Editor: lynzmix

Beta: Shoorin Yumi

Gần đây có thể bởi vì thời tiết mà ở trong thành không ít tiểu động vật đều bị nhiễm virut viêm dạ dày, bệnh viện thú y ở đầu phố lúc nào cũng chật ních chủ nhân mang sủng vật tới truyền dịch. Trong lòng bọn họ đều ôm tiểu miêu, tiểu cẩu, tiểu thằn lằn mất đi tinh thần đáng thương hề hề cho nên căn bản không chút bận tâm tới tiền phí khám bệnh bị thu quá cao.

Mỗi khi Lạc Tái đi qua cửa bệnh viện thú y kia, nhìn những vị chủ nhân đứng thành hàng ở quầy thu ngân, lấy từ trong ví ra từng xấp từng xấp tiền mặt đưa cho nữ nhân viên thu ngân, tuy ngoài mặt luôn là bộ dạng nhìn cũng không buồn chớp mắt, không lộ ra tia ghen tị nào nhưng kì thật ở trong nội tâm lại đang dùng sức đập tường. 

Tại sao cho tới bây giờ vẫn không có người nào chú ý tới phòng khám của cậu vậy? Phòng khám của cậu trông vô cùng sạch sẽ, tuy rằng hơi nhỏ một chút nhưng vẫn giống như một câu thành ngữ của Trung Quốc "Ma tước tuy nhỏ nhưng ngũ tạng câu toàn" a (chim sẻ tuy nhỏ nhưng nội tạng bên trong vẫn đầy đủ = ý là tuy phòng khám nhỏ nhưng thiết bị dụng cụ chất lượng vẫn đầy đủ)

Không.....Cũng không phải không có khách nhân tới khám.....

Lạc Tái nhớ tới vị vương tử điện hạ đầu trâu mới tới khám hồi tuần trước kia.

Tuy rằng thực kinh hãi nhưng có nói thế nào đi chăng nữa thì đó cũng là vị khách nhân đầu tiên.

Thỉnh không cần nghĩ lá gan của Lạc Tái là vô cùng lớn, trên thực tế khi cậu còn nhỏ đến cả theo ca ca leo cây cũng không dám mà những trò gây rối của mao đầu tiểu tử (trẻ ranh) thì lại càng tuyệt đối không liên quan gì tới cậu. Nhưng theo nền văn hóa Trung Hoa được hun đúc suốt hơn năm ngàn năm, văn hóa về quỷ thần đã ăn sâu vào tín ngưỡng của mỗi người dân. 

Từ nhỏ xem Tây du ký cũng phải kiến thức tới bạch cốt tinh lột da ăn thịt người khoảng 500 lần rồi đi? Lớn hơn một chút lại có "Bồ lão tiên sinh" (liêu trai chí dị) là sách báo đầu giường để đọc? Mà lớn hơn nữa lại càng không thể thiếu xem những bộ phim điện ảnh khủng khiếp như "Nhân da đèn lồng"," Âm Dương pháp vương", "Cương thi đạo trưởng"?

Thế là dưới loại không khí văn học này hun đúc, tố chất tâm lý đương nhiên phải cứng rắn rồi.

Hơn nữa mấy loại trâu, dương, ngựa của Tây Phương này cũng chỉ là có sức chiến đấu lớn một chút, đầu nhiều ra vài cái, mắt mọc thêm vài đôi, chân tay nhiều hơn một chút hoặc kinh khủng hơn nữa thì có đầu ưng thân sư tử hay đầu người mình sư tử. Nhưng mức độ như vậy thì sao có thể so sánh được với cái loại tùy tiện lột da, lột xong lại còn có thể mặc vào hay là ác quỷ triền thân (quỷ ám), hay không chỉ đơn thuần là lấy mạng mà còn hút hồn hút phách. Mức độ kinh khủng căn bản là không phải kém một hai cấp bậc được không! 

Bởi vậy thần kinh của Lạc Tái tuy bị kích thích nhưng vẫn không đến mức độ phải lập tức cuốn gói bỏ chạy.

Nhưng nếu thật sự còn muốn lặp lại chuyện này một lần nữa thì Lạc Tái đành phải xin miễn thứ cho kẻ bất tài này.

Ngoại trừ bị cái miệng trâu cực đại kia làm cho thần kinh khẩn trương vô cùng, cư nhiên cậu còn lỗ mất một bao thuốc tả, cũng thật quá tiện nghi cho cái tên kia đi!

Ngươi nói thử xem, dù gì đường đường cũng là một vị vương tử điện hạ, sống ở mê cung trong truyền thuyết thì thiếu gì báu vật? Vậy tại sao không chịu lôi một hai cái kim tệ (tiền vàng) hoặc chuẩn kim (thỏi vàng?) ra trả tiền khám bệnh lại cố tình vứt một cuộn chỉ cũ kỹ cho cậu!?

Hơn nữa cái cuộn chỉ ấy bây giờ cũng chẳng biết ở đâu, cậu nhớ rõ ràng đã để ở trong ngăn tủ, ấy vậy mà giờ tìm lại không thấy? Hẳn là sẽ không phải tự lăn đi mất rồi đấy chứ!? 

Lạc Tái vì ý nghĩ kì lạ do nhàm chán của mình mà thở dài, lại nhớ tới đồ ăn còn trong tủ lạnh ở trong nhà cũng không nhiều lắm. Việc sinh ý (công việc làm ăn buôn bán) không được tốt lắm nhưng cậu cũng không cùng quẫn đến mức ngay cả cơm cũng không kịp ăn. Vì vậy cậu quyết định đóng cửa sớm để đi lên siêu thị lớn ở thành phố mới bên kia mua vài thứ.

Vì sống một mình nên bác sĩ Lạc Tái đương nhiên là một người tính toán cẩn thận tỉ mỉ cho nên khi đi dạo trong siêu thị, việc so sánh giá cả, ngày hết hạn cũng tốn mất của cậu rất nhiều thời gian. Chờ đến khi cậu mang theo bao lớn bao nhỏ trở về thì trời cũng đã tối rồi.

Những con đường trong tòa thành cũ này không phải không có đèn đường nhưng những bóng đèn lâu năm này cho dù đã hỏng thì cũng không được đổi mới kịp thời, nên trên đường cơ hồ phải cách 3, 4 cột đèn mới có 1 cái phát ra ánh sáng mỏng manh chiếu xuống đường. Điều này cũng khiến cho những khoảng tối nơi đường nhỏ ở ngã tư của tòa thành cũ này càng thêm âm trầm và mơ hồ. 

Sống ở nơi này phần lớn là những lão nhân đã cao tuổi, bọn họ không hẹn đều sớm đóng cửa phòng và cửa sổ, tựa như những kinh nghiệm cổ xưa nói cho họ biết ở trong tòa thành nhỏ này cho dù ban đêm có cảnh sát đi tuần thì nó vẫn bị một số lực lượng thần bí nắm ở trong tay không hề có chút an toàn nào.

Lạc Tái nhanh hơn cước bộ, nhưng những thứ cậu ôm lại quá nhiều nên khi bị vấp phải một viên gạch ở trên đường cậu liền trực tiếp làm thành tư thế chụp ếch tiếp xúc thân mật với mặt đất.

Cậu vội vàng bò dậy, chỉnh lại mắt kính, âm thầm thở dài cảm thấy thực may mắn là xung quanh không có người đi đường nào, bằng không với cái tư thế chụp ếch hoàn hảo này nhất định sẽ ảnh hưởng tới hình tượng thấy thuốc thú y của cậu.

Cũng may là kịp đỡ lấy túi lớn trong tay nên không bị rách, nhưng vài quả táo ở trong túi lại bị lăn ra. 

Mấy trái táo kia tuy vẫn còn xanh nhưng là phi thường đắt a~ cậu cũng phải hạ quyết tâm rất lâu mới mua chúng, thật luyến tiếc cứ thế này vứt bỏ a!

Vậy là vừa nhặt vừa đếm, đến quả cuối cùng lại thấy hình như thiếu mất một quả, ngẩng đầu nhìn xung quanh. Ở một khoảng tối nơi góc đường, tiểu khả ái ( chỉ quả táo a~ ý bảo nó dễ thương =.=) lộ ra cái mông đỏ rực (táo có mông à?) câu dẫn Lạc Tái mau nhanh qua đây nhặt nó trở về.

Thế là Lạc bác sĩ bị dụ dỗ (_ "_ |||) đi qua bên đó. Khi cậu vừa định xoay người nhặt lấy quả táo thì bỗng nhiên trong bóng đêm nơi góc tường một đôi mắt màu xanh nháy mắt sáng lên, một cánh tay cường tráng cũng tựa như tia chớp đánh úp về phía cậu.

Lạc Tái tuy là người Trung Quốc nhưng tuyệt không có chút công phu Trung Hoa nào cả, thậm chí ngay cả phản xạ lại cũng không kịp đã trực tiếp bị bóp cổ.

Chết tiệt?! Sẽ không xui xẻo như vậy chứ!!! 

Độ tự tin vào lực cánh tay của Lạc Tái nhiều lắm là tới trình độ đi áp chế một con cún nhỏ đang giãy dụa của khách nhân. Mà ở quanh đây thì chắc chắn không thể hi vọng có người thấy việc bất bình ra tay tương trợ được rồi, cho nên cậu hoàn toàn không có chút suy nghĩ phản kháng nào mà trực tiếp lấy ví ra hỏi "Ngươi muốn bao nhiêu tiền?"

Kẻ kia đứng trong bóng tối cũng không có trả lời. Lạc Tái nhìn ra đối phương là một người rất cao, cơ hồ so với cậu còn muốn cao hơn 1 cái đầu, lực cánh tay cũng tương đối lớn xem ra là một kẻ vô cùng khỏe mạnh.

Cậu cũng đã đầu hàng rồi vậy mà đối phương vẫn không có ý định buông ra hơn nữa lực đạo nơi bàn tay lại càng ngày càng lớn, giống như định cứ thế bóp chết cậu.

Xong đời rồi! Sẽ không phải là gặp một tên biến thái cuồng sát chứ?!? ( Shoorin: coi chừng cướp sắc á)

Đối mặt với nguy cơ sống chết, Lạc bác sĩ cũng không thèm tiếp tục giữ gìn hình tượng nữa, trực tiếp đem mấy túi đồ nắm ở trong tay ném vào tên kia "Rầm!!!" tiếng va chạm phi thường vang dội, ở bên trong mấy túi đồ này có rất nhiều cá bởi vì đó là món yêu thích của Lạc Tái mà cậu lại trùng hợp gặp được đợt giảm giá, hiện tại cả cái túi cá ấy đập vào đầu tên kia thì quả là một món vũ khí tuyệt sát =))))))))))) 

Nhưng đối phương cũng chỉ hơi dao động một chút chứ hoàn toàn không có ý định buông tay.

Ngay tại lúc Lạc Tái đã bắt đầu tuyệt vọng, bàn tay như kìm sắt kia cư nhiên lại buông ra, một thân mình đổ rầm xuống đất hiển nhiên là đòn "tuyệt sát" lúc nãy đã có hiệu quả =.= Xem ra nó hoàn toàn có thể xếp vào 1 trong 7 loại vũ khí cầm đầu a! (Lynz: tự nhiên ta lại nhớ tới cái chảo của Rapunzel ^^)1

Lạc Tái cũng không dám lưu lại, hoang mang rối loạn ôm một đống đồ lớn nhỏ, cũng không dám đi tìm trái táo kia nữa, nhấc chân chạy như điên về phía phòng khám.

Chờ cho đến khi cậu quay về phòng khám, đóng cửa bật đèn lên rồi mới ngồi xổm xuống ngay trước cửa há mồm từng ngụm, từng ngụm thở dốc.

Mạng nhỏ của mình mới được nhặt về a....

Trên thực tế, một thân một mình tha hương nơi dị quốc thì việc bị uy hiếp như thế này cậu cũng gặp không ít, nhưng vì cậu biết rõ cách tự bảo vệ mình nên tới tận giờ vẫn có thể an toàn thoát hiểm. Dù sao mất mạng đa phần là do cố tình mưu sát chứ uy hiếp kiểu này thì đa phần đều là muốn đòi tiền mà thôi. 

Lạc Tái bình ổn lại hô hấp, một bên tiếc nuối quả táo không nhặt lại được kia =.= một bên kiểm tra mấy túi đồ xem còn bị rơi mất thứ gì nữa không. Rất nhanh cậu liền phát hiện ở dưới túi đựng cá cư nhiên lưu lại máu tươi (cá ở đây là cá bọc trong khay cho nên không phải máu cá nhá)

Sao lại thế này? Đổ máu?!

Cậu nhớ lại sức lực mình dùng lúc nãy, phỏng chừng cái loại dùng lực cánh tay này kết hợp với sức nặng và độ cứng của cái túi thì kẻ mạnh có thể bị chấn thương sọ não mà kẻ yếu...........không chừng đã trực tiếp thăng thiên rồi a!

Lạc Tái càng nghĩ càng lo lắng, nhìn máu tươi dưới đáy túi lại càng thêm bất an.

Tuy nói là tự vệ nhưng đối phương còn chưa bắt đầu cướp bóc uy hiếp a, nhiều nhất cũng chỉ là bóp cổ của cậu. Nếu cậu thật sự đập chết đối phương rồi phỏng chừng có thể bị kết tội ngộ sát a!!!

Từ một bác sĩ thực tập chuyển thành một gã tù vượt ngục, vận mệnh chuyển biến cũng quá nhanh đi!!!!!!! 

Thế là Lạc bác sĩ bất an nghiến răng nghiến lợi nhìn túi cá một hồi, sau đó mạnh đứng lên mở ra tủ âm tường (tủ ẩn trong tường) lấy một cái đèn pin bật lên rồi chạy vội ra khỏi cửa.

Trái táo nhỏ kia vẫn cô linh linh (một mình) nằm ở chỗ cũ, Lạc Tái cũng rất dễ dàng liền tìm được góc tường vừa phát sinh nguy hiểm kia.

Thật cẩn thận từ xa mở ra đèn pin, ánh sáng chiếu rọi vào vị trí góc tường kia.

Một thanh niên mặc đồ đen, khuôn mặt bị che khuất đang ngồi tựa ở đó. Trên trán có một vết thương phá da đang chảy máu hiển nhiên là bị đòn công kích lúc nãy làm cho bất tỉnh.

Sau khi xác định chắc chắn đối phương chưa thể tỉnh lại, Lạc Tái mới dám tới gần một chút.

Thanh niên có một khuôn mặt anh tuấn đoan chính, dung mạo của người phương Tây với những góc cạnh rõ ràng. Mặt mày nhìn qua phi thường trẻ tuổi nhưng quần áo thì quả thật không dám khen tặng, toàn thân đều là một màu đen tuyền, nếu mặt cũng đeo thêm một cái mặt nạ thì phỏng chừng có thể hoàn toàn biến mất trong bóng đêm. Lạc Tái nhịn không được ở trong lòng lật bàn, một người phương Tây cosplay ( giả trang) thành Ninja làm cái quái gì a!

Mặc dù nhận xét một con người thì không thể nhìn qua vẻ bề ngoài, nhưng một thanh niên như thế này mà bảo là kẻ biến thái sát nhân cuồng hoặc là kẻ cướp thì không bằng nói là một thanh niên bỏ nhà đi bụi sau đó sa chân lỡ bước..... Lạc thầy thuốc bắt đầu cảm thấy lúc trước có lẽ mình đã hiểu nhầm, dù sao những gia đình có con trẻ trong thời kì phản nghịch bỏ trốn khỏi nhà cũng không phải là ít. 

Chính mình sao có thể xúc động như vậy a? Chưa làm rõ mọi việc đã đánh ngất xỉu người ta rồi.

Lạc Tái nhìn chăm chú thanh niên đang nằm ở trong góc lạnh lẽo đó. Cậu cũng không muốn làm thánh mẫu a, nhưng cũng không thể để mặc người này nằm ở đây như vậy được. Nhỡ mà một gã sát nhân cuồng nào đó đi ngang qua đây tha hắn về giết rồi phân thây thành trăm mảnh. Nói không may thậm chí cậu còn có thể trở thành nghi phạm a.....

Do do dự dự đứng mãi ở góc sáng sủa, cuối cùng Lạc bác sĩ đành phải đau khổ đi tới, đem một cánh tay của thanh niên đặt lên bả vai mình, nửa ôm nửa tha hắn về phía phòng khám của cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play