Trời sắp vào đông, mặt biển tuy vẫn một màu xanh thẳm trong suốt như trong mùa hạ, nhưng nước lạnh khiến cho cả phiến thủy vực này đều trở nên rét lạnh thấu xương. Trừ bỏ một ít thuyền buồm của các vận động viên chuyên nghiệp thỉnh thoảng xuất hiện ngoài xa, xung quanh đã không còn khách bơi lội hay phơi nắng.
Nói là bờ cát, nhưng không phải là bãi biển phủ kín cát vàng, mà rải rác những viên đá cuội lớn nhỏ khắp nơi, còn có vô số vỏ sò bị thủy triều đưa dạt lên bờ. Nếu không mang giầy thì có thể cảm thụ chút "mát xa" lòng bàn chân.
Bãi biển thật dài hiện tại cũng chỉ có hai người bọn họ đi dạo, thanh niên phía sau Lạc Tái đã không còn mang cảm giác ôn hòa cùng ấm áp. Từ lúc biết còn phải đi dạo ở khu phụ cận một chút chờ người trở về, Or liền đi ngủ.
Bởi vậy người đeo ba lô nặng trịch đi theo phía sau Lạc Tái lúc này liền biến thành Thrus.
Thanh niên anh tuấn đi đường không nói câu nào còn vừa đi vừa đá mấy viên sỏi dưới chân. Thoạt nhìn trông không dễ chọc chút nào, chẳng qua trái ngược là lúc này trong miệng hắn không phải ngậm một điếu thuốc lá mà là.... một khúc mía, hắn ăn vô cùng vui vẻ phát ra từng tiếng "rạo rạo"...thật khiến người khác 囧.
Gió biển thổi tới có điểm lạnh, Lạc Tái là bác sĩ thú y cũng gần thành trạch này đương nhiên là không nhịn được mà run rẩy cả người. Cậu cũng không ngờ là bờ biển lại lạnh như vậy, trên người cũng chỉ mặc một chiếc áo gió đơn bạc, tuy rằng chắn được chút gió nhưng cũng không đủ để giữ ấm.
Thrus cách cậu nửa bước thấy thế liền nhíu nhíu mày, cởi ra chiếc áo sơ mi trên người, thô lỗ ném qua nện ở trên đầu Lạc Tái "Mặc vào!"
Lạc Tái hoảng sợ vội vàng bắt lấy, quay đầu nhìn thấy Thrus cởi ra áo sơ mi cũng chỉ mặc một chiếc T-shirt ngắn tay màu đen "Như thế này không được, đưa cho tồi thì không phải cậu chỉ mặc có một cái áo thôi sao?"
Có thể là lúc mua đã bị mua nhầm thành cỡ nhỏ rồi, hơn nữa vì cuộc sống ở phòng khám nhỏ vô cùng hài hòa và phong phú nên Orthrus rõ ràng so với lúc mới tới càng thêm khỏe mạnh, bởi vậy cái áo T-shirt mặc ở trên người có vẻ hơi chật. Nhưng như vậy ngược lại làm cho thân thể kiện mỹ tràn ngập lực lượng của thanh niên hoàn toàn triển lộ ra ngoài, cánh tay gần như muốn đem ống tay áo ngắn xé nát, may mắn là tuy cái áo này nhỏ một chút nhưng co dãn rất tốt.
Thanh niên không kiên nhẫn cười nhạt "Cho chó mặc quần áo?! Đó là nhân loại tự cho là đúng. Còn cái gì mà cosplay, con mẹ nó nhìn ra được đấy là cẩu sao?!"
Cho nên cậu tính ở nhà thì lỏa ngủ mà ra ngoài thì trần truồng?!
Lạc Tái vuốt vuốt cái mũi có chút ngứa, đối với hảo ý không được tự nhiên của Thrus vẫn là quyết định nhận lấy, vả lại nếu cự tuyệt cẩu cẩu sẽ khiến nó tức giận. Cho nên cậu đành nghe lời mà mặc áo sơ mi vào "Cũng không tệ như cậu nghĩ đâu, trên thực tế một ít chó nhỏ lông ngắn trong mùa đông mặc quần áo cũng có tác dụng giữ ấm. Hơn nữa một số chó lớn tuổi khả năng chống lạnh cũng yếu đi, mặc một ít quần áo cũng tốt. Nhưng phần lớn chó cưng không mặc quần áo vẫn tốt hơn. Đối với chó mà nói lông trên người chính là kiện áo khoác tốt nhất, nếu quen với quần áo của nhân loại thì sẽ giảm xuống hệ miễn dịch và khả năng chịu rét, như vậy sẽ dễ dàng sinh bệnh hơn. Nhưng hiện nay chủ nhân của cẩu cẩu cũng không thật sự suy nghĩ đến việc sủng vật của mình có cần giữ ấm hay không mà chỉ đơn giản cảm thấy làm cho chúng nó mặc quần áo sẽ càng thêm xinh đẹp, dẫn theo chúng thì bản thân lại càng có mặt mũi"
"Dù sao tôi cũng không cần" Thrus cười nhạt, rồi mới như nhớ tới cái gì hung hăng trừng mắt nhìn Lạc Tái "Đúng rồi, lần trước đi mua đồ anh vẫn luôn nhìn cái tai thỏ màu phần hồng nhung mao mao đáng ghê tởm ấy là có ý gì? Sẽ không là định mua cho tôi và Or đi?!"
"...Sao có thể như vậy, ha ha..."
Lạc Tái chột dạ dời tầm mắt. Xem ra phải đem hai bộ tai thỏ đã mua kia giấu kĩ mới được. Nếu không, để Thrus phát hiện ra không bị xé nát mới là lạ. Phải biết rằng ngoạn ý kia giá cả thật sự cắt cổ! Cậu lúc ấy chắc là não trừu mới có thể biết rõ Thrus và Or khẳng định không chịu đeo còn bỏ tiền ra mua...Phỏng chừng là lúc ấy biến chứng ngốc chủ nhân phát tác đi.1
Mặc áo sơ mi còn lưu lại nhiệt độ cơ thể cao hơn người bình thường của Thrus, không khí ấm dào dạt bao vây Lạc Tái, đem gió biển rét lạnh hoàn toàn ngăn trở bên ngoài. Chẳng những thân thể mà tâm đều cảm thấy ấm áp, cảm giác được quan tâm thật tốt. Nếu giống như lúc nãy đi dạo thêm nửa tiếng thì khi trở về chắc chắn sẽ bị cảm.
Hai người vẫn đi dọc bờ biển, đi mãi tới vách núi đen bên cạnh bờ biển. Trên thực tế bởi vì nằm ở bên bình nguyên nên những vách đá đứng sừng sững ở bờ biển rất nhiều, ngăn trở tầm mắt. Đá ngầm trầm ở trong nước biển, dưới từng cuộn sóng đánh vào tung tóe muôn vàn bọt nước. Ở nơi này tuy không thích hợp để bơi lộ nhưng lại có một loại xinh đẹp đầy bí ẩn khác.
"Hồi trước được nghỉ tôi cũng rất thích tới nơi này chơi" Cậu cúi người hưng trí bừng bừng tìm kiếm "Nơi này khi thủy triều xuống sẽ có rất nhiều vỏ sò bị đẩy dạt lên trên bờ. Bởi vì cũng không đáng giá nên cũng không có người đến nhặt. Mỗi lần ở đây tô đều nhặt được rất nhiều"
"Nhặt về làm cái gì? Cũng không thể ăn được"
Lạc Tái nhặt lên hai cái vỏ sỏ trắng như chiếc quạt nhỏ trông thực bình thường, kéo qua tay của Thrus đặt ở trong lòng bàn tay hắn "Cậu không thấy thực thần kì sao? Tuy chúng nhìn qua thật giống nhau, nhưng chỉ cần cậu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện ra đó là hai cá thể hoàn toàn khác nhau"
Thrus nhìn chăm chú vỏ sò trong tay. Đúng, nếu chỉ dùng mắt thường nhìn xem thì sẽ không thấy chúng có gì khác nhau, nhưng nếu dựa theo lời Lạc Tái nói, chỉ cần thật cẩn thận, dụng tâm quan sát, liền sẽ phát hiện vô luận là đường văn bên ngoài hay màu sắc đều có sự khác biệt.
Khác biệt sao?
Giống như hắn và Or?
Cho dù là cha mẹ và huynh muội trong nhà, cũng chưa từng đem hai người trở thành cá thể khác biệt. Có lẽ chỉ chú ý tới bọn họ khi thì tính tình táo bạo khi thì thâm trầm nội liễm (lynz: =A= cũng chỉ có Lạc Lạc nghĩ âm trầm nội liễm => ôn hòa thuần lương) nhưng cũng sẽ không phân chia đối đãi. Nhưng Lạc Tái, rõ ràng chỉ là một nhân loại thực bình thường, nhưng ngay từ lần đầu đã chú ý tới sự khác nhau của bọn họ "Or, cậu làm khoai tây muối hương vị thật tuyệt!" "Thrus! Đừng xé sách của tôi! Đó là mới mua!!" "Or, tôi có mua bánh ngọt vị sữa, muốn ăn thử một chút không?" "Thrus! Không được kiêng ăn! Rau dưa đều phải ăn sạch!!"
Lạc Tái vẫn đang không ngừng tìm kiếm vỏ sò, cũng không chú ý tới khuôn mặt Thrus khó được nghiêm túc tự hỏi.
"Ể? Đây là cái gì vậy?"
Bất tri bất giác trong lúc đông lấy tây tìm, Lạc Tái càng chạy càng xa. Cậu đột nhiên chú ý tới dưới lớp cát một khối đá ngầm lộ ra một vật kỳ quái. Phủi đi lớp cát, liền hiện ra một lớp cổ quái – da?!
Đây là một khối da dầy, một mặt có hai tầng mao, một tầng thưa một tầng tuy ngắn nhưng dày, màu lông màu nâu xám, phía ngoài không có vằn nhưng ở trung tâm lưng màu sắc rất đậm, thoạt nhìn quả thực là một lớp da hoàn chỉnh bị lột xuống dưới.
Là một bác sĩ thú y, lạc Tái thực xác định đây là một tấm da hải báo!
Lạc Tái nhịn không được cầm lấy bắt đầu sờ sờ, ngoài ý muốn lại mềm dẻo mà co dãn, quả thực tựa như đang sờ lưng một con hải báo sống vậy.
Một tấm da hải báo hoàn chỉnh như thế, gần như không có bất luận tỳ vết nào mà ngay cả chỗ tứ chi móng vuốt và phần lông ở gần miệng mũi cũng thô cứng rắn như cũ, quả thực hoàn mỹ như cởi một bộ quần áo vậy. Nhưng sao lại bị chôn ở lớp cát cạnh khối đá ngầm này?
Do dự một chút, Lạc Tái vẫn quyết định đem khối da này mang về, dự định sẽ giao cho cục cảnh sát. Theo hiểu biết của cậu, ở châu Âu có văn bản rõ ràng nghiêm cấm việc nhập khẩu thịt và da lông hải báo, mà từ khối da này suy ra rất có thể có kẻ buôn lậu trốn ở chỗ này.
Sau khi cậu thu thập xong, quay đầu nhìn về phía Thrus, nhất thời 囧.
Một thanh niên cao lớn anh tuấn lại dùng một tư thế ngồi xổm không chút soái khí nào không ngừng tìm kiếm vỏ sò, cũng không quan tâm lớn nhỏ, xấu đẹp lại càng không quan tâm là hoàn chỉnh hay nứt vỡ. Dù trong lòng hắn đã ôm một đống vỏ sò nhưng vẫn tiếp tục nhặt, tựa như tính toán đem tất cả vỏ sò trên bờ cát thu về làm của riêng vậy.
"Thrus...chúng ta đi về thôi"
"Ừm" Thrus đáp lời, nhưng vẫn như cũ luyến tiếc mà nhặt thêm hai cái nữa, rồi mới cởi ba lô xuống, đem tất cả đồ ăn vặt ở bên trông dốc ngược ra, đổ hết ra đất, sau đó đem vỏ sò trong lòng "Ào" một tiếng không sót cái nào đổ vào trong ba lô.
"..."
Lạc Tái nhìn túi khoai chiên, hộp bánh bích quy, tất cả đều chưa ăn...lại nhìn Thrus vẻ mặt nghiêm túc, cẩn thận từ trong lớp cát và đá nhặt lên những vỏ sò bình thường, thậm chí có cái nứt vỡ tan nát, còn dính đầy hạt cát và nước biển...
"Đi nhanh đi, nói không chừng Đông thúc đã trở về rồi"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT