Lạc bác sĩ ngáp một cái, nhu nhu mắt ngồi xuống bên cạnh bàn ăn.
Chưa tới giờ mở cửa, phòng khám Noah lúc này giống như một căn hộ bình thường.
"Bác sĩ, buổi sáng tốt lành!"
Trong không khí tràn ngập hương trà nồng đậm, thanh niên cao lớn dọn một bộ trà cụ lên bàn. Ở cái chén trà màu trắng rót vào nước trà nóng có màu sắc vô cùng đẹp mắt. Đó là sự kết hợp hài hòa giữa trà Ấn Độ, trà Tích Lan và trà Kenya *. Nước trà hỗn hợp có tinh hoa của các loại hồng trà, hương thơm nồng hậu khiến người ở trong trạng thái buồn ngủ dần dần tỉnh lại.
Vì để hợp với khẩu vị của bác sĩ, Or đặt thêm một chén sữa ở bên cạnh để cậu tự điều phối theo khẩu vị của mình. Mà bữa sáng thì đã sớm dọn sẵn ở trước mặt cậu. Trên bàn có trứng rán, cà chua nướng, lạp xườn nóng, khoai tây dầm, bánh mỳ phết bơ và bánh bao rán, vô cùng phong phú.
Miệng ngậm bánh bao chậm rãi cắn, hiển nhiên ba hồn bảy vía của Lạc Tái vẫn còn mấy cái chưa theo kịp dương quang từ chỗ Chu Công quay về thân thể. Kính mắt sụp xuống nơi cánh mũi, gần như sắp theo chóp mũi rơi xuống mặt bàn. Không có hàn quang của mắt kính che lắp đôi mắt, Lạc Tái nhìn qua tựa như một sinh viên mới bước chân vào xã hội.
"Bác sĩ, mũi của anh..."
Lạc Tái mạc danh kỳ diệu (khó hiểu) ngẩng đầu, Or thấy cậu không có phản ứng gì liền hơi cúi người xuống, vươn tay xẹt qua chóp mũi của cậu một chút. Ngón tay thon dài lau đi vết sốt cà chua màu đỏ. Biết bản thân mơ mơ màng màng gần như là vùi đầu vào bàn ăn, da mặt dày như Lạc bác sĩ cũng có chút xấu hổ.
"Tôi biết. Hòm thuốc của anh đã được chuẩn bị xong rồi, để ở bên cạnh cửa"
"A? Sao cậu lại biết?"
Or ôn hòa cười nhắc nhở cậu "Chẳng lẽ bác sĩ đã quên hôm qua là do Thrus nghe điện thoại sao"
" Nha, đúng ha..."
Sau sự kiện lần trước, thái độ của Thrus tuy rằng không thể coi là hòa nhã thân thiết nhưng ít nhất vẫn là có thể miễn cưỡng chấp nhận được. Trên thực tế nhân viên y tế mặt lạnh cũng là chuyện bình thường, dù sao người ta mang sủng vật đến cho thầy thuốc khám chứ cũng không phải là nhân viên tiếp tân.
"Bác sĩ, có một việc.."
"Việc gì?"
Lau khô bàn tay sũng nước, Or liền ngồi đối diện với Lạc Tái, có chút ngượng ngùng nói "Là như thế này, hôm nay bác sĩ sẽ đi đến trại chăn nuôi Đào Lạc Tư ở ngoại ô khám bệnh đúng không? Thrus cũng muốn đi đi một chút nhưng hắn lại ngượng ngùng hỏi anh liệu có thể dẫn chúng tôi đi cùng được không..."
"A? Là như vậy sao..."
Lạc Tái có chút do dự, nếu là Or thì rất tốt rồi, chẳng những sẽ chủ động giúp cậu mang cái hòm thuốc nặng chết người kia, hơn nữa còn có thể giúp đè lại những vật nuôi bị bệnh khỏi giãy dụa. Đây tuyệt đối là một người trợ lý tương đối hữu dụng, nhưng nếu là Thrus thì lại tuyệt đối là một kẻ gây thêm trở ngại chứ chẳng giúp được gì. Mà không cẩn thận còn có thể trở thành khởi nguồn rắc rối cho cậu.
Or thấy Lạc Tái chần chừ không đáp ứng, cũng không có tiếp tục cưỡng cầu, mà ngược lại còn vì bản thân thỉnh cầu vô lý mà cảm thấy thật có lỗi " Bác sĩ đừng để ý, chúng tôi đi hay không đều không sao. Kỳ thật chỉ là Thrus và tôi chưa từng nhìn thấy thảo nguyên. Địa ngục nơi chúng tôi ở thật sự là rất nóng, ngọn lửa bốc lên có thể đem toàn bộ cỏ đốt thành tro bụi"
Đúng vậy, hoàn cảnh sinh hoạt trước kia của bọn Or nhất định vô cùng ác liệt, nếu không mọi người cũng sẽ không sợ xuống địa ngục như vậy. Bọn họ lại luôn sinh hoạt ở loại địa phương đó, hơn nữa cha mẹ huynh trưởng trong nhà lại đối bọn họ không tốt, cho nên mới phải bỏ trốn...
Một hài tử thiện lương ngoan ngoãn như Or nhất định sẽ bị cha mẹ đáng sợ xem như người hầu mà sai bảo hành hạ, ngày ngày đều phải làm việc nặng nhọc, tỷ như quét lò sưởi trong tường đầy bụi bặm, giặt giũ một đống quần áo bẩn, hơn nữa làm xong vẫn có thể bị huynh trưởng ngoan độc đem một rổ đậu đỏ và một rổ đậu xanh trộn lẫn vào nhau rồi bắt hắn nhặt riêng ra! (_ _ |||) ( Shoorin Yumi: hự! cái nì quen quen nha~ ="=!!) Mà Thrus lại càng không cần phải nói rồi, khẳng định là bị giam vào phòng tối, bị bỏ đói bỏ khát, không có cơm ăn, chỉ cần dám phản kháng sẽ bị trói lại đánh hoặc dùng bàn ủi đốt da thịt và những trừng phạt đáng sợ khác, cho nên trên người bọn họ mới có nhiều vết thương như vậy! (lynz: nổi da gà)
Lạc Tái càng nghĩ càng khẳng định chắc chắn chân tướng là như thế. Hiện tại bọn họ muốn đi xem nhân gian tốt đẹp cũng là lẽ thường tình. Nếu ngay cả việc này cũng không cho phép thì cậu thật sự là quá hà khắc rồi...
Trại chăn nuôi Đào Lạc Tư ở trấn nhỏ cách ngoại thành 50km. Bởi vì địa điểm xa cho nên đối phương nguyện ý trả tiền xe đi lại nên bọn họ liền kêu xe taxi.
Xe taxi đi xuyên qua khu tân thành, rất nhanh ra khỏi thành, đi vào một vùng đầy màu xanh hương dã. Ngoại ô tràn đầy cây cối, tuy rằng là mùa thu nhưng ánh mặt trời và nguồn nước giúp thảo nguyên hoang dã tiếp tục bảo trì màu xanh lục đậm. Lưới sắt kết hợp hàng rào gỗ ngăn cách một vòng mục trường * rộng lớn. Ở bên trong nuôi thả những con cừu có đầu và tứ chi màu đen nhưng lại có một lớp lông dày trắng mịn tựa như những đám mây phân tán khắp mục trường xanh lục. Ngoài ra còn có những con bò sữa đang nhàn nhã cúi đầu ăn cỏ, thân hình cao lớn khỏe mạnh thể hiện nó có thể sản xuất ra vị sữa tươi mát mỹ vị.
Xe taxi chạy dọc theo đường quốc lộ, ước chừng khoảng nửa giờ ven đường mới xuất hiện một bảng chỉ đường. Xe taxi liền đi theo, không bao lâu liền thấy lối vào mục trường ở xa xa.
Rời xa chốn đô thành tấp nập, mục trường ngoại ô tràn đầy hơi thở tươi mát khiến người ta không thể không thả lỏng thể xác và tinh thần, mong muốn hít sâu không khí trong lành. Mà ngay cả thanh niên lưng đeo hòm thuốc nặng trịch cũng khó được có lúc không nói ác ngôn ác ngữ. Đúng vậy, trong hành trình nửa tiếng đồng hồ ngắn ngủi, Or bởi vì sáng sớm rời giường làm bữa sáng nên quyết định ngủ một giấc mà người đang đứng ở bên cạnh Lạc Tái lúc này hiển nhiên là Thrus.
Cứ việc hắn giả bộ như không để ý chút nào nhưng Lạc Tái vẫn có thể theo ánh mắt mở to đầy kinh ngạc và tranh thủ lúc cậu không chú ý liền quan sát chung quanh có thể thấy được hắn hiếu kì và hưng phấn.
Lạc Tái đẩy ra cổng hàng rào không có khóa nhưng hiển nhiên mục trường quá lớn khiến cho cậu không biết phải đi đường nào. Bỗng nhiên cậu nghe được mấy tiếng "Oạc oạc – " sau đó một đám vịt trắng lắc lư cái mông to tròn mập mạp của chúng ngông nghênh đi qua trước mặt bọn họ.
Xem chúng nó hoàn toàn không sợ người, hơn nữa lúc đi qua bên chân Thrus còn có một hai con giẫm cả lên giày của hắn, hoàn toàn không để ý tới sự tồn tại của hắn, chỉ đơn giản coi đây là một cái cây chắn ở giữa đường mà thôi.
"Đám béo phì chết tiệt kia! Có tin đêm nay tao đem tất cả bọn mày làm thành vịt nướng không hả!"
Bị khiêu khích hung khuyển lại tiến nhập trạng thái nổi bão, nhưng đàn vịt lúc này đã chuyển sang hướng khác, cái mông phì phì đối diện với hai người, xoay a xoay vô cùng có trật tự đi về phương hướng ấy.
Chắc không phải là muốn dẫn đường cho bọn họ đó chứ?!?
Lạc Tái vớ vẩn đoán, nhưng loại tình huống hiện tại đi theo đàn vịt này tựa hồ cũng không phải là một lựa chọn sai lầm.
Thế là tuy rằng Thrus rất không tình nguyện nhưng dưới sự kiên trì của Lạc Tái, hai người vẫn đi ở phía sau của đàn vịt tiến sâu vào bên trong mục trường.
Dọc theo đường đi cũng không có nhìn thấy con cừu hay bò sữa. Cả mục trường rộng lớn ở dưới ánh dương quang có một loại an bình hiếm thấy, tựa như mục trường trong thần thoại nuôi thả những con cừu có bộ lông vàng to béo. Từng thảm cỏ xanh lục bao trùm một vùng đất rộng lớn, Lạc Tái nhịn không được ở trong nội tâm âm thầm tán tưởng. So với những mục trường nuôi thả trâu và lợn, trại chăn nuôi Đào Lạc Tư này lại càng khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.
" Ấu!gâu gâu!!── gâu gâu ấu~!!"
Ể? nguyên lai còn có Mục Dương khuyển nha?
Lạc Tái thuận theo âm thanh nhìn qua nhất thời hắc tuyến rơi đầy sau ót (hắc tuyến = (_ _ |||)
Con bà nó!! Làm gì có con Mục Dương Khuyển nào, đó rõ ràng là một con Doberman hai đầu đang vui sướng cuồng chạy trên bãi cỏ! Mà sau tiết mục kim thiền thoát xác trên bãi cỏ còn sót lại một cái áo đen, quần đen và cả hòm thuốc của cậu nữa... Xem bộ dạng đắc ý rung đùi, ở trên bãi cỏ hết ngửi lại lăn quả thực tựa như một con chó nhà quê lần đầu lên thành thị mà!!
Lạc bác sĩ chột dạ ngẩng đầu nhìn xung quanh, nếu để người trong mục trường thấy cũng không ổn!
Nhưng mục trường này cũng thật an tĩnh, trừ bỏ cậu cũng chỉ có đàn vịt mập phì lũ và một con cẩu đang vui vẻ điên cuồng kia.
Tuy rất muốn kêu nó trở về nhưng khi cậu nhìn thấy Orthrus ở trên thảo nguyên bôn chạy như điên, thân hình, tứ chi kiện mỹ và đường cong cơ thể lưu sướng lại lập tức tiến vào trạng thái kiêu ngạo của một vị chủ nhân.
Xem đi, tư thái chạy ổn định lại tốc độ, quỹ tích hoàn mỹ duyên dáng, cái loại tốc độ này, lực lượng này, a ha ha, Orthrus nhà cậu tuyệt đối đạt được tiêu chuẩn của " Hiệp hội chó thế giới " về chó Doberman chuẩn đó nhá, nếu không có hai cái đầu kia thì...
Vị chủ nhân không hợp cách nào đó tựa hồ không hề có ý định ngăn cản sủng vật của mình vui vẻ chơi đùa đến quên trời đất.
Tầm mắt tùy theo thân ảnh của Orthrus xẹt qua đỉnh núi bỗng nhiên bị một ánh sáng màu trắng đánh thẳng vào mắt. Lạc Tái nhìn về phía ngược ánh mặt trời lại thấy một động vật màu trắng.
Ánh mặt trời chiếu ở nơi đó, con ngựa màu trắng hoàn mỹ không tì vết tựa như từ trên trời giáng xuống. Bộ lông tuyết trắng không có nửa điểm tạp sắc, tứ chi hoàn mỹ không tỳ vết, ở trên trán lại tựa như có cái gì đó có thể phản xạ ánh mặt trời, đáng tiếc bởi vì khoảng cách quá xa, Lạc Tái cũng không thể thấy rõ ràng được.
Đại khái là ngựa nuôi thả ở trong mục trường đi?
Không có dây trói buộc, bạch mã đứng ở trên đỉnh núi khẽ dậm chân, lay động cái đuôi thật dài, hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp bao phủ toàn thân, nhàn nhã mà tự đắc.
Lúc này mới nhớ tới mục đích bản thân tới đây, Lạc Tái vội vàng nhặt quần áo lên, hướng về phía đại cẩu còn đang ở trên bãi cỏ vui vẻ nhảy nhót hô lớn: " Orthrus!! Quay lại đây nhanh lên, đừng có trần truồng chạy rong nữa!!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT