Sau luồng âm thanh chói tai vang lên, mọi người cứ tưởng rằng người bị ăn cái tát thứ ba là Trác Lâm, nhưng không, người bị tát lúc này lại là Lý Mạn Ngôn, bà ôm gò má phải vừa bị tát mà nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt bằng ánh mắt kinh ngạc.
"Mạn Ngôn, em không sao chứ? Trác Lâm, cô..."
"Anh..." Lý Mạn Ngôn vừa lên tiếng vừa giữ cánh tay của Đình Kiến Chung đang giơ lên chuẩn bị trừng phạt Trác Lâm lại.
"Em không sao, coi như cái tát này làm em sáng mắt. Coi như là giúp em tỉnh ra, khi bấy lâu đã đưa cái loại vô giáo dục này về nhà mà không hề hay biết."
"Hahaha... Xem ra tôi diễn cũng không tồi nhỉ, ở bên cạnh suốt một năm trời vậy mà trong mắt các người Trác Lâm vẫn là một cô gái hiền lành, giỏi cam chịu. Chỉ tiếc là cái tên Đình Hạo Nguyên bội bạc ấy thế mà lại là một kẻ cuồng si, chạy theo một con đàn bà đã từng có một đời chồng, có con, khiến kế hoạch của tôi luôn tục gặp trở ngại."
Trác Lâm nhếch môi cười lạnh lẽo, một nụ cười chết chóc đầy vẻ bất cần của kẻ đã rơi vào bước đường cùng.
"Thật ra tôi chỉ muốn được vào làm Thiếu phu nhân của Đình gia để có thể cứu vớt lại tập đoàn của Trác gia, cũng có thể hưởng cuộc sống cao sang quyền quý, đứng trên địa vị mà bất cứ ai cũng thầm ao ước. Lẽ ra tôi đã có thể là con dâu ngoan của các người rồi ấy chứ, nhưng chính ả đàn bà Lưu Bội San kia đã khiến tất cả rối tung rối mù lên, không biết nó chuốc bùa mê thuốc lú gì cho thằng con trai của mấy người mà lúc nào hắn ta cũng chỉ nhớ tới nó, đến cả lúc trúng thuốc, đầu óc mê man cũng không ngừng gọi tên con tiện nhân đó. Chính sự si tình mù quáng của người đàn ông đó đã khiến tôi ngày càng lún sâu vào tội ác, có trách thì trách anh ta, một Tổng tài cuồng si, ngu dại."
*Chát.*
Cứ mở miệng là lại ăn tát, lần này Lý Mạn Ngôn còn mang theo một sự phẫn nộ to lớn đặt trọn vào cái tát, khiến khuôn mặt có làn da mịn màng của cô gái giờ đây đã sưng đỏ.
Chính những lời sỉ vả về Đình Hạo Nguyên từ miệng của ả ta phát ra, đã khiến đáy lòng của Lý Mạn Ngôn lạnh lẽo toàn phần.
Bị tát lần thứ ba, Trác Lâm đã không thể không nổi điên lên, ả trừng to mắt nhìn Lý Mạn Ngôn mà buông ra những lời nói thô tục.
"Bà lại đánh tôi? Mẹ kiếp, con mụ già..."
Nói xong, Trác Lâm liền sấn tới định một phen thua đủ với Lý Mạn Ngôn nhưng đã bị Kha Dụ và Hàn Triết giữ lại.
"Buông ra, tôi đang mang thai mấy người dám động tới tôi thì đừng có trách."
"Bà cô già à, lúc này rồi mà cô còn nổi khùng nổi điên với ai. Lẽ ra cô nên cảm tạ trời đất vì Thiếu phu nhân và hai tiểu thiếu gia bình an vô sự, chứ nếu họ mà xảy ra chuyện gì thì lúc này cô còn mạng để đứng đây ăn nói ngông cuồng sao."
"Hai tiểu thiếu gia?"
Trác Lâm trợn to hai mắt lập lại bốn từ mà Kha Dụ vừa nói đã ghim thẳng vào đại não của ả mà lên giọng hỏi lại.
Đến Đình Kiến Chung và Lý Mạn Ngôn cũng không tránh khỏi biểu cảm bất ngờ.
"Cậu nói Thiếu phu nhân, là ai?"
"Chính là người mà Đình tổng trao chọn tấm chân tình suốt thời gian qua. Tối qua Thiếu phu nhân vừa hạ sinh bình an hai tiểu thiếu gia rất đáng yêu, hiện giờ Đình tổng còn đang phải ở lại bệnh viện chăm sóc cho họ nên mới không thể đích thân đến đây, hạ màn vở kịch hấp dẫn này."
"Vậy là Bội San đã mang thai con của Hạo Nguyên sao? Vậy suốt mấy tháng qua một mình con bé đã phải cật lực gồng gánh tất cả...Đình gia chúng ta đã mắc nợ mẹ con tiểu San quá nhiều rồi anh à."
Lý Mạn Ngôn không thể nén được xúc động, bà tựa người vào thân thể của Đình Kiến Chung mà sụt sùi nước mắt.
Một người phụ nữ tốt bà lại vì chút quá khứ phức tạp mà nhẫn tâm muốn cắt đứt tình cảm của con trai mình.
Còn một người lòng lang dạ sói, là một kẻ hai mặt vậy mà Lý Mạn Ngôn bà lại cho là một cô gái tốt, hết mực tin yêu, còn năm lần bảy lượt muốn rước về làm dâu. Để rồi, hôm nay khi sự thật được vén màn, bộ mặt thật của người đàn bà trơ trẽn đó lộ diện thì bà mới nhận ra lỗi lầm của mình, còn suýt nữa đánh mất một người con dâu tốt, và những đứa cháu ngây thơ. Liệu rằng đến lúc này bà ân hận, muốn sửa chửa lại lỗi lầm thì có còn kịp không đây?
"Hối hận rồi sao? Ăn năn rồi thì mau mau chạy đến đó bù đắp lỗi lầm đi, tôi mà là cô ta thì sẽ không bao giờ tha thứ cho một người đã từng chia cắt tình cảm của mình, để bản thân phải rơi vào hoàn cảnh cùng cực, khốn đốn. Tôi nguyền rủa nhà họ Đình các người suốt đời không có được hạnh phúc. Hahaha..."
"Cút. Lập tức cút ngay cho tôi."
Đình Kiến Chung tức giận, ông trừng to mắt mà quát thẳng vào mặt Trác Lâm, nhưng ả vẫn trơ trơ ra đó rồi nhếch mép khinh thường, sau đó vùng vằng hất hai cánh tay của Kha Dụ và Hàn Triết ra khỏi người mình.
"Hôm nay tôi thua cuộc nhưng có lẽ vẫn không thảm hại hơn Đình lão phu nhân đây, bà ấy sau này sẽ phải sống trong áy náy mỗi khi đối mặt với Lưu Bội San. Hahaha..."
Bỏ lại những lời nói thâm độc cuối cùng xong rồi thì Trác Lâm liền quay lưng rời đi, cũng chẳng một ai ngăn cản vì họ biết chắc rằng người đàn bà này sẽ không dễ dàng thoát khỏi lòng bàn tay của Đình Hạo Nguyên.
Nhưng những lời nói của Trác Lâm lại như một mũi tên xuyên thẳng vào tim, khiến Lý Mạn Ngôn vô cùng đau khổ, bà cảm thấy hối hận, bà muốn bù đắp nhưng lại sợ giống như những gì người phụ nữ kia vừa nói, Bội San sẽ không bao giờ tha thứ cho những tội lỗi mà bà đã gây ra trước đây.
Càng nghĩ bà lại càng lo âu, nước mắt không ngừng tuôn xuống khuôn mặt trung niên, Lý Mạn Ngôn ôm lấy ngực trái, bà biết rằng nơi đó đang chịu đựng kích động, nó khiến bà khó thở, khiến cơ thể vốn đã không được tốt dần trở nên mất đi sức lực.
Ngay giây sau đó Lý Mạn Ngôn đã dần trở nên mơ màng rồi ngã ra ngất xỉu trước sự bất ngờ của tất cả mọi người.
"Mạn Ngôn, Mạn Ngôn..."
- -------------------------------
Trong nhà là một cảnh hỗn loạn, nhưng ở ngoài biệt thự thì Trác Lâm lại ung dung bước đi.
Ả cứ tưởng rằng mọi chuyện chỉ có vậy, vì có đứa bé trong bụng mà ả sẽ dễ dàng thoát nạn, nhưng không.
Khi vừa đặt chân ra khỏi cửa thì đã có hai người đàn ông mặt vest đen, mắt mang hẳn kính đen chờ đợi từ trước.
"Mời cô theo chúng tôi."
"Tại...tại sao tôi phải theo các người?"
Đến lúc này Trác Lâm mới cảm thấy sợ hãi, ả không ngừng đi ngang qua bên trái, nơi có lối đi rộng nhất để thuận tiện cho việc thoát thân.
"Đây là lệnh của đại Boss, phiền cô hợp tác nếu không thì đừng trách chúng tôi mạnh tay với phụ nữ mang thai."
Một trong số hai người đàn ông lại lạnh giọng lên tiếng nhắc nhở lần hai, thế nhưng chỉ nhận được cái nhếch môi khinh thường của Trác Lâm.
"Muốn dồn tao vào đường chết sao? Đâu có dễ."
Khẽ thì thào xong Trác Lâm liền co chân bỏ chạy, nhờ bụng không to, chân mang giầy mà ả đã có thể nhanh nhẹn chạy trốn khiến hai người đàn ông giật mình, sau đó liền vội vàng lên xe đuổi theo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT