Hiện tại đã là những ngày cuối cùng của mùa đông, thời tiết lúc này dần ấm áp hơn rất nhiều, nhiệt độ bên ngoài cũng chẳng còn lãnh lẽo như những ngày gió rét, tuyết phủ kín mặt đường trong xuyên suốt mùa đông.

Có lẽ trong lòng của người phụ nữ trẻ sống đơn độc một mình nuôi con ấy giờ đây cũng giống như thời tiết đang chuẩn bị giao mùa như lúc này đây.

Đâu đó nơi trái tim bé nhỏ của Bội San tuy đã được tấm chân tình của Đình Hạo Nguyên sưởi ấm lên từng chút nhưng ở những góc khuất nó vẫn còn cảm thấy lạnh lẽo, vết rạn nứt từ cuộc hôn nhân đổ vỡ vẫn chưa thể lành lại hoàn toàn, có lẽ vết thương ấy cần được chữa lành bằng niềm tin...

Suốt hai ngày qua, người đàn ông mẫu mực ấy đã ở bên cạnh chăm sóc cho cô và Bội Sam xuyên suốt, anh lo từng miếng ăn giấc ngủ, lo cô mệt, cô buồn, anh thay cô đảm đương chuyện nội trợ, anh không cho cô động tay vào bất cứ một việc gì chỉ với cái lý do cô đã nhậu say, cơ thể còn chưa khỏe.

Nếu đổi lại là người đàn ông khác cô cũng biết rằng có thể lo lắng, chăm sóc cho cô được như thế hay là đã âm thầm mắng nhiếc trong lòng, xem cô là một người đàn bà không ra gì, uống rượu đến mức say mèm, cả người không nhấc lên nổi rồi chứ đừng nói là chăm sóc chu đáo như Đình Hạo Nguyên.

Và nếu như là Tô Tử Anh, người đàn ông từng là chồng của Lưu Bội San thì không chừng cô còn đã bị ăn vài cái bạt tay, hay vài đòn roi dạy dỗ từ bà mẹ chồng phong kiến.

Còn có cả chuyện anh ra mặt bênh vực Bội Sam, anh nói với mọi người rằng con bé là con gái của anh, anh không cho phép bất cứ ai làm con anh phải chịu ủy khuất, anh còn thẳng tay ra mặt trừng trị kẻ nào dám cư xử vô lễ với cô.

Một người đàn ông lúc nào cũng nghĩ cho cô đầu tiên, lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc cô cần, luôn cho cô cái cảm giác được bảo vệ, chở che.

Và thật sự không thể phủ định rằng, những lúc ở bên cạnh Đình Hạo Nguyên, cô cảm thấy rất an toàn và thoải mái. Cô biết bản thân đã bị sự chân thành của anh làm cho rung động, con tim nó đã mách bảo là nó nhớ anh, muốn được ở bên anh mọi lúc, mọi nơi... Muốn anh là chỗ dựa vững chắc cho tương lai sau này.

"Mẹ ơi... sao mẹ vẫn chưa ngủ vậy?"

Giọng nói ngái ngủ của Bội Sam chợt vang lên trong căn phòng ngủ yên tĩnh làm người mẹ trẻ thoáng giật mình, cô vội quay lại nhìn cô con gái bé nhỏ của mình đang lồm cồm ngồi dậy.

"À, mẹ ngủ đây! Bảo bảo ngoan, nằm xuống ngủ đi con."

"Mẹ cũng nằm với con đi!"

"Được rồi, mẹ nằm với bảo bảo!"

Hai mẹ con, một lớn một nhỏ cùng nhau nằm xuống giường, Bội San ôm bé con vào lòng, âu yếm dỗ dành để cô bé có thể chìm vào giấc ngủ trở lại.

Nhưng có vẻ như Bội Sam đã không còn cảm thấy buồn ngủ nữa, đôi mắt to tròn như hai viên ngọc sáng lấp lánh đã mở trao tráo nhìn lên trần nhà, thanh âm trong trẻo khẽ khàng cất lên câu hỏi:

"Mẹ San San, mẹ có chuyện gì buồn sao?"

"Đâu có, tại mẹ hơi khó ngủ chút thôi, bảo bảo ngủ lại đi."

"Con không thấy buồn ngủ ạ! Hay mẹ con mình tâm sự đi..."

Bội San chợt bật cười, ai đời có cô con gái mới năm tuổi đầu đã muốn trò chuyện tâm sự với mình thế này rồi thì còn gì hạnh phúc bằng nữa.

"Con muốn tâm sự về chuyện gì?"

"Về ba Hạo Nguyên đi mẹ!"

Bội Sam ngay lập tức tỏ vẻ hứng thú, cô bé ngước lên nhìn Bội San với anh mắt long lanh, sau đó liền nhanh chóng bắt đầu đi vào chủ đề.

"Mẹ thấy ba Nguyên thế nào?"

Bội San vẫn hơi ngại ngùng khi nhắc đến Đình Hạo Nguyên nên lúc này cô đang có chút bối rối trước câu hỏi của Bội Sam, phải vài giây sau cô mới đưa ra được một lời đề nghị khác thay vì trả lời câu hỏi của cô bé.

"Hay là bảo bảo nói trước đi! Con có cảm nghĩ gì về ba Nguyên?"

Bội Sam bật cười thật tươi, với nét mặt vô cùng hài lòng và thích thú, cô bé thản nhiên cất lời:

"Đối với bảo bảo nghĩ thì ba Nguyên là một người đàn ông tốt, ba yêu thương chăm sóc cho bảo bảo với mẹ hết lòng luôn, ba lúc nào cũng hiền lành, ôn nhu như một ông bụt ý, đặc biệt ba còn rất đẹp trai nữa. Con ước gì có thể ở bên cạnh ba Nguyên mỗi ngày luôn!"

Trẻ con ngây thơ, trong sáng như một tờ giấy trắng, trong đầu nghĩ gì thì ngoài miệng cứ nói ra như thế thôi, nhưng những gì Bội Sam nói cũng không có điều gì là sai cả, chuyện Đình Hạo Nguyên hết lòng chăm sóc cho mẹ con cô suốt thời gian qua đó là điều không thể chối cãi.

"Tới lượt mẹ trả lời rồi. Mẹ thấy ba Nguyên như thế nào?"

Bội San khẽ cười, cô chuyển ánh mắt xao xuyến nhìn về phía chậu hoa Lưu ly tím lấp ló dưới ánh trăng bên bệ cửa sổ, sau đó tuyến giọng dịu dàng mới khẽ khàng cất lên câu trả lời.

"Hạo Nguyên, là một người đàn ông rất tuyệt vời, những người được anh yêu thương chắc chắn sẽ rất hạnh phúc!"

Sau câu nói của mẹ mình, Bội Sam chợt hơi nhíu mày, nét mặt cô bé có vẻ như đang suy ngẫm gì đó một lúc rồi mới tiếp tục hành trình tâm sự với Bội San.

"Người được ba yêu thương chẳng phải là mẹ đó sao?"

"Bảo bảo con đang nói gì vậy? Con còn nhỏ không được suy nghĩ chuyện của người lớn biết không hả?"

"Bảo bảo đâu có suy nghĩ lung tung, con chỉ nhớ lại câu nói mà ba Nguyên đã từng nói với con thôi mà!"

Trong lòng Bội San nhất thời dâng lên cảm giác hồi hộp, quả thật gần đây thời gian Bội Sam ở cạnh Đình Hạo Nguyên là rất nhiều, họ còn hay xì xầm chuyện gì đó với nhau mà mỗi khi bị cô bắt gặp thì lại nói là không có gì, dù nhiều lần gặng hỏi Bội Sam nhưng con bé cứ nhất quyết giữ kín nên cô đành lực bất tòng tâm.

Lúc này đang có cơ hội thăm dò nên Bội San không thể bỏ qua, cô nhanh chóng hỏi lại cô nhóc ngay, cùng với câu hỏi là nhịp đập trong tim ngày càng bấn loạn.

"Ba đã nói gì với con?"

"Con từng hỏi ba là trong gia đình ba thương ai nhiều nhất, cũng giống như những câu hỏi mà ở lớp cô giáo hay hỏi các bạn vậy á. Sau đó ba trả lời là ba thương ba mẹ và em gái của ba nhiều nhất cũng giống như mấy bạn vậy, chỉ có mỗi chỗ khác là ba còn nói rằng ngoài ra ba còn yêu thương mẹ San San và bảo bảo nữa. Đặc biệt là mẹ, ba nói ba muốn ở bên cạnh mẹ suốt đời này luôn!"

Bội San hoàn toàn chấn động sau màn giải đáp của cô con gái đáng yêu, cô càng không ngờ rằng tên "đại ma đầu" kia lại có thể tiêm vào não con bé những lời nói ngôn tình như thế.

Mục đích của anh cô còn không hiểu hay sao, anh đây là đang muốn mượn sự ngây thơ của bảo bảo để thay anh tỏ tình đây mà...

"A, mẹ ơi. Đột nhiên bảo bảo nhớ ra là lúc chiều đã bỏ quên vở vẽ trên xích đu trong vườn hoa rồi ạ, giờ mẹ có thể xuống cùng với con để lấy vở vẽ không? Con sợ đến sáng sẽ bị sương làm ướt mất."

Nói xong Bội Sam đã lon ton xuống khỏi giường ngủ, nắm tay Bội San kéo ra ngoài, mặc cho cô vẫn còn đang ngơ ngác trước một màn chuyển level bất ngờ của cô bé.

Thái độ phấn khích của Bội Sam làm cho cô có cảm giác rất lạ, cứ như có một chuyện gì đó đang chờ đợi cô ở phía trước...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play