Tư Đình Khắc- gậy gộc tiên sinh nổi giận đùng đùng đi ra khỏi phố thương mại.
Đối với người bạn học đến từ thế giới thứ ba * này, hắn ngay từ đầu vốn là khinh thường. Nhìn dáng người ốm đói còn thảm hơn so với đám dân châu Phi đang chạy nạn, vừa liếc mắt liền biết là kẻ nghèo túng. Vốn nghe nói Lạc Tái đã tự mình mở một phòng khám thú y nên hắn mới có thể xuất ra một chút thái độ tốt mà hàn huyên với cậu ta, không ngờ lãng phí hơn nửa tiếng đồng hồ cư nhiên chẳng được tích sự gì, đúng là tốn thời gian quý báo của hắn mà.
* ám chỉ các nước nghèo =,=
Đúng vậy, cho dù danh hiệu "quản lí tiêu thụ" của gậy gộc tiên sinh nghe qua có vẻ hoành tá tràng, nhưng trên thực thế trong ngành tiêu thụ của bọn họ, trừ bỏ chủ quản còn lại tất cả cấp dưới đều là quản lí tiêu thụ. Mà bởi vì hắn cá tính lười biếng và nói chuyện vô duyên nên bất hạnh bị chủ quản phân phối phụ trách tiêu thụ một loạt hàng ế. ="=
Hơn nữa trên tay hắn kì thật cũng không có nhiều đơn đặt hàng như những gì hắn đã "nổ", trên thực tế suốt một quý gần đây mức tiêu thụ của hắn vẫn là không. Cũng bởi vậy nên hôm nay gặp được Lạc Tái trên phố thương mại, hắn mới muốn nhân cơ hội tiếp chuyện. Hắn nhớ rõ người bạn Phương Đông lúc nào cũng bảo trì rụt rè yên lặng, nhìn thoáng qua cũng không thông minh lắm, chỉ cần cho chút ưu đãi liền có thể thuận lợi bán đi đống hàng ế mà hắn đang phải chịu trách nhiệm.
Mà không nghĩ tới Lạc Tái lại muốn ghi nợ!
Thật sự là quá lãng phí thời gian!
Tư Đinh Khắc cảm thấy ảo não vì vừa rồi không thu hoạch được gì, lại hoàn toàn không có chút áy náy nào khi tính kế bạn học cũ.
Mà hắn đang nổi giận đùng đùng cũng không có chú ý tới tình hình giao thông trước mặt liền đụng vào một thiếu niên đang vội vàng chạy tới. Tuy rằng không phải là một cú va chạm rất mạnh, nhưng thiếu niên cũng không cường tráng bằng người trưởng thành nên dưới chân hơi lảo đảo một chút, suýt nữa ngã nhào xuống mặt đường bê tông.
Vốn Tư Đình Khắc bởi vì không nhìn rõ đường đụng vào người khác mà nên nói xin lỗi, lại nhìn thấy bộ quần áo nhân viên cửa hàng tiện lợi mà thiếu niên đang mặc trên người, tâm tính liền lập tức thay đổi "Hắc! Cái thằng này, đi đường kiểu gì vậy hả?! Có mắt hay không vậy?"
Thiếu niên sửng sốt một chút, tuy rằng biết rõ đây là lỗi của đối phương, nhưng bởi vì cá tính không quen cùng người khác tranh cãi nên cậu cũng không có cùng đối phương tranh luận mà nói "Thật có lỗi tiên sinh, tôi cũng không phải cố ý..."
"Cậu cho là tùy tiện nói một câu thật có lỗi liền xong chuyện sao? Hiện tại người trẻ tuổi thật không có tinh thần trách nhiệm!"
Tư Đình Khắc đem toàn bộ cảm xúc khó chịu trong lòng phát tiết ở trên người thiếu niên xa lạ, bắt đầu càn quấy chỉ trích hắn. Thiếu niên thần sắc có vẻ có chút lo lắng, không ngừng cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ cũ nát trên cổ tay.
"Tiên sinh, thỉnh ngài thứ lỗi, tôi phải chạy về nhà làm xong cá rán trước khi mèo của tôi trở về, hiện tại đã muộn rồi.."
"Cái cớ mới vớ vẩn làm sao!" Tư Đình Khắc cảm thấy bản thân đang bị trêu đùa "Thật là buồn cười! Cho một con mèo ăn cá rán? Chẳng lẽ đó là một vị quốc vương sao?!"
Thiếu niên khẽ cắn môi, đối với người nam nhân này dây dưa thật sự không có biện pháp nào, cũng đành phải hướng hắn trịnh trọng cúi đầu "Tôi thành thật xin lỗi tiên sinh, tôi phải đi rồi!" nói xong liền xoay người chạy đi. Tư Đình Khắc tuy không cam lòng, nhưng hắn đang mặc một bộ tây trang lịch sự làm sao có thể đuổi theo một thiếu niên chạy nhanh như con thỏ được.
Sau khi mắng xong hai câu, hắn lại cảm thấy có chút khát nước. Trong lòng có chút hối hận không giữ chặt Lạc Tái bắt cậu ta mời hắn một ly đồ uống lạnh bù lại bản thân lãng phí nhiều nước bọt và tinh lực như vậy. Ngẩng đầu nhìn một nhà nước giải khát nơi góc phố thương mại, hắn liền cất bước đi qua.
Mà phía sau hắn, trên một ghế dài nơi góc phố thương mại, có một con mèo đen lông ngắn Anh quốc mập mạp đã gần tiến vào trạng thái béo đẫy đà đang thoải mái nằm phơi nắng. Nó hơi hơi mở mắt ra, trong đôi mắt mèo thần bí lóe ra một tia tinh quang lợi hại.
Nơi góc đường có cửa hàng nước giải khát kia tựa hồ được bao phủ bởi một mảnh không khí dào dạt màu phấn hồng khả ái. Nào là cửa hàng thời trang trưng bày toàn những bộ váy ren xinh đẹp, rồi lại cửa hàng kẹo đầy màu sắc rực rỡ, thậm chí còn một cửa hàng bày đầy gấu bông và búp bê vải!
Tư Đình Khắc cũng không có tâm tư để ý tới mấy thứ này, hắn mua một ly nước trái cây hỗn hợp rẻ nhất, sau đó ngồi ở bộ bàn ghế đặt ngoài trời, bắt chéo chân, thong thả thoải mái hưởng thụ thời gian nhàn nhã. Bất quá ở xung quanh có một đám tiểu hài tử cao hứng ồn ào chạy tới chạy lui làm hắn đau hết cả tai.
Những tiểu hài tử chiếm được món đồ chơi yêu thích này đương nhiên là được yêu thương sủng ái. Tư Đình Khắc nhớ tới lúc nhỏ trừ bỏ lễ Giáng Sinh còn lại dù có khóc nháo ầm ĩ cũng không được phép mua bất cứ một món đồ chơi nào, liền cảm thấy đám hài tử chỉ hơi làm nũng với cha mẹ liền có thể chiếm được đồ chơi kia thoạt nhìn sao mà chướng mắt quá đi.
Một tiểu hài tử ôm một con gấu bông mới tinh chạy qua bên người hắn. Hắn lơ đãng dùng chân hơi động một chút, vốn hài tử ôm con gấu so với chính mình còn lớn hơn nên đã chạy không vững rồi, kết hợp với hành động của hắn nữa liền lập tức té lăn trên mặt đất, hơn nữa còn đụng phải cái bàn mà Tư Đình Khắc đang ngồi khiến cho ly nước trái cây cũng không còn nhiều lắm của hắn "Choang" một cái ngã xuống cùng với con gấu bông.
Tiểu hài tử đầu gối bị cọ rách lại thấy con gấu bông mới tinh bị bẩn liền bắt đầu gào khóc. Mẹ của bé vừa trả tiền xong đi ra cũng không nhìn thấy một màn kia, mà tiểu hài tử lại chỉ lo khóc không biết giải thích khiến nàng hiểu lầm là hài tử của mình không cẩn thận té ngã, còn làm đổ ly nước của Tư Đình Khắc. Cô liền vội vàng không ngừng xin lỗi còn nguyện ý mua một ly khác cho hắn.
Tư Đình Khắc biểu hiện ra phong độ thân sĩ, rộng lượng bỏ qua cho đối phương, đứng dậy sửa sang lại quần áo một chút rồi thoải mái rời đi.
Hài tử khóc nháo muốn một con gấu bông sạch sẽ, mẹ bé đành phải đem bé đi vào mua một con mới, mà con gấu bông bị dơ kia lại bị vứt bỏ ở trên ghế.
Gấu bông vốn sắp được đưa đến một căn phòng ấm áp để chủ nhân yêu thương, hiện tại lại một mình lẻ loi nhìn chăm chú khách nhân lui tới.
Bỗng nhiên nó bị một đôi tay tráng kiện cầm lấy, bị ôm vào một bờ ngực cường tráng mạnh mẽ.
"Ô! Thật sự là quá đáng thương! Cưng muốn tới mê cung của ta làm khách không? Nơi đó có rất nhiều bằng hữu của cưng nha! Bất quá trước khi đi chúng ta phải trừng phạt cái tên cố ý làm dơ cưng đã. Đúng là tên xấu tính, cưng nói có đúng không?"
Trò đùa dai thực hiện được khiến tâm tình của Tư Đình Khắc hoàn toàn khôi phục, hắn quyết định không suy nghĩ về chỉ tiêu tiêu thụ đáng ghét nữa, hắn phải thoải mái vượt qua một buổi chiều nhàn nhã khiến người ta khoái trá. Đúng, hắn quyết định đi đọc sách miễn phí để giết thời gian.
Thế là hắn đi vào một hiệu sách trong phố thương mại, ở nơi này muốn tìm hiệu sách thật sự là quá dễ dàng.
Trong hiệu sách bày các loại tạp chí muôn màu vời nhiều chủ đề: kinh tế, phụ nữ, máy tính, sức khỏe, sủng vật, thể dục...Thậm chí còn có một số sách vô cùng chuyên nghiệp như nông nghiệp, kiến trúc, tài chính và kinh tế, điêu khắc...
Tư Đình Khắc phát hiện một quyển tạp chí về ô tô làm cho hắn cảm thấy vô cùng kinh hỉ. Theo hắn được biết đây là một quyển tạp chí chỉ xuất bản dành cho hội viên, rất ít tiêu thụ ở bên ngoài. Bởi vị hội viên đều là kẻ có tiền nên bản tạp chí này giới thiệu các loại xe sang quý vô cùng tường tận, mà ảnh chụp cũng rất tinh xảo.
Tư Đình Khắc nhất thời động tâm, đương nhiên hắn cũng không muốn lấy ba mươi bảng Anh trong ví ra để mua bản tạp chí trân quý này.
Hắn giả bộ lơ đãng ngẩng đầu nhìn bốn phía. Lúc này trong hiệu sách cũng chỉ có một vị khách duy nhất là hắn, mà lão bản đang ngồi ở bên quầy là một người khôi ngô đầu bóng lưỡng đầy sẹo, nhưng hắn tựa hồ đang chống cằm ngủ gà ngủ gật, căn bản không để ý tới tình huống bên này. Hắn còn chú ý tới trên quầy bày tiêu bản một con khổng tước (công) xinh đẹp, nhìn qua thật sự giống như thật.
Thế là hắn không dấu vết dịch chuyển thân thể, hơi chút che đi tầm mắt của lão bản đầu bóng lưỡng kia, rồi mới vô cùng lưu loát thành thục mà xé xuống hai trang ảnh chụp chiếc xe Porsche Cayman S màu đen* số lượng có hạn trên tạp chí, sau đó lại nhanh chóng gấp lại bỏ vào trong túi. Cuối cùng dường như không có việc gì mà đem quyển tạp chí đặt lại trên giá, rồi tựa như chưa có gì phát sinh mà thong thả cước bộ đẩy cửa bước ra khỏi hiệu sách.
Trên thực tế khi hắn học đại học đã thường xuyên ở thư viện xé một ít trang sách quý trọng. Đối với loại hành vi này hắn thấy không sao cả, hắn chỉ cầm đi vài tờ giấy thôi thì có làm sao? Đây cũng không tính là ăn cắp.
Nhưng là khi chân sau hắn vừa mới rời khỏi hiệu sách, thì lão bản đầu bóng lưỡng đầy sẹo kia liền mở mắt, nhìn bóng dáng của Tư Đình Khắc, rồi lại quay đầu nhìn tiêu bản của con chim khổng tước kia nói " Không phải hắn nghĩ là ta đang ngủ đấy chứ?"
Con chim khổng tước kia cũng không động đậy, nhưng những con mắt ở trên đuôi cư nhiên lại giống như ánh mắt của người sống mà chuyển động, nhìn về phía hắn ngụ ý rồi mới chớp chớp mắt.
Bởi vì ở hiệu sách xé mấy trang tạp chí đã đánh gãy kế hoạch giết thời gian cả một buổi chiều của hắn, Tư Đình Khắc chỉ có thể rời khỏi phố thương mại, đi tới bờ sông nhân tạo cách ly tòa thành cổ và khu thành thị mới.
Mặc dù trong mắt những người hiện đại, con sông nhân tạo này bởi vì công nghiệp mà bị ô nhiễm, xung quanh bờ sông cũng đã nhiễm bẩn, nhưng trên thực tế theo sách sử ghi lại thì con sông do người đào từng vờn quanh tòa thành cũ này kỳ thật là một con sông bảo vệ thành, là tuyến phòng ngự đầu tiên của trấn nhỏ. Cầu đá cổ xưa cũng là con đường duy nhất quân đội bắt buộc phải đi qua nếu muốn vào thành. Cư dân trấn nhỏ thường đứng ở hai bên bờ sông, đem những bông hoa trong rổ tát hướng về đoàn kỵ kĩ cưỡi trên những con tuấn mã cao lớn.
Nhưng đối với Tư Đình Khắc mà nói đây chẳng đáng giá nhắc tới. Kế hoạch bị đánh gãy khiến hắn không thể không nhớ tới công trạng thật đáng buồn của mình. Nếu còn không bán được cái gì thì chỉ sợ khi quay về công ty nhất định sẽ nghe được chủ quản phẫn nộ rống giận và quở trách. Buồn bực lại phiền táo hắn lấy một điếu thuốc lá từ trong túi tiền, từng ngụm từng ngụm hít vào.
Hút xong cũng không ném vào thùng rác mà bắn xuống con sông. Mùa đông mực nước khô cằn khiến nước trong sông cũng không cao, gần như chỉ là một cái khe nhỏ mà thôi. Tàn thuốc của hắn bị ném xuống cũng không đụng phải nước mà tắt, hơn nữa còn mắc ở bờ sông không ngừng thiêu đốt. Một con cá cóc châu Âu theo trong nước đưa đầu ra, ngoài ý muốn là nó không sợ lửa mà ngược lại còn tiến gần sát tới.
Khói trắng mang theo mùi nicotine phát ra trong không khí, tuy rằng đã gần tàn nhưng vẫn như cũ bay lên một mùi hắc ín dày đặc.
"Ô! Không! Thân ái! Sao em lại học được hút thuốc vậy?!" một người thấp lùn ục ịch đột nhiên xuất hiện mở to hai mắt nhìn cá cóc châu Âu đang "hút thuốc". Hắn giống như phát hiện lão bà ngoan ngoãn của mình đột hiên học được hút thuốc mà khiếp sợ "Là ai dạy hư em?! Thật đáng giận!! Nhất định là tên nam nhân vừa mới đi ngang qua đây đúng không?! Tên xấu xa! Ta muốn đốt rụi nhà của hắn!!"
"Or! Cậu đâu rồi??"
Giống như mỗi một vị chủ nhân lạc mất cẩu cẩu, Lạc Tái ở khu phố thương mại không ngừng tìm kiếm.
Ngay lúc đang hoang mang rối loạn phía sau lại đột nhiên vang lên thanh âm có chút lỗ mãng "Yên lặng đi!! Anh so với mấy con tạp ngư ở Địa Ngục còn ồn ào hơn!"
Lạc Tái quay đầu thấy thanh niên tay cầm một ly kem lớn đi tới gần.
"Cầm lấy!"
Viên kem chocolate tròn to bên trên còn phủ một lớp sữa và được rắc những viên chocolate nhỏ, Lạc Tái liếm một cái, tuy rằng không phải đang ăn kem trong mùa hạ nóng bức, nhưng hương vị ngọt ngào béo ngậy của sữa tươi kết hợp với vị chocolate khiến cho mùi vị của kem vẫn tuyệt vời như vậy.
"Sao cậu lại biết tôi thích vị chocolate?"
Thrus có loại cảm giác không được tự nhiên khi bị người nhìn thấu, liền mạnh miệng không chịu thừa nhận "Ai biết mấy chuyện nhàm chán này!! Tôi tùy tiện mua thôi!"
"Là vậy sao..." cậu cũng không biết cửa hàng chuyên bán kem kia có ít nhất hơn 30 loại hương vị, muốn từ trong số đó chọn được vị chocolate mà cậu thích thật sự không phải việc dễ dàng!
"Đúng rồi, vừa nãy cậu đi đâu vậy? Sẽ không phải là đi..."
Thrus nghĩ tới cậu nói mình đi tìm tên ăn nói lỗ mãng kia trả thù, liền cắn một ngụm kem quả hương thảo Hawai trên tay, sau đó mới hừ hừ nói "Vốn định làm vậy, nhưng cuối cùng cảm thấy cũng không cần thiết nữa". Đúng vậy, hắn bị Or gọi tỉnh, sau đó liền nghe đến cái câu " chó lưu lạc" kia. Liền chuẩn bị theo đuôi tên kia đến nơi không có người sau đó xử lý hắn một phen, nhưng gặp những tình huống mà Tư Đình Khắc trải qua dọc đường đi, hắn liền quyết định bỏ qua.
Phải hiểu là, đắc tội quái vật cũng không đáng sợ, nhưng nếu cùng lúc đắc tội quốc vương mèo, một vương tử đầu ngưu sống trong mê cung, cự nhân với 100 con mắt và quái vật hỏa thằn lằn thì thật sự chỉ có thể dùng một thứ để hình dung về tên kia – quá đen đủi!
Nhưng Lạc Tái hiển nhiên không biết điều này, cậu hiện tại đang ngầm thở phào nhẹ nhõm, may là Thrus đối với việc chiếm địa bàn cũng không hứng thú, nếu không...
Cậu thật sự vẫn không thể tưởng tượng được một thanh niên soái khí lại mang theo dã tính đứng ở một góc đường kéo quần xuống... 囧
Lynz: =3= vâng yêu nhau lắm, yêu đến mức tiểu Lạc Lạc tí thì thiến anh nó, tác giả thật thần thánh *nhún vai* spoil~ing
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT