Liễu Tích Âm so với trong tưởng tượng còn kiên cường hơn nhiều, tiếp theo, Ô Ân thường hay kể về một ít thú sự kiếp trước cho nàng, nhìn Liễu Tích Âm cười nháo lên, Ô Ân nghĩ về cái mộng của kiếp trước ảnh hưởng đến nàng cũng không quá mức không tốt.
Sau khi Ô Ân thở phào nhẹ nhõm, Liễu Tích Âm đưa ra yêu cầu từ lâu Ô Ân đã không nghĩ tới.
"A Thanh, ta muốn gặp Diệp Chiêu."
Ngày thứ hai sau khi Liễu Tích Âm khôi phục ký ức, Ô Ân liền hạ lệnh đem Diệp Chiêu từ biên cương trở về.
Một tháng sau tại Nam Bình Quận vương phủ đã hoang phế, Liễu Tích Âm gặp được Diệp Chiêu.
Xuyên qua kiếp trước kiếp này, trong ánh mắt trên gương mặt hai người trẻ tuổi tựa đầy phong sương.
Liễu Tích Âm mặc một váy dài màu xanh nhạt, chỉ có vài miếng hoa án lá tre làm đẹp ở mặt trên, nhưng vẫn không làm mất đi vẻ đẹp ung dung khí chất quý giá.
"Ngươi rất khá." Ngữ khí Diệp Chiêu mang theo một chút vui mừng, nhếch miệng cười, đã lâu nàng đã không có cười qua.
"Ngươi thật không tốt." Liễu Tích Âm thở dài.
Cái ngũ quan kia rất rõ ràng, vẫn luôn là cái khí vũ hiên ngang cưỡi gió đạp tuyết của Đại tướng quân đã không còn, chỉ còn lại ở con người trước mắt là một phu nhân thân hình hơi còng xuống, nhưng còn sót lại một chút anh khí trên gương mặt nhìn như thấy phần khí phách niên thiếu lúc trước kia.
Diệp Chiêu tràn đầy áy náy nói "Ta đáp ứng ngươi qua kiếp sau sẽ cưới ngươi, không nghĩ tới lại lần thứ hai phụ ngươi."
"Ngươi, cũng nhớ lại?" Liễu Tích Âm có chút kinh ngạc.
"Ân."
Nếu không phải nhớ đến kiếp trước, nàng cùng Triệu Ngọc Cẩn đã từng có một kết cục mỹ mãn, kiếp này khổ cực thiếu chút nữa liền đánh ngã Diệp Chiêu. Hiện nay nàng chỉ đem chính mình như muốn làm người chuộc tội, hoàn lại tội nghiệp ở kiếp trước.
"Diệp Chiêu, nếu là không có Triệu Ngọc Cẩn, kiếp sau ngươi sẽ cưới ta sao?"
"Ta sẽ."
Câu trả lời giống như trong mộng.
Hứa hẹn kiếp trước rõ ràng ngay trước mắt, lại có ý nghĩa gì đâu? Kiếp này hứa hẹn có thể hủy bỏ, kiếp trước đồng dạng cũng có thể.
"Diệp Chiêu, không cần đâu." Liễu Tích Âm đứng lên đi về hướng Diệp Chiêu.
"Vô luận là sống ở kiếp này hay ở kiếp sau, ta cũng đã có người nhận định."
"Diệp Chiêu, chúng ta đời đời kiếp kiếp cũng không cần gặp lại."
"Được."
Trên mặt hai người đều là vẻ thoải mái.
"Ngươi, muốn gặp lại Liễu Tử Y không?"
"Liễu Tử Y." Diệp Chiêu sửng sốt một chút, lập tức hiểu rõ Liễu Tích Âm nói đến người nào, mỉm cười nói:
"Tên nghe rất êm tai."
"Ta biết bộ dáng của nàng sau khi lớn lên, kiếp này, nếu chỉ có thể lưu lại cho nàng một mạng, vậy để cho hài tử kia không lo không nghĩ mà trưởng thành đi."
"A Chiêu, nguyện kiếp sau của ngươi suốt đời trôi chảy."
"Ân."
Lời muốn nói cũng đã nói xong, nhiều lời cũng vô ích, Liễu Tích Âm rời khỏi.
"Cảm ơn ngươi để nàng sống sót." Diệp Chiêu mở miệng nói, biết nữ nhi còn sống Diệp Chiêu đã không còn cầu mong gì hơn.
"Không cần tạ ơn trẫm, cho tới bây giờ trẫm thật sự không muốn để nàng sống."
"Diệp mỗ biết hiện tại bệ hạ đang cố kỵ điều gì, nếu là tương lai có cần, thỉnh mong người đem phong thư này giao cho Tử Y." Diệp Chiêu lấy trong lòng ra một phong thư.
Ô Ân mở ra xem, ngoại trừ nói phụ mẫu Liễu Tử Y là ai, thì còn lại là bảo nàng bỏ đi ân oán báo thù.
Diệp Chiêu rút đi một thân nhuệ khí, nàng lúc này, chỉ là một vị mẫu thân bình thường.
Nhìn Diệp Chiêu không có phong thái như ban đầu, Ô Ân cảm nhận khoái cảm của được địch nhân liên tiếp bại trận đều không có.
"Nhìn ngươi bây giờ thật không như lúc trước muốn giết ngươi."
Trái lại Diệp Chiêu nhẹ nhàng cười, "Hiện tại, bệ hạ muốn giết ta cũng còn kịp." Sống là để chuộc tội, chết, cũng không hẳn là không phải giải thoát.
"Ngươi gọi trẫm là cái gì?" Ô Ân nhướng mày.
"Ngươi thống trị quốc gia này rất khá." Trên đường Diệp Chiêu bị áp giải trở về, phát hiện hóa ra Đại Hạ còn phồn vinh hơn trước, bách tính an cư lạc nghiệp, cuối cùng khúc mắc của nàng cũng đã tiêu tan.
Bị địch nhân khen, trong lúc nhất thời trong lòng Ô Ân nổi lên một cảm xúc không tả được.
"Ngươi muốn chết như thế nào? Rượu độc, bạch lăng, chém đầu?" Ô Ân hỏi nàng.
Diệp Chiêu chỉ vào loan đao bên hông Ô Ân, nói:
"Có thể chết dưới đao bệ hạ, không uổng công cả đời Diệp mỗ ngựa chiến sa trường."
"Hơn nữa, có thể chết ở nhà, đã là cái chết có ý nghĩa."
Dứt lời, Diệp Chiêu khom lưng hành một lễ, nàng từng là một địch nhân lớn nhất, vô luận là bởi vì Liễu Tích Âm hay là nguyên nhân khác, đích xác đối với nàng hết lòng quan tâm giúp đỡ, ném đi thù hận quốc gia, Ô Ân xứng đáng là một đối thủ để nàng tôn kính.
"Được, trẫm thành toàn cho ngươi."
.
Thần sắc Diệp Chiêu bình tĩnh ngã vào trong vũng máu, Ô Ân đem đao dính máu ném trên mặt đất.
Nàng đứng trước Diệp Chiêu một hồi lâu rồi mới rời khỏi.
Đều đã kết thúc.
Ô Ân đem đao vào vỏ.
Sau khi rời khỏi đây, nàng thấy Liễu Tích Âm đứng ở bên ngoài phòng.
"Nàng chết."
Liễu Tích Âm cúi đầu không biết lại nghĩ gì.
Một lát sau, Liễu Tích Âm dắt tay Ô Ân nói:
"Chúng ta về nhà đi."
"Ngươi sẽ khổ sở sao?"
"Sẽ, nhưng không có ngươi sẽ càng khổ sở hơn."
Ô Ân đứng tại chỗ, chưa cùng Liễu Tích Âm đi.
"Nàng thiếu Y Nặc một mạng, còn phải làm." Liễu Tích Âm nói.
"Ta không hy vọng, ngươi nghĩ đến nàng."
"Ta là nghĩ đến nàng nhưng chưa bao giờ nhớ nàng."
"Thật sự không thèm để ý sao?" Ô Ân nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Liễu Tích Âm.
Liễu Tích Âm thoải mái cười, tay kia xoa xoa vùng xung quanh lông mày đang nhăn lại của Ô Ân.
"Không phải kiếp trước tâm ý trao sai người sao?"
Cho nên? Ô Ân cảm thụ được ngón tay ôn thuận của Liễu Tích Âm.
"Ta mong muốn, người ta yêu hiện tại có thể đem vùng xung quanh lông mày giản khai ra."
Hai người không ngồi trên kiệu trở về, mà là tay trong tay mười ngón tay tương khấu chậm rãi đi về hướng hoàng cung.
Hai người đều là thân thường phục, thị vệ đang ở xa xa bí mật thủ hộ, không có bách tính nhận ra các nàng.
Trong thành Biện kinh mấy năm nay càng phồn vinh xa hoa, trên phố xa không ít những cửa hàng mở cửa từ sáng đến tối, ban ngày ngựa xe như nước cùng với buổi tối đoàn người tốp năm tốp ba mang theo lồng đèn đi đi lại lại vẽ ra một bức họa phồn vinh của Đại Hạ.
"A Thanh, sau này nữ tử có thể đọc sách sao?"
"Có thể, bất quá phải từ từ tiến hành, ta đã hạ lệnh để thư viện có thể tuyển thêm nữ sĩ, vài năm sau nữ tử hiểu biết chữ nghĩa càng ngày càng nhiều, có thể tham gia khoa khảo."
"A Thanh, lúc nào nữ tử có thể tự do nhảy múa mà không bị kỳ thị chê ghét."
"Con cái thảo nguyên chúng ta ngược lại chưa bao giờ kiêng kỵ qua điều này, chỉ là không ít nữ tử người Hán vẫn luôn có điều cố kỵ."
"Ta muốn vì nữ tử Đại Hạ mà làm chút sự."
"Ngươi là một quốc gia chi mẫu, buông tay đi làm đi."
A Thanh, cám ơn ngươi, dành cho ta một cái thịnh thế như vậy.