Mạt Minh đưa qua bên miệng hắn.

Cao Sâm ngây người lần thứ hai dừng lại.

Đó là, Hàn Thiệu Chu? !

Trước đó trên mạng anh đã từng thấy Mạt Minh cùng với Hàn Thiệu Chu ở bên nhau, nhưng trên mạng có tin đồn Hàn Thiệu Chu vứt bỏ Mạt Minh sau khi Văn Từ trở về Xuyên Hải, anh đối với tin tức này vẫn luôn tin tưởng không chút nghi ngờ, rốt cuộc Hàn Thiệu Chu ở bên Mạt Minh lý do mọi người đều biết.

Không nghĩ tới tin đồn chỉ là giả, Hàn Thiệu Chu như cũ ở bên Mạt Minh mà nhìn qua hai người còn có tình cảm rất tốt.

Hàn Thiệu Chu cắn một viên đường tròn vào miệng, nửa bên má căng tròn, nhìn Mạt Minh cười không ngừng, cũng vươn tay giúp Mạt Minh đeo khẩu trang lên mặt.

Một lần nữa, chỉ lộ ra một đôi mắt, Cao Sâm hoảng hốt cảm thấy đó là Chu Tự.

Năm đó, khi qua lại với Văn Từ, anh và Hàn Thiệu Chu từng có thời gian đối chọi nhau. Hàn Thiệu Chu khuôn mặt cực giống Chu Tự, anh vẫn luôn cảm thấy điều này, nhưng hai người này tính tình khác nhau như trời với đất. Hàn Thiệu Chu là loại người thô tục và dã man. Trong mọi trường hợp, hắn luôn không thể hòa hợp với những người bạn ổn trọng và khiêm tốn của mình. Cho nên, ngay cả khi hai người có ngoại hình hơi giống nhau, anh những năm đó vẫn chưa từng có suy nghĩ để trong lòng.

Nhưng hiện tại nhìn bộ đồ của Hàn Thiệu Chu, hắn đã thấy Chu Tự mặc đồ y hệt, nhìn từ xa, Hàn Thiệu Chu nhíu mày thật giống một bản sao của Chu Tự.

Cao Sâm đứng đó hồi lâu, một trận gió lạnh thổi qua mặt, trong đầu đột nhiên giật mình, Mạt Minh từng yêu Chu Tự sâu đậm, bây giờ lại cùng Hàn Thiệu Chu giống Chu Tự ở bên nhau, anh không thể tưởng tượng được ý nghĩa sâu xa đằng sau chuyện này.

Vậy, Hàn Thiệu Chu có biết không?

Hiển nhiên là không biết, với tính khí của Hàn Thiệu Chu, nếu biết được, có lẽ hắn sẽ phát điên mất.

“Thật bất ngờ”.

Nhìn bóng dáng Mạt Minh đi xa, Cao Sâm miệng lẩm bẩm, anh chưa bao giờ thích xen vào chuyện người khác, nhưng lúc này, anh muốn khuyên bảo Mạt Minh, để Mạt Minh từ bỏ thứ trên người Hàn Thiệu Chu là thứ ảo tưởng hão huyền mà anh đang theo đuổi. Như thế là tự lừa dối bản thân, cứ tiếp tục kéo dài nỗi đau và nỗi ám ảnh không thể chấp nhận được.

Dưới chân không thể nhúc nhích, Cao Sâm nắm chặt hai tay bên hông.

Nhưng anh có tư cách gì tham gia vào chuyện này, hắn và Mạt Minh chỉ mới vừa quen nhau, hơn nữa vừa rồi tất cả chỉ là suy đoán của mình mà thôi.

Màn đêm dần buông xuống.

Đi vào con đường rải sỏi trong bãi cỏ của công viên, không có người qua lại, Mạt Minh cởi bỏ khẩu trang, cúi đầu gặm kẹo hồ lô trong tay.

“Lớn như vậy mà còn thích ăn cái này.” Hàn Thiệu Chu không chút khách khí nói ra.

Mạt Minh liếm quả cầu đường: “Ngon lắm, anh Chu có muốn cái khác không?”

“Không ăn, quá ngọt.” Vừa rồi hạt trong quả táo gai vừa đập vào răng hắn ta.



Hàn Thiệu Chu nhìn đôi môi trong vắt như pha lê của Mạt Minh, trong lòng tự hỏi lúc này hôn môi, nụ hôn có phải có vị táo gai chua chua ngọt ngọt hay không.

Mạt Minh quay đầu lại, bắt gặp Hàn Thiệu Chu đang nhìn chằm chằm vào mình, vẻ mặt si ngốc, ánh mắt chạm nhau, theo bản năng né tránh sang chỗ khác, Mạt Minh cười nhẹ, xoay người kiễng chân lên, cách khẩu trang của Hàn Thiếu Đông hôn lên một cái.

Hàn Thiệu Chu hô hấp dồn dập, quay đầu nhìn xung quanh, nắm lấy tay Mạt Minh kéo người tới một gốc cây xanh cao lớn, tháo khẩu trang xuống, cúi đầu ngậm lấy đôi môi của Mạt Minh.

Quả thực là chua chua ngọt ngọt, lại thơm mềm.

Mạt Minh vòng tay qua cổ Hàn Thiệu Chu, nhắm mắt lại, theo bản năng tiến gần sát lại Hàn Thiệu Chu.

Hàn Thiệu Chu có chút không chống đỡ nổi, ôm lấy hai má Mạt Minh ngẩng đầu thở hổn hển, hấp tấp nói: “Bên ngoài gió lớn, về nhà đi bé ngoan.”

Mạt Minh liếm liếm đường trên khóe miệng: “Đi bộ một lát, đợi đến khi ăn xong kẹo hồ lô rồi mới quay về”.

” Vậy thì anh sẽ giúp em ăn hai cái.”

Hàn Thiệu Chu nói xong, trong giây tiếp theo, hai quả táo gai đã bị cắn từ xiên kẹo hồ lô trong tay Mạt Minh như một tên cướp, mỗi một viên một bên má, nhai răng rắc thật nhanh.

Mạt Minh không ngừng cười cười, cắn viên kẹo hồ lô tiếp tục đi về phía trước, Hàn Thiệu Chu nhanh chóng đuổi kịp.

“Đúng rồi.” Hàn Thiệu Chu còn chưa ăn xong, trong lòng có chút mơ hồ: “Tuần sau lại phải đi công tác, nếu em không có việc gì thì đi cùng với anh”.

Bây giờ chỉ cần hắn ở Xuyên Hải, về cơ bản hắn đều qua đêm ở chỗ Mạt Minh, đại khái là vì quen rồi, đi công tác xa luôn nhớ thương người muốn mang đi, hắn không muốn nghĩ đến chỉ vì một bức ảnh của tên nhóc này mà làm cho hắn cả đêm trằn trọc khó ngủ.

“Nhưng em có một chương trình tạp kỹ phải ghi hình vào tuần tới.” Mạt Minh nói: “Nó sẽ được ghi hình trong ba ngày.”

“Được rồi, luôn thấy em không có việc gì, nên anh nghĩ em không bận.” Hàn Thiệu Chu thở dài, “Xem ra mỗi lần nghĩ đến chỉ có thể nghẹn lại”.

Mạt Minh không ngừng mỉm cười.

“Đúng rồi, nói đến công việc của em, anh và công ty đã nói chuyện qua, nhưng bọn họ nói cho anh biết em không có tham vọng, cũng làm cho người đại diện của em rất tức giận.” Nhưng là hắn cũng không có để trong lòng, chỉ cần là điều Mạt Minh muốn, muốn làm việc chăm chỉ để thành công hay cả đời chỉ muốn làm con chim trong nhà vàng hắn cũng không có bất kì ý kiến gì.

“Anh Chu đã đồng ý để em có thể tùy tiện lựa chọn công việc ở Tinh Từ. Em thật sự rất hài lòng.” Mạt Minh cười nói: “Vì vậy, em chỉ chọn những gì mà em quan tâm, bất luận là tốt hay xấu thì cách làm việc thoải mái và dễ chịu như vậy cũng cho phép em có thể dành nhiều thời gian hơn cho anh Chu, phải không? ”

Hàn Thiệu Chu cười khẽ:” Nếu em như thế này, những người không biết có lẽ sẽ nghĩ rằng anh không đủ quan tâm đến em. Sau ba năm ở bên anh, anh thậm chí còn không cho em một tài nguyên tốt. Thành thật mà nói, anh thực sự không thích nghe mọi người nói em là diễn viên tuyến 18”.

“Anh Chu quan tâm đến điều này?” Mạt Minh quay sang đối mặt với Hàn Thiệu Chu, cắn kẹo hồ lô rồi chậm rì rì lui về phía sau. Ánh mắt dịu dàng nhìn từ quần áo của Hàn Thiệu Chu lên khuôn mặt đẹp trai: “Dù sao, em cảm thấy anh Chu đặc biệt tốt, đối với em cũng đặc biệt tốt, em không quan tâm người bên ngoài nói như thế nào”.

Hàn Thiệu Chu nhếch môi, quả nhiên, tình yêu sâu đậm có thể khiến người ta đeo lên một ngàn cái kính lọc, có lẽ trong suy nghĩ của Mạt Minh, hắn Hàn Thiệu Chu chính là người đàn ông hoàn hảo nhất trên đời.
Nuốt miếng thịt táo gai trong miệng, Hàn Thiệu Chu hai tay đút túi quần, hứng thú nhìn Mạt Minh: “Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của em kìa, nói xem, anh tốt ở chỗ nào chứ?”

Mạt Minh ánh mắt mỉm cười, giống như đang âm thầm lang thang trong những kí ức xa xôi, nhẹ giọng nói: “Anh Chu khiến em cảm nhận được ý nghĩa của cuộc sống. Anh Chu là người em yêu nhất trên đời này.”

Hàn Thiệu Chu trong miệng phát ra tiếng ho hai lần, dùng ngón tay gãi gãi chóp mũi, thản nhiên nói đùa: “Ôi, nếu như anh vứt bỏ em, em đối với anh có phải là một đòi sống hai đòi chết  hay không?”

Ánh mắt Mạt Minh bỗng nhiên trở nên hoảng hốt, anh nhìn Hàn Thiệu Chu, rồi ánh mắt lại nhìn xuống mặt đất, thấp giọng nói: “Em sẽ không để mình trở thành phiền toái cho anh, anh là một người tốt. “

“…” Câu cuối cùng thực sự phá hỏng bầu không khí.

Mạt Minh tiến về phía trước, bước xuống bậc thang xuống dốc, hẫng một bước chân, cả người ngả về phía sau, Hàn Thiệu Chu nhanh mắt nhanh tay sải bước tiến lên giữ lấy eo Mạt Minh.

Hàn Thiếu Chu vừa tức giận vừa buồn cười, sau khi đỡ Mạt Minh ổn định, ngón tay đặt trên trán Mạt Minh chọc hai cái, dạy dỗ: “Đèn đường ở đây tối như vậy, em còn đi tới đi lui, rời anh một bước cũng không được”.

Mạt Minh xoa xoa đầu: “Anh Chu, anh cõng em đi.”

“Chân em bị gãy?”

“Không.”

“Em có vẻ rất hưởng thụ, tự mình đi đi”.


Mạt Minh mím chặt môi, xoay người yên lặng bước đi, Hàn Thiệu Chu nhìn Mạt Minh gục đầu xuống như là rất thất vọng, trong lòng liền mềm nhũn, nghĩ đến những gì Mạt Minh vừa nói, anh cau mày, giây tiếp theo liền đi tới trước mặt Mạt Minh, ngồi xổm xuống và vỗ nhẹ về phía sau lưng.

“Nào, lên đây đi.” Hàn Thiệu Chu nghiêm nghị nói, “Lần này anh cho em mặt mũi, không có lần sau.”

Mạt Minh không nói hai lời, trực tiếp leo lên lưng Hàn Thiệu Chu, đôi tay thân mật ôm chặt lấy cổ Hàn Thiệu Chu, ở bên tai Hàn Thiệu Chu cười không ngừng.

Hàn Thiệu Chu tay nhéo lên mông Mạt Minh, lúc này mới cõng Mạt Minh đứng dậy.

Mạt Minh cắn một miếng trên cổ Hàn Thiệu Chu coi như trả thù, Hàn Thiệu Chu khẽ cười một tiếng: “Em cứ cắn đi, xem về nhà anh trừng trị em như thế nào”.

Một người qua đường đi về phía hắn, Mạt Minh liền cúi đầu đem mặt chôn ở hõm vai của Hàn Thiệu Chu.

Hàn Thiệu Chu cười cười với hắn: “Anh tưởng da mặt của em dầy lắm”.

Mạt Minh không muốn hắn nói chuyện, liền lấy một quả táo gai từ xiên kẹo ra nhét vào miệng Hàn Thiệu Chu.

Không có nhiều người đi lại trên những con đường nhỏ trong khu vực sâu bên trong công viên, ánh đèn tĩnh mịch, lờ mờ phản chiếu đường nét và những cụm thảm thực vật rộng lớn xung quanh.

Hàn Thiệu Chu cảm thấy chỗ Mạt Minh tựa đầu vào ấm áp vô cùng.

Sau khi nuốt hết thịt quả trong miệng, Hàn Thiệu Chu nói: “Em phải thay đổi lại cách nghĩ của mình. Anh không phải là người tốt.”

Mạt Minh vẫn đang liếm hai viên đường cuối cùng trên cây kẹo, kiên quyết nói: “Không phải, là anh Chu.”

“Nói thật với em, trước đây anh từng là một tên cặn bã, tính tình xấu xa, mười mấy tuổi đã dắt Triệu Thành đi đánh nhau với mấy tên giang hồ trong xã hội. Suýt nữa Triệu Thành bị người đánh chết, ông nội biết chuyện thì đuổi đánh anh, không đuổi kịp thì kêu A Đức đuổi, đuổi được rồi thì giữ cho ông nội đánh. Những năm đó anh cứ năm bị đánh vài ba lần, ông vẫn luôn đánh cho đến khi tống anh vào bộ đội”.

Mạt Minh sắc mặt phức tạp: “Ông nội đối với anh tàn nhẫn như vậy sao?”

“Không, thật ra, ông nội thương anh rất nhiều, cái gì tốt nhất cũng đều muốn cho anh. Chỉ là anh, không đi đúng đường, thời niên thiếu lại nổi loạn. Không chỉ dùng lời nói đơn giản mà có thể uốn nắn cái loại này được. Đã làm sai lại còn không chịu cúi đầu mà còn chống đối ông. Ông đánh càng tàn nhẫn anh càng chửi ông nhiều. Hiện tại ngẫm lại, ông không bị anh làm cho tức chết. Anh cũng không bị ông đánh chết. Coi như là thương xót nhau”.

“Anh Chu thay đổi mình thế nào?”

“Anh không biết, kỳ thật cũng không có thay đổi. Kiến thức nhiều, hiểu biết nhiều…, tự nhiên sẽ trưởng thành lên”.

Mạt Minh trầm mặc trong chốc lát, thận trọng hỏi:” Anh Chu hiện tại còn đánh người sao?”

“Đánh à, vừa rồi không phải em nhìn thấy rồi sao, đối với loại người không biết sống chết, hành động hiệu quả hơn so với giáo dục”.

“Nếu như em phạm phải sai lầm” Mạt Minh âm thanh càng thấp:” Anh Chu cũng sẽ đánh em sao?”

“Tất nhiên là không. Anh đời này có hai loại người không bao giờ đánh, phụ nữ và người đàn ông ngủ cùng anh. “Hàn Thiệu Chu cười nói: “Bé ngoan, em
tình cờ là loại thứ hai.”

Mạt Minh cười, cằm ngoan ngoãn đặt ở nửa vai Hàn Thiệu Chu, tò mò hỏi: “Anh Chu đã từng ngủ với nhiều người đàn ông chưa?”

“Anh…”

Hàn Thiệu Chu thật sự nghẹn lời, thật sự không muốn nói trước khi ở bên Mạt Minh hắn vẫn còn là xử nam, đây thực sự là một điều rất mất mặt đối với Hàn đại thiếu gia.
Nhưng mà nói là đã ngủ nhiều người, xem ra hắn giống Triệu Thành cũng là người không đứng đắn.

“Cố gắng lên bé ngoan, tương lai anh Chu sẽ chỉ ngủ với em.”

Hàn Thiệu Chu nói xong thở phào nhẹ nhõm, hắn quả là cơ trí.



Mạt Minh hôn lên tai Hàn Thiệu Chu, thì thầm vào tai Hàn Thiệu Chu: “Anh Chu, kẹo hồ lô ăn xong rồi, có thể về nhà.”

Hàn Thiệu Chu hít một hơi thật sâu, bước đi thật nhanh.

Mạt Minh ở trên người Hàn Thiệu Chu, cười khúc khích hồi lâu, còn cố ý cắn lỗ tai của hắn.

Hàn Thiệu Chu cũng không quá mệt mỏi, đeo khẩu trang một đường nhẹ nhàng  cõng Mạt Minh đi từ khu phức hợp từ cổng phía đông của tiểu khu vào bên trong tiểu khu, trên đường rất nhiều người nhìn, Mạt Minh có chút ngượng ngùng, cúi đầu thật thấp.

Cao Sâm không ngờ rằng anh chờ đợi được một cảnh như thế này.

Cổng phía đông là lối vào của tiểu khu gần công viên nhất, anh biết Mạt Minh nhất định sẽ đi bộ qua cổng này, suy nghĩ hồi lâu, chẳng sợ chỉ là một chút giao tình bèo nước gặp nhau, anh muốn khuyên Mạt Minh rời bỏ Hàn Thiệu Chu.

Thật sự không đáng. Cho dù là người thay thế Chu Tự, nhưng người đàn ông như Hàn Thiệu Chu cuồng vọng, kiêu ngạo, dã man và bạo lực hoàn toàn không xứng đáng Mạt Minh lừa mình dối người.

Nhưng vào lúc này.

Nhìn Hàn Thiệu Chu cõng Mạt Minh trên lưng, hai người thân mật khăng khít tiến vào tiểu khu, Cao Sâm chỉ cảm thấy suy nghĩ của mình có vẻ chỉ là tự mình đa tình.

Mạt Minh và Hàn Thiệu Chu đã ở bên nhau ba năm, anh chỉ mới gặp gỡ vài lần làm gì có tư cách gì để tham gia vào chuyện này.

Rõ ràng bản thân anh cũng đang ở trong mớ hỗn độn.

Trở lại chung cư, Cao Sâm liên hệ với người đại diện của anh để nói về việc sáng tác và phát hành bài hát mới của anh ấy.

Phiên bản cuối cùng của lời bài hát và bản nhạc đã được hoàn thiện, mọi thứ tiếp theo sẽ đơn giản hơn nhiều.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với người quản lý của mình, Cao Sâm tắm rửa và đi ngủ, dựa vào đầu giường, đăng nhập vào tài khoản xã hội của mình trên máy tính bảng và post một bài giới thiệu bài hát mới.

Sau đó có vô số lời nói ác ý xâm nhập vào khu vực bình luận.

[Không mong được cảm ơn! Cũng chỉ mong tra nam hãy nhìn nhận một sự thật anh đã hết thời! 】

【Tra nam! Tôi mệt trước đây đã từng khen anh là nam thần cấm dục thanh xuân vườn trường, tôi phi! 】

【Nghe nói anh đệ đơn ly hôn trước, anh thật là ghê tởm Cao Sâm, năm đó Văn Từ phụ lòng Tiểu Hàn vì muốn ở bên anh, vậy mà anh lại để anh ấy thất vọng như thế này! 】

【Đồ vỡ bên trong nên dán vào đáy nồi và cái xẻng không thể xúc nó lên được!】

【Nghe nói anh chuẩn bị phát hành ca khúc mới, anh thì hay rồi, mấy năm nay ca khúc phát hành so với cứt chó giống nhau, anh còn không có bỏ cuộc, tôi muốn chờ xem ca khúc mới của anh thối đến tầm cao mới nào! 】

【Bình luận lầu trên thật là độc miệng, anh ta nói ly hôn trong hòa bình, còn đắp nặn idol của mình thành người bị hại, cút đi! ]

[Mong chờ bài hát mới của anh trai! Anh à, bỏ qua những thứ bẩn thỉu đó đi! ]

Cao Sâm mặt vô biểu tình thoát khỏi tài khoản, không có buồn ngủ, lại cẩn thận xem đi xem lại bài hát mới.

Sáu giờ sáng, Cao Sâm bị đánh thức bởi một loạt các cuộc gọi điện thoại.

Tối qua thức khuya xem phim để giải tỏa, giờ buồn ngủ không mở mắt ra được.



Mơ màng nhìn thoáng qua tên người gọi, Cao Sâm nhận ra đó là cuộc gọi từ người quản lý, anh cố gắng ngồi dậy khỏi giường để nhận cuộc gọi.

Anh còn chưa lên tiếng, giọng nói phấn khởi của quản lý đã nhiệt tình truyền đến: “Nhìn đoạn video tôi gửi cho anh, người trên đó là anh, Cao Sâm!”

Cao Sâm vẻ mặt mờ mịt, đại não có chút không theo kịp, anh bật điện thoại di động và mở liên kết video mà người quản lý vừa gửi cho anh trên điện thoại, hóa ra đó là video anh chơi bài hát mới ở quảng trường công viên tối hôm qua.

Rõ ràng là nó đã được thực hiện bởi những người vây quanh xem.

“Là anh, Cao Sâm!” Người quản lý kích động nói: “Tôi đã nhìn thấy quần áo của anh mặc hôm qua, cả giọng hát đó, là anh đúng hay không ?!”

Giọng điệu phấn khởi của người quản lý khiến Cao Sâm có chút bối rối: “A, vâng, là tôi. Tối hôm qua tôi cùng bạn đã ở nơi đó”.

Người quản lý cắt ngang và hỏi:” Vậy những gì anh hát là bài hát mới mà anh đã sáng tác, phải không?! “

“Đúng”

” Tuyệt vời Cao Sâm, bài hát của anh đang bạo hỏa!”

Trong khi người quản lý đang nói chuyện, Cao Sâm đã mở bình luận dưới video ra xem.

Video này được đăng tải vào tối qua, sau một đêm lên men, lượt bình luận và lượt đăng lại đã lên đến hàng trăm nghìn bài.

[Sunshine, thật tuyệt vời! 】

【Tại sao mình không tìm được nguồn của bài hát này bằng phần mềm nghe bài hát và nhận dạng bài hát, ai đó cho mình biết bài hát đó tên là gì nhé! 】

【Thật là hay! Người đàn ông này chắc là rất đẹp trai, Mama, tôi đã tìm thấy kho báu!]

[Giọng hát này hơi giống Cao Sâm, nhưng anh ấy lạnh lùng như vậy, chắc anh ấy sẽ không làm một chuyện tầm thường như vậy ]

[Càng nghe, tôi càng cảm thấy đây là một bài hát gốc. Anh chàng đẹp trai trong video này có thể phát hành một album được không? 】

【Ah ah ah tôi muốn kết hôn với anh ấy! ] 

————

Ji: đúng là dân cư mạng, anh hùng bàn phím, lật mặt như bánh tráng, hừm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play