*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trong giây ngắn ngủi này, rất nhiều hình ảnh hiện lên trong đầu Hàn Thiệu Chu, nhưng tất cả mọi thứ vẫn như cũ hình ảnh cuối cùng dừng lại khi Mạt Minh nhìn về phía hắn, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

Đến cửa phòng, Hàn Thiệu Chu dừng lại.

Cửa phòng mở ra, chỉ có một người phục vụ đang dọn bàn, cô quay đầu lại, nhìn thấy Hàn Thiệu Chu đang đứng ở cửa, nhẹ nhàng hỏi có chuyện gì.

Hàn Thiệu Chu nhíu mày: “Những người trong phòng này đã đi rồi?”

“Vâng, vừa mới rời đi.” Người phục vụ nói.

Hàn Thiệu Chu xoay người đi xuống lầu, lấy điện thoại di động ra tìm số liên lạc của Mạt Minh, nhưng điện thoại vừa gạt ra hắn đã cúp máy.

Nhìn chằm chằm vào cái tên trên điện thoại “Bé Ngoan” kia, sắc mặt của Hàn Thiệu Chu càng ngày càng trầm.

Cứ gọi điện trực tiếp qua như vậy, muốn hỏi cái gì?

Chẳng lẽ hỏi cái liếc mắt kia là có ý tứ gì?

Nhưng hiện tại trái tim của Hàn Thiệu Chu như làm bằng thủy tinh, chỉ một chút cũng có thể bị kích thích như thế này, nhưng trong lòng hắn không thể nhịn được lửa giận, cái loại này đến từ bản năng, hay là tâm lý không thoải mái, làm cho hắn khó có thể bình tĩnh.

Ngay cả khi một giây kia hình ảnh Mạt Minh xa lạ đối với hắn, cũng khiến hắn lúc đó cảm thấy bực bội mà không rõ nguyên nhân.

Người đó hoàn toàn xa lạ dường như nằm ngoài sự hiểu biết mà hắn hiểu và có thể chạm vào.

Ra khỏi nhà hàng, Hàn Thiệu Chu yêu cầu tài xế trực tiếp đưa mình về.

Trở lại căn hộ, Mạt Minh vẫn chưa về.

Hàn Thiệu Chu đi tắm xong, mặc áo tắm dài ngồi dựa trên ghế sô pha, bắt chéo chân, ôm ngực chờ trong phòng khách với vẻ mặt lạnh lùng như trưởng bối đang chờ bắt tại trận một đứa trẻ trở về nhà vào ban đêm.

Hắn đêm nay nhất định phải tỏ rõ uy nghiêm trước mặt Mạt Minh, không để tên nhóc đó tùy ý “khiêu khích” mình bằng ánh mắt như vậy, chính mình hiện tại coi cái liếc mắt đó là khiêu khích.

Mười phút, nửa giờ, một giờ.

Thực rõ ràng là sau khi rời khỏi Túy Cư Lâu, Mạt Minh cùng đồng bọn đi nơi khác vui chơi, vậy ra tên ngốc đó còn không biết là mình đang tức giận sao?

Hai chân trái phải chuyển đổi động tác liên tục, đợi không biết bao lâu, Hàn Thiệu Chu đứng dậy đi vào phòng ngủ, lên giường dựa vào đầu giường tiếp tục chờ đợi.

Hắn phải xem tên nhóc kia khi nào mới biết trở về.

Cuối cùng, khi Hàn Thiệu Chu đang định lấy điện thoại di động gọi điện thoại thì có tiếng cửa căn hộ mở ra, sau một hồi suy nghĩ phản ứng, Hàn Thiệu Chu nhanh chóng lôi kéo chăn  và nằm xuống.

Chỉ vì muốn giải thích cái liếc mắt, vậy mà chờ đợi Tiểu Tình Nhi ở chung cư  đến tận nửa đêm, này nếu là ai cũng đều cảm thấy  mất mặt, đặc biệt là đối với tên đầu sỏ gây tội.

Hàn Thiệu Chu hắn tuyệt đối không phải là người đàn ông có dáng vẻ như vậy.

Hắn mơ hồ có thể nghe thấy động tĩnh bên ngoài, thật lâu sau im lặng, cửa phòng ngủ nhẹ nhàng bị đẩy ra, sau đó một trận tắm gội còn có mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra.

Hàn Thiệu Chu nhắm chặt mắt, cố gắng thở nhẹ nhàng, hắn đợi lát nữa có người đánh thức, hắn đang nghĩ nên bắt đầu chất vấn như thế nào, liền trực tiếp hỏi tên nhóc đó tại sao ở trong hành lang coi hắn như một người qua đường, không hề chào hỏi cứ thế liền đi,  cuối cùng mới buông câu hỏi về cái liếc mắt kia, như vậy cũng không có vẻ là cố tình hỏi.

Hắn hy vọng tên nhóc này đêm nay sẽ  tự hối lỗi về những gì đã xảy ra, tốt hơn hết đừng để hắn phải chủ động mở miệng.

Nhưng mà, tên nhóc này đi vào, như sợ đánh thức Hàn Thiệu Chu hắn, rón rén đi tới bên mép giường rồi bò lên giường, mở chăn ra rồi cẩn thận nằm vào, sau đó liền không có động tĩnh gì.

Hàn Thiệu Chu: “…”

Thật sự chịu không nổi, Hàn Thiệu Chu giả bộ vô ý trở mình trong giấc ngủ, đôi mắt mở ra bắt được một nguồn sáng yếu ớt từ bên cạnh, liền phát hiện ra  Mạt Minh quay lưng lại đang nghịch điện thoại di động.

Chết tiệt.

Tên nhóc này thực sự không có bất kỳ một sự hối lỗi nào!

Hàn Thiệu Chu đột nhiên hối hận, hắn không nên giả vờ ngủ, lúc này đột nhiên mở miệng dò hỏi rất mất mặt, nếu không mở miệng mà tiếp tục giả vờ ngủ, đêm nay hắn có thể nghẹn đến bệnh luôn.

Nhìn ánh sáng từ màn hình điện thoại bên kia, Hàn Thiệu Chu nhíu mày thật chặt, lúc này, tên nhóc này vẫn đang nhìn cái gì đó trên điện thoại.

Có điều gì quan trọng hơn việc xoa dịu kim chủ của mình lúc này không?

Hàn Thiệu Chu chậm rãi nhấc vai, cẩn thận thò đầu nhìn màn hình điện thoại di động trong tay Mạt Minh.

Trên thanh tìm kiếm web được mở trên màn hình, có một dòng chữ ấn tượng: quá trình thuần dưỡng chó hàng ngày.

Hàn Thiệu Chu: “…” 

Mơ hồ cảm thấy bên tai có tiếng nặng nề thở dốc, Mạt Minh theo bản năng quay đầu lại, kết quả là sợ hãi suýt chút nữa ném điện thoại ra ngoài.

Vốn tưởng rằng người nào đó đã ngủ say, giờ phút này, phía sau lẳng lặng chống tay nhìn chằm chằm anh, một chút ánh sáng trên điện thoại phản chiếu vào mặt, trong đêm khuya yên ắng u ám, khiến cho khuôn mặt kia vô cùng đáng sợ.

Hoàn toàn là do phản xạ vô thức, Mạt Minh cả người run lên, thở gấp đặt tay lên ngực phập phồng của anh: “Anh Chu, anh dọa em sợ quá”.

Khóe miệng Hàn Thiệu Chu kéo dài thành một đường thẳng, mặt mày xanh lét nhìn Mạt Minh.

Mạt Minh tắt máy điện thoại đặt bên cạnh gối của mình, quay người, ánh trăng từ cửa sổ cao đến trần nhà tràn vào, chỉ có thể mơ hồ phản chiếu bóng dáng của mọi thứ trong phòng, Mạt Minh không thể nhìn rõ ràng cảm xúc của Hàn Thiệu Chu lúc này, giống như những đêm khác, dịch lại dựa vào lồng ngực Hàn Thiệu Chu, đặt tay lên eo của Hàn Thiệu Chu.

“Anh Chu không nói lời nào, em còn tưởng anh Chu ngủ rồi” Mạt Minh vùi mặt vào cổ Hàn Thiệu Chu, giống như một con chuột túi nhỏ, ôm Hàn Thiệu Chu, thấp giọng nói: “Em bị dọa đến toát mồ hôi lạnh. Cứ như là đang đóng phim kinh dị”.

Hàn Thiệu Chu:”…”

Nhìn người trong lồng ngực vẫn thân mật thuận theo như thường ngày, thực rõ ràng là tên nhóc này ngày hôm nay hoàn toàn không để trong lòng chuyện phát sinh ở nhà hàng.

Lồng ngực một khối lửa hừng hực càng thiêu càng mãnh liệt.

Dù có vô tình hay cố ý, hắn cũng không thể chịu đựng được người này không chút để ý tùy tiện đùa giỡn cảm xúc của hắn, một ánh mắt phá vỡ hoàn toàn nhận thức ở trong lòng hắn, làm cho hắn tức giận cáu kỉnh trong lòng, hiện tại lại coi như chưa có chuyện gì tiến đến thân cận hắn, tên nhóc này thực sự coi hắn như một con chó và muốn thuần hóa hắn sao?

Cơn tức giận khó tả giống như một quả cầu tuyết càng lăn càng lớn trong đêm yên tĩnh, không biết đã trôi qua bao lâu Hàn Thiệu Chu đột nhiên rút bàn tay đang đặt trên eo mình ra.

Bật đèn lên, Hàn Thiệu Chu vén chăn bước ra khỏi giường.

Mạt Minh mơ mơ màng màng, dụi dụi mắt rồi từ từ ngồi dậy, uể oải hỏi: “Anh Chu, anh đi đâu vậy.”

Hàn Thiệu Chu không nói, ở cạnh giường nhanh chóng mặc quần áo.

Mạt Minh dần dần phát hiện sắc mặt của Hàn Thiệu Chu không thích hợp, thận trọng hỏi, “Anh Chu, làm sao vậy? Chuyện gì xảy ra?”

Hàn Thiệu Chu quay đầu lại, vừa định nói, lại nhìn thấy Mạt Minh lười biếng ngồi trên giường, chiếc chăn đắp ngang bụng, áo ngủ rộng thùng thình tuột ra hai cúc áo ở cổ, nửa bờ vai trắng như tuyết và xương quai xanh lộ ra bên ngoài, mái tóc rối bù vài sợi dựng lên. Khuôn mặt buồn ngủ và mờ mịt, đôi mắt mất mát nhập nhèm không biết phải làm sao đang nhìn hắn.

Nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp ngoan ngoãn lại mềm mại đến cực điểm, trái tim Hàn Thiệu Chu nhất thời sụp đổ hơn phân nửa, một đám lửa giận nghẹn trở lại trong lồng ngực, tiếp tục hành hạ chính mình.

Đệt, hiện tại hắn một chút tiền đồ cũng không có.

Hàn Thiệu Chu lại nhắm mắt lại, bình tĩnh nghiêm túc nhìn Mạt Minh.

“Có câu này anh cần phải nói với em” Hàn Thiệu Chu nói, “Nếu ở bên cạnh anh mà cảm thấy mệt mỏi, em có thể rời đi bất cứ lúc nào. Anh không thích ép buộc người khác.”

Mạt Minh rốt cục nhận thức được tính nghiêm trọng, hơi ngồi thẳng dậy, khóe miệng cười có chút lúng túng: “Chu, anh Chu, tại sao anh đột nhiên nói điều này, có chuyện gì xảy ra sao?”

“Nếu em muốn chia tay, em bây giờ liền có thể”.

Mạt Minh nhanh chóng dùng sức lắc đầu.

Nhìn thấy Mạt Minh hoảng hốt như vậy, đáy lòng bực bội của Hàn  Thiệu Chu giảm đi rất nhiều, nhưng ánh mắt của Mạt Minh trong nhà hàng kia vẫn lởn vởn trong tâm trí hắn vứt đi không được, hắn cảm thấy lời đe dọa nhỏ này không thể dạy dỗ được tên nhóc này.

Những ngày tháng sắp tới sẽ còn rất dài, nếu tên nhóc này lâu lâu dùng ánh mắt này nhìn hắn, đại khái có thể làm giảm nửa tuổi thọ của hắn.

Mạt Minh từ đầu giường bò đến cuối giường mà ngồi, vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy góc áo của Hàn Thiệu Chu, ngẩng mặt lên nhìn Hàn Thiệu Chu, nỗ lực nở một nụ cười trong sáng, dễ nhìn: “Anh Chu, đừng đi được không, chúng ta cùng nhau đi tắm”.

Hàn Thiệu Chu hơi nheo mắt lại.

Tên nhóc này thật sự biết mình thích cái gì và sẽ biết làm những gì mình thích để để giữ chân mình. Tên nhóc này có thể học được sự thông minh này ở đâu?

Học được ở trên trang web “Thuần hóa chó hàng ngày?”

“Không cần, anh không có tâm trạng.” Hàn Thiệu Chu siết chặt quai hàm nói, “Em suy nghĩ lại một chút đi, suy nghĩ xong anh sẽ quay lại đây, bằng không thật sự chúng ta cũng không cần duy trì mối quan hệ này”.

“Anh Chu em…”

Hàn Thiệu Chu không đợi Mạt Minh nói xong, không quay đầu lại xoay người rời khỏi phòng.

Chờ ra khỏi căn hộ, Hàn Thiệu Chu hít sâu một hơi, mặc dù vừa rồi không hỏi được cái gì nhưng hắn lại thoải mái đến không ngờ.

Tên nhóc đó chỉ mới liếc mắt một cái đã có khả năng làm cho hắn tức hộc máu, thì hắn cũng có thủ đoạn để nắm giữ tính mạng của tên nhóc đó.

Điều hành loại quan hệ này cũng giống như điều hành kinh doanh, chỉ cần hắn chú ý đến chiến lược và hiệu quả mà không cần để ý đến những thứ khác.

“Đi khách sạn.”

Hàn Thiệu nói với tài xế sau khi lên xe.

Hắn lần này đi là thật, không có khả năng tên nhóc kia nói vài ba câu liền bị lừa gạt quay trở về, nếu không mai này trong mối quan hệ sẽ tiềm ẩn tai họa ngầm, trước đây nhiều lần dung túng, lần này nhất định phải tàn nhẫn.

Ít nhất lạnh lùng với tên nhóc này ba ngày.

Lúc này, điện thoại rung lên, là tin nhắn được gửi tới. 

Được gửi bởi  [Tiểu Ngoan]

[Tiểu Ngoan]: Em đã suy nghĩ về nó rồi [ khuôn mặt đau buồn ] 

[Tiểu Ngoan]: Thực sự [ngón tay chỉ] 

Hàn Thiệu Chu nhìn vào điện thoại, khóe môi từ từ cong lên.

Hắn biết rõ, đừng nói là lạnh lùng với tên nhóc này ba ngày, ba phút đồng hồ cũng không chịu nổi.

Điện thoại lại rung lên vài lần.

[Tiểu Ngoan]: Em bị chảy máu [khuôn mặt đau khổ]

[Tiểu Ngoan]: Chảy rất nhiều [khuôn mặt đau khổ]

[Tiểu Ngoan]: Em cảm thấy như mình sắp chết [khuôn mặt đau khổ]

[Tiểu Ngoan]: Ông xã cứu mạng [hình ảnh]

Hình ảnh khăn giấy đầy máu đột nhiên xuất hiện trong hộp trò chuyện, Hàn Thiệu Chu đầu ong ong, ngẩng đầu lo lắng nói với tài xế: “Mau! Về nhà!”

Trong căn hộ yên tĩnh, Mạt Minh co hai đầu gối trên ghế sô pha phòng khách, hơi ngẩng đầu lên, lỗ mũi chảy máu bị một xấp giấy chặn lại, trên bàn cà phê, trước mặt anh có một đống khăn giấy đầy máu.

Điện thoại để ở trước mặt, Mạt Minh bình tĩnh tiếp tục gửi tin nhắn.

—————

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play