Editor: lynzmix

Beta: Shoorin Yumi

Lạc Tái bị "bắt cóc".

Đúng vậy, cậu bị "túm" lên chiếc xe vận tải nhỏ màu đen, tuy rằng không bị bịt mắt cũng không bị nhét vào bao tải, nhưng hai gã thanh niên trẻ tuổi cường tráng lại ngồi hai bên trái phải. Cậu bị kẹp ở giữa chỉ có thể ôm hộp cấp cứu không thể động đậy một chút nào.

Chẳng lẽ bộ dạng của cậu có vẻ anh dũng đến mức giống như mấy đoạn thường xuất hiện trên phim, một cước đá văng cửa xe nhảy ra ngoài sao?! Trước không nói đến việc nhảy xuống khỏi chiếc xe đang chạy trên đường cao tốc thì khả năng rất cao là bởi vì tư thế tiếp đất không chính xác mà khiến cho đầu đập xuống đường sau đó bởi thể trọng cùng tốc độ đè ép khiến xương cổ bị gẫy dẫn tới tử vong. Dù may mắn không chết thì cũng rất có thể bị gãy xương tay xương chân hay thậm chí xương sống, vận khí không tốt thì chính là hoàn toàn dập nát. Mà nếu vận khí không tồi mông tiếp đất trước cộng thêm ở trên mặt đất lăn vài vòng để giảm lực thì cũng phải chú ý tới lực ly tâm khiến người lăn đến một đoạn khoảng cách khá xa. Mà trong đoạn khoảng cách này tỷ lệ không bị những chiếc xe phía sau do không kịp phanh lại mà bị cán nát bét cũng tương đương thấp...Nói đúng hơn, thì cái tỷ lệ phần trăm gần như là zêrô mà mấy vị nhân vật chính nhảy xuống xe lăn vài vòng rồi lập tức đứng lên vui vẻ đến ngay cả da cũng không bị trầy một chút nào thật sự là.......may mắn đến gạt người.

Thực khẳng định chính mình tuyệt đối không phải là mặt ngoài bình thường nhưng bên trong che dấu sức lực cường đại boss, Lạc Tái cũng không có tính toán làm ra loại hành động có độ nguy hiểm cao này.

Mà ở trong xe cậu chú ý tới đuôi xe chất hai lồng chó trống không, khắp cả xe dày đặc mùi đặc hữu của loài chó. Những người này hiển nhiên cũng không có thói quen chịu khó tẩy rửa xe. Mà chiếc xe tải nhỏ này nhìn kiểu gì cũng không giống như là loại xe dùng để mang thú cưng đi ra ngoài du lịch. 

Lộ trình ước chừng khoảng vài giờ, dựa theo phong cảnh ngoài cửa xe thì đây đã là ngoại ô, hơn nữa trình độ hẻo lánh tuyệt đối thuộc loại tùy tiện đem người xử lý rồi chôn xuống cũng không có người phát hiện.

"Kétttt ~" thanh niên lái xe vô cùng thô bạo dừng lại trước một nông trường. Bụi hoa mộc lan xơ xác, những máy móc nhà nông cũ kỹ rỉ sắt để đầy bên ngoài. Thoạt nhìn nơi đây giống như một cái nông trường bình thường cũ kỹ làm ăn không tốt lắm, tuyệt đối không có bất luận kẻ nào lái xe qua đây sẽ nguyện ý liếc nhìn nơi này dù chỉ một lần.

Lạc Tái ôm hộp cứu thương nặng trịch, có chút chật vật bị thanh niên vừa kéo vừa đẩy lôi xuống xe, suýt chút nữa cước bộ bất ổn mà ngã sấp xuống.

Kẻ cầm đầu không kiên nhẫn trừng cậu một cái "Nghe kĩ đây, những thứ anh sắp nhìn thấy không liên quan gì tới anh cả, anh chỉ cần chữa khỏi cho chó của tôi, cầm tiền rồi rời khỏi nơi này. Nhớ cẩn thận cái miệng của mình, cái gì không nên nói thì đừng nói, nếu không đám chó của tôi cũng rất cao hứng có thêm bữa cơm đấy"

Lạc Tái nhíu mày, cũng không phải bởi vì uy hiếp của đối phương, mà vì cậu chú ý tới thanh niên vẫn không có nói đến tên của thú nuôi mà chỉ dùng cách gọi chung chung lạnh lùng.

"Will bé bỏng, con đã về rồi!" một người phụ nữ khoảng hơn 40 tuổi từ trong phòng đi ra, ôm lấy thanh niên, cũng vô cùng thân thiết hôn lên trán của gã tựa như tất cả những người mẹ khi đón con về nhà.

"Được rồi, mẹ. Con dẫn bác sĩ về rồi này. " thanh niên tên Will thực không kiên nhẫn giãy ra ôm ấp của bà.

Người phụ nữ kia nhìn qua tựa như một bà nội trợ bình thường, dáng người mập mạp, tươi cười đầy mặt, mang theo một bát khoai tây hầm thịt bò phân từng phần cho chồng và những đứa con ngồi xung quanh chiếc bàn dài.

Khi nhìn đến Lạc Tái, bà tựa hồ cũng biết thủ đoạn dẫn người của con trai mình vô cùng ác liệt và thô bạo nên thật có lỗi mà nói "A! Bác sĩ! Thật có lỗi, nhưng cũng thật vui khi cậu đã đến đây. Chú chó nhỏ đáng thương của chúng tôi chờ cậu đã lâu rồi!" bà kéo Lạc Tái đi ra sau nhà, vừa cười ha ha nói những thứ vụn vặt linh tinh vừa như tất cả các bà mẹ khoe con trai của mình với tất cả người quen hay là vừa nhận thức "Will là một đứa bé rất có năng lực, cậu nói đúng không, bác sĩ?"

"......"

Vừa bị hung tợn uy hiếp qua, giờ lại có hai tên như hổ rình mồi đi ở phía sau, Lạc Tái thật sự là không có tâm tình trả lời bà.

Sau nhà có một kho hàng cũ, bà mẹ từ trong chiếc túi trước tạp dề lấy ra một chuỗi chìa khóa sắt mở ra khóa cửa. Lôi ra xiềng xích, hai gã thanh niên dùng sức đẩy ra chiếc cửa sắt hoen rỉ phát ra từng tiếng "két két". Bên trong lập tức phát ra tiếng chó sủa ầm ỹ hỗn loạn.

Lạc Tái giật mình nhìn bên trong. Bên trong có ít nhất 20 con chó. Trên cổ của chúng nó đều bị xích sắt thô to trói lại, hẳn là bị tiếng mở cửa sắt cùng với tiếng nói của đám người làm cho hoảng sợ, chúng nó tựa như nổi điên sủa vang lên. Will tựa hồ cũng không có ý định trấn an chúng nó, ngược lại còn thật cao hứng nhìn thấy chúng nó tràn ngập dã tính và hiếu chiến như vậy. Gã cầm lấy một cây gậy to gõ xuống sàn nhà. Đó tựa như một cái chỉ lệnh, tất cả chó đều lập tức an tĩnh lại, đều tự cúi người xuống, không sủa nữa.

Tuy ánh sáng không đủ, nhưng Lạc Tái vẫn có thể nhìn thấy trên cây gậy gộc kia dính đầy vết máu đã khô.

"Đi theo tôi, bác sĩ. Chó ở nơi này tính tình cũng không tốt lắm đâu, trăm ngàn lần không cần một mình đi qua nơi này, nếu không đám chó này sẽ đem cậu xé nát ăn luôn nha! Ha ha..." bà mẹ cảm thấy mình vừa nói một chuyện cười rất thú vị liền che miệng cười khẽ. Bà mang theo Lạc Tái đi qua đàn chó, mà đám chó ở đây đối với bà rất hữu hảo, còn có thể ngẩng đầu hướng về phía bà phát ra mấy tiếng lấy lòng "Được rồi được rồi, chó ngoan, bữa tối của các con sắp xong rồi!"

Lạc Tái để ý thấy hơn 20 con chó ở đây đều là loài chó thiện chiến đấu, mà trên người của bọn chúng đều có hoặc nhiều hoặc ít miệng vết thương. Có miệng vết thương thậm chí có vết máu vừa khô lại, nhìn qua vô cùng dữ tợn, cũng đều không được xử lý tốt.

Cước bộ của cậu tạm dừng một chút, hai người ở phía sau đẩy cậu một cái "Đi mau"

"Con chó này bị thương!" Lạc Tái chỉ vào một con chó. Sau gáy của nó có một vết thương lớn nhưng lại chỉ tùy tiện dùng kim chỉ khâu lại "Vết thương của nó cần được khâu lại một lần nữa. Kiểu trị liệu không đủ tiêu chuẩn này căn bản chính là một loại tra tấn! Cứ để vậy sẽ khiến cho nó bởi vì bị nhiễm trùng mà chết!!"

Tựa hồ Will ngay từ đầu đã nghĩ rằng một người châu Á gầy yếu như Lạc Tái khi gặp được loại đối đãi bạo lực thì nhất định sẽ rất sợ hãi mà không dám có chút phản kháng nào. Mà sự thật chứng minh cũng là như vậy, dọc theo đường đi cậu vẫn có vẻ rất nghe lời, ngay cả nói cũng không nói nhiều. Bởi vậy khi vị bác sĩ thú y này thái độ đột nhiên cường ngạnh lên thì thật làm cho bọn họ có chút trở tay không kịp.

Bà mẹ hiển nhiên đã rất quen thuộc đối đãi với loại biến hóa đột nhiên xảy ra này. Bà tươi cười giữ chặt Lạc Tái "Đừng lo lắng, con trai! Mọi việc đều có nặng có nhẹ, chúng ta trước tiên trị cho chú chó cần nhất có được không?" Sức lực trên tay bà rất mạnh, Lạc Tái bị bà hơi cường ngạnh lôi đi khỏi nơi đó.

Một góc khác của kho hàng dựng một hàng rào phạm vi 5 x 5 thước, một con chó toàn thân là máu đỏ tươi nằm ở bên trong. Nó cũng không bị xích lại, trên thực tế căn bản cũng không cần làm như vậy. Con chó đen quỳ rạp trên mặt đất mỏng manh thở dốc, vết thương trên người huyết nhục mơ hồ. Nhưng càng đáng sợ là một con mắt của nó tròng mắt đều lòi ra khỏi hốc mắt, rủ ở tại bên mặt.

Hiển nhiên đây chính là lý do vì sao phải đem Lạc Tái mang đến đây. Thương thế như thế này cũng không thể dùng kiểu xử lý tùy tiện khâu vài kim như mấy con chó ở ngoài kia được.

"..." Lạc Tái cũng không có tâm chú ý tới đám người kia được nữa. Cậu vội vàng đi lên đem hòm thuốc mở ra. Con chó kia tựa hồ ngửi thấy mùi của người lạ tới gần, bởi vì bị thương mà càng thêm thú tính, hướng phía Lạc Tái gầm gừ.

"Đừng lo lắng, bé ngoan. Đây là bác sĩ, bác sĩ" bà mẹ ngồi xổm xuống, vuốt ve đầu nó. Con chó bị thương nặng kia tuy rằn rất đau đớn nhưng khi ngửi thấy mùi của bà, trong con mắt còn hoàn hảo kia thấy được thân ảnh của bà nó liền dễ dàng an tĩnh lại. Tuy một tròng mắt bị lòi ra ngoài trông thật dữ tợn, nhưng ánh mắt còn sót lại lại toát ra tràn ngập tình cảm nhẵn nhụi.

Lạc Tái vô cùng lưu loát dùng kim tiêm chứa đầy thuốc mê tiêm cho nó một mũi, cũng cẩn thận kiểm tra tình huống con mắt bị rớt ra kia.

Dược hiệu khiến cho con chó chân chính an tĩnh lại, nhắm lại hai mắt.

"Bác sĩ, mắt của nó sao rồi? Có thể giữ lại được không?" bà mẹ có vẻ vô cùng thân thiết hỏi.

"Chưa xuất hiện tròng mắt vỡ tan, thủy tinh thể vỡ vụn, tinh thể sai khớp, bị nhiễm trùng cũng không nghiêm trọng. Hiện tại cần lập tức tiến hành phẫu thuật ghép con mắt lại vị trí cũ" Lạc Tái chuyên chú chuẩn bị phẫu thuật khẩn cấp, cũng không có tâm tư quan tâm xem đối phương có nghe hiểu được lời giải thích của mình hay không "Phẫu thuật ghép lại vị trí cũ có thể giúp bảo trụ con mắt của nó. Nhưng bởi vì con mắt từng rớt ra ngoài, thần kinh thị giác xuất hiện hiện tượng đứt gãy, dây thần kinh có thể sẽ xuất hiện tình huống bị xé rách hoặc thậm chí đứt luôn"

"Nói rõ ra là nó sẽ bị mù một con mắt?" giọng nói của Will có chút tối tăm lạnh lẽo.

"Điều này còn phụ thuộc vào tình huống hậu phẫu thuật mới có thể nói rõ được. Nếu may mắn thì nó vẫn có khả năng khôi phục thị lực, nhưng sẽ có di chứng mắt lé"

"Mẹ" Will nhìn về phía bà mẹ.

Tươi cười trên khuôn mặt của người phụ nữ trung niên hiền lành kia biến mất một giây, nhưng rất nhanh liền hóa thành thần sắc tiếc hận và từ ái "Tuy rằng thực đáng tiếc, nhưng chúng ta cũng chỉ có thể để cho nó được an bình mà thôi"

Lạc Tái cũng không chú ý bọn họ đang thương lượng cái gì. Cậu đang dùng nước muối sinh lý hòa với chất kháng sinh để vệ sinh con mắt bị rớt ra kia, chuẩn bị tiến hành ca phẫu thuật ghép lại vị trí cũ. Nhưng dưới nách của cậu đột nhiên bị hai gã thanh niên một trái một phải kẹp lấy, bắt buộc kéo sang một bên.

"Các người làm cái gì vậy?! Buông! Mau buông ra!! Tôi chuẩn bị tiến hành giải phẫu mà, mau thả tôi ra!!"

Tiếng kêu gào phẫn nộ của cậu kinh động bầy chó ở ngoài, tựa như đáp lại tiếng gào phẫn nộ của cậu, bên ngoài vang lên những tiếng chó sủa đầy rối loạn.

"Ai, bác sĩ thân mến, đừng lo lắng! Bình tĩnh lại nào!" bà mẹ cũng không bởi vì đình chỉ trị liệu mà cảm thấy có gì không ổn, ngược lại mỉm cười trấn an vị bác sĩ thú y bị ngăn cản "Nó từng là con chó lợi hại nhất ở nơi này của chúng tôi, tựa như một vị vua vậy. Nhưng bị mù đối với một vị vua mà nói thì thật quá tàn nhẫn, chúng tôi không thể không để nó trở về với vòng tay ôm ấp của Chúa. Để nó có thể ở đỉnh vinh quang quay về với Người"

Ngữ điệu của bà hiền lành như một người mẹ ôn nhu, nhưng nếu con trai của bà không cầm lấy cây gậy đáng sợ kia đi về phía con chó bị gây tê mà mê man bất tỉnh thì...

"Dừng tay!! Tôi nói mắt của nó có thể khôi phục được!! Cho dù là bị lé cũng có thể chờ khi con mắt khôi phục công năng cơ bản rồi tiến hành lần phẫu thuật thứ hai để chỉnh thẳng lại!!" Lạc Tái ra sức giãy dụa, cũng ý đồ ngăn cản loại quyết định không hợp lý của đối phương. Nhưng cánh tay nhỏ bé của cậu dưới sự khống chế của hai gã thanh niên cường tráng kia thật sự là hoàn toàn không có chút tác dụng nào, hoàn toàn bị gắt gao chế phục.

Mà màn xử quyết ở bên kia thì đã ở trong nháy mắt hoàn thành.

Động tác huy gậy của Will vô cùng thuần thục, hiển nhiên đã làm qua vô số lần.

Máu văng lên tung tóe, thậm chí còn bắn lên trên mặt của gã, nhưng trên mặt gã lúc này lại không có chút biểu tình nào. Không có áy náy, không có hối hận, không có bi thương, thậm chí một chút đau lòng cũng không có. Tựa như việc gã chặt đứt một sinh mệnh chẳng qua chỉ là ấn một cái nút tắt đèn mà thôi.

Lạc Tái không giãy dụa nữa, bởi vì đã không cần phải làm phẫu thuật ghép lại vị trí cũ.

Bởi vì cậu an tĩnh lại nên hai gã thanh niên cũng buông ra cánh tay giam cầm cậu.

Bà mẹ mang theo nụ cười xin nói "Bác sĩ, thật sự là vất vả cậu đi một chuyến này. Con của tôi sẽ trả đủ thù lao cho cậu, hy vọng cậu không phiền lòng" Bà cười khẽ mở trừng hai mắt "Đương nhiên sẽ trả bằng tiền mặt!"

Lạc Tái đẩy đẩy gọng kính, bước qua ngồi xổm xuống, đưa tay sờ mạch đập của con chó nằm trong vũng máu kia. May mắn bởi vì cậu lo lắng nó bị đau đớn trong lúc phẫu thuật mà cắn loạn nên ngay từ đầu đã gây tê toàn thân cho nó. Sau khi xác định nó đã chết rồi, cậu đóng lại hòm thuốc, đứng lên "Tôi thấy cũng không cần thiết. Tôi cũng không làm được gì cho nên cũng không cần trả thù lao làm gì"

Bà mẹ cuối cùng thu hồi nụ cười, có chút phức tạp mà nhìn Lạc Tái "Bác sĩ, cậu không nhận tiền của chúng tôi, ngược lại khiến chúng tôi cảm thấy rất bất an."

~~~~

Lời nói của tác giả: một chương này, ừm, khả năng có điểm... Nhưng tôi vẫn muốn viết như thế.

Shoorin Yumi: oa hu hu (┭┮﹏┭┮) làm chương này mà tay cứ run run, đau lòng quá đi! (┭┮﹏┭┮) tìm ảnh minh họa cho chương, sau đó không post được lun, các nàng cứ lên google gõ "chọi chó" sẽ thấy. Ta thật không hỉu tại sao người ta có thể đem những con chó mình nuôi đi chọi, nhìn nó bị thương tích đầy mình, cả người là máu mà không thấy đau lòng sao? (!_!)

Có lẽ đây cũng là 1 phần ý đồ của tác giả ha~ hy vọng mọi người có thể yêu thương động vật, thú nuôi của mình, đừng nhẫn tâm với chúng nữa! Ta lảm nhảm thôi, đừng để ý (┭┮﹏┭┮)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play