Được Đình Hạo Nguyên bế lên phòng, trong lòng Trác Lâm âm thầm đắc ý.
Một hai lần đầu đối diện với Đình Hạo Nguyên thì còn tỏ ra vẻ rụt rè nhưng giờ đây cô ta chẳng còn ngần ngại mà choàng tay vòng qua cổ của anh, nép sát đầu vào vào ngực săn chắc của anh.
Hành động của Trác Lâm khiến Đình Hạo Nguyên cảm thấy vô cùng khó chịu nhưng anh không thể làm gì khác ngoài nét mặt lạnh hơn băng và một ánh mắt vô cảm.
Mỗi một bước chân của anh di chuyển ngày càng nhanh hơn cho đến vào tới phòng Trác Lâm, anh đặt cô ngồi xuống giường rồi liền xoay lưng đi ngay lập tức.
"Anh hai, anh đi đâu vậy?"
"Xuống nhà với chị dâu em."
"Vậy còn em?"
"Đương nhiên là ở lại thoa thuốc cho cô ấy."
"Ơ, nhưng mà việc này là mẹ kêu anh mà... anh hai..."
Đình Mẫn Giao chỉ có thể nói với theo trong bất lực, khi mà bóng lưng của người đàn ông lạnh lùng vẫn ung dung bước đi không một chút chần chừ.
Sau đó cô đành quay lại nhìn Trác Lâm, môi nhỏ khẽ cười gượng gạo.
"Để em thoa thuốc cho chị nha..."
"Em lấy lọ thuốc sang đây giúp chị rồi xuống nhà ăn tối đi, chị có thể tự thoa được."
Trác Lâm nhìn Đình Mẫn Giao, cô vẫn mỉm cười vô cùng thân thiện chứ không hề tỏ ra tức giận khi bị Đình Hạo Nguyên đối xử lạnh nhạt.
Chuyện Trác Lâm có tình cảm với Đình Hạo Nguyên cả nhà họ Đình ai cũng biết nên khi thấy cô bị Đình Hạo Nguyên đối xử lạnh nhạt nhưng vẫn tỏ ra điềm đạm, kiên trì chịu đựng như thế thì ai nấy đều cảm thấy thương cô nhiều hơn và Đình Mẫn Giao cũng không ngoại lệ.
Cùng là phận con gái như nhau cho nên khi thấy Trác Lâm chịu đựng ủy khuất thế này thì trong lòng cô cũng cảm thấy bất bình thay.
"Cái ông Nguyên này đúng là có trái tim sắt đá mà, cư xử dịu dàng với con gái người ta một chút cũng không được hay sao á, người đàn ông lạnh lùng như vậy có cho em cũng không thèm."
Đình Mẫn Giao vừa lấy thuốc vừa cau mày cằn nhằn khiến Trác Lâm bật cười.
"Nhưng chị lại thích cái nét lạnh lùng đó của anh ấy, chỉ có những người đàn ông chín chắn, suy nghĩ chững chạc hơn người thì mới như thế, chị còn tin rằng nếu cô gái nào may mắn được Hạo Nguyên để tâm tới thì chắc chắn sẽ rất hạnh phúc."
"Người đó không phải là cô gái lúc nãy sao. Ánh mắt lúc anh hai nhìn chị ấy luôn luôn ấm áp, lộ rõ sự yêu chiều chứ không phải như lúc..."
"Như lúc nhìn chị đúng không?"
Trác Lâm thay Đình Mẫn Giao nói nốt phần còn lại, sau đó cười nhạt. Đón lấy lọ thuốc từ tay Đình Mẫn Giao, cô mở nắp lấy thuốc ra tay rồi bắt đầu tự xoa lên vết bỏng dưới chân mình.
- ---------------
Cùng lúc này Bội San vẫn còn đang lưỡng lự không biết nên trả lời câu hỏi của Lý Mạn Ngôn như thế nào thì sự xuất hiện của Đình Hạo Nguyên đã cứu vớt cô ra khỏi bối rối.
"Con và tiểu San đang trong giai đoạn tìm hiểu, tuy là vậy nhưng từ mai con sẽ chuyển sang sống cùng cô ấy."
Lời tuyên bố của nam nhân cao ngạo kia khiến toàn bộ nét mặt trong phòng ăn đều vô cùng kinh ngạc, đặc biệt là Bội San.
Hai con ngươi đen láy nhìn chằm chằm về phía bóng dáng của người đàn ông đang thong thả đi tới, cô bị anh làm cho bất ngờ đến mức sững người.
Chuyện anh muốn chuyển qua sống cùng với cô đây hoàn toàn là chuyện cô không biết trước nên cũng khó có thể tránh khỏi ngỡ ngàng.
"Em xem, em còn muốn về sống cùng với nó để tiện bề chăm sóc. Giờ thì sao, con trai em đâu có cần em bận lòng nữa."
Đình Kiến Chung nói với vợ mình bằng giọng điệu bất mãn, làm Bội San chợt cảm thấy áy náy vô cùng.
Cô quay sang nhìn Đình Hạo Nguyên dùng ánh mắt thay cho lời nói chuyển ý yêu cầu anh thu lại những gì mình vừa nói nhưng nam nhân kia lại cố tình tỏ ra không hiểu mà còn ung dung khoác tay qua vai Bội San, điềm đạm lên tiếng.
"Nếu vậy thì con đành đưa tiểu San về đây để mẹ tiện bề chăm sóc cả hai luôn."
"Hạo Nguyên, anh đang nói gì vậy? Anh nghiêm túc chút đi."
Bội San không thể im lặng nữa nên liền cau mày lên tiếng, cô không muốn vì mình mà khiến gia đình anh bất hòa.
"Anh đang rất nghiêm túc."
Người đàn ông nhìn cô khẽ cong môi cười, sau đó lại nhìn sang Đình Kiến Chung và Lý Mạn Ngôn, tiếp lời: .
ngôn tình hài"Con biết rõ suy nghĩ của ba mẹ là gì nên mới đưa Trác Lâm cùng về đây. Nhưng mà hiện giờ ba mẹ cũng thấy rồi, tiểu San là người con chọn, cũng là người con yêu, thì ba mẹ cũng nên đồng ý và từ bỏ cái ý định trong đầu mình."
Những lời nói thẳng thắn của Đình Hạo Nguyên khiến cả gian phòng bỗng chốc rơi vào yên tĩnh.
Bội San hoàn toàn không ngờ tới buổi ra mắt hôm nay lại đi sang chiều hướng như thế này. Người đàn ông cô yêu chính là đang xác định rõ ràng với ba mẹ mình về quyết của anh chứ không phải là chờ đợi sự quyết định của họ là có đồng ý cho cả hai đến với nhau hay không.
Nhưng điều này lại khiến cô cảm thấy căng thẳng hơn rất nhiều, cô đang lo rằng nếu ba mẹ anh không đồng ý thì có lẽ gia đình anh sẽ bất hòa, điều đó cô lại càng không muốn hơn, cô không muốn vì mình mà gia đình anh sào xáo không vui.
Không gian yên lặng đến đáng sợ, Bội San hồi hộp đến mức bàn tay lạnh ngắt, cũng may là Đình Hạo Nguyên luôn nắm chặt tay để cô giảm bớt căng thẳng trong lòng.
"Ba mẹ đang làm vợ con sợ đấy... Mẹ, nói gì đi chứ..."
"Hạo Nguyên..."
Anh không nói thì thôi mà cứ mở miệng ra câu nào thì câu đó lại sốc đến tận óc, Bội San chỉ có thể gọi tên anh trong muôn vàn bất lực.
"Thì ba mẹ đã nói gì đâu, cũng chưa từng nói là sẽ ngăn cản hai đứa. Con yêu ai, chọn ai là quyền quyết định của con ba mẹ không ý kiến. Miễn sao con trai mẹ hạnh phúc là được."
Lý Mạn Ngôn cười hiền hòa sau đó lấy đũa gắp thức ăn cho Bội San rồi lại gắp cho Đình Hạo Nguyên một miếng.
"Yêu nhau, hiểu nhau, chăm sóc tốt cho nhau là được. Còn Trác Lâm mẹ sẽ nói chuyện với con bé sau."
"Vậy còn ba?"
"Vợ là vợ của mày, mày tự quyết định. Còn ba thì luôn theo ý vợ ba."
Đình Kiến Chung thoải mái nêu lên ý kiến của mình rồi tiếp tục ăn tối.
"Em nghe rồi chứ? Đừng căng thẳng nữa, đi đường xa cả ngày đã mệt rồi bây giờ nên ăn nhiều một chút."
Dịu dàng nói xong, Đình Hạo Nguyên liền lấy chén múc cho Bội San một phần súp bổ dưỡng, được anh tận tụy chăm sóc trước mặt nhiều người như thế khiến cô có chút bối rối nhưng khi thấy Lý Mạn Ngôn và Đình Kiến Chung đều rất thoải mái nên cô cũng tự nhiên hơn phần nào.
"Anh cũng ăn đi."
Cô gắp cho anh một miếng cá, rồi lại dùng một đôi đũa sạch gắp cho Lý Mạn Ngôn một miếng thịt gà.
"Dạ con mời bác."
"Cảm ơn con, con cứ tự nhiên đi ha."
"Dạ!"
Cuối cùng thì bầu không khí trong phòng ăn cũng trở lại yên bình và thoải mái. Nhưng chưa được bao lâu thì từ trên lầu Đình Mẫn Giao lại hốt hoảng chạy xuống cùng với giọng điệu hối hả, lo âu vang lên.
"Ba mẹ ơi, chị Trác Lâm ngất xỉu."