Trong thành bất quá chỉ cần hai canh giờ liền bị công phá, đại quân Tây Hạ đi đến phía ngoài hoàng cung, Diệp Chiêu dẫn theo năm vạn cấm quân đứng thủ trước của cung, cách đây năm năm, đây là lần thứ hai Diệp Chiêu lại mặc áo giáp, lãnh binh tác chiến.
Ba mươi vạn quân Tây Hạ đánh với năm vạn cấm quân, kết cục không hề lo lắng, Đại Tống số đã tận.
Diệp Chiêu thấy Ô Ân ngồi trên lưng ngựa, nàng là địch nhân, lần trước nàng không thể đem Ô Ân giết chết, hiện nay, đến lượt chính mình. Ô Ân cùng diệp Chiêu xa nhau bất quá trăm mét, Diệp Chiêu lại cảm thấy như cách nhau ngàn dặm, đó có phải là khoảng cách sống hay chết.
"Diệp Chiêu, ngươi tới là để lãnh chết sao?" Ô Ân nói.
Diệp Chiêu không đáp lại Ô Ân nói, mà mang theo cấm quân bắt đầu xung phong. Binh sĩ hai bên đổ ào vào nhau, cuối cùng bắt đầu chém giết.
Diệp Chiêu khởi động đại đao tám mươi tám cân của nàng, không giống như trước đây cách tay điều khiển đại đao dễ dàng, một đao chém qua, thế nhưng nàng cảm thấy đại đao quá mức cồng kềnh, rời xa chiến trường nhiều năm, không ngờ thân thể lại cảm thấy xa lạ như vậy.
Đây là đơn phương tàn sát.
Binh sĩ cấm quân cũng không ngờ tới kết cục lại như vậy, nếu đã đến, bọn họ không có dự định sẽ trở về.
Ô Ân cưỡi ngựa ở hậu phương nhìn binh sĩ bên Diệp Chiêu từng đám từng đám ngã xuống.
Tống quân bên này mắt thấy người bên chính mình càng ngày càng ít, mọi người dự định sẽ chiến đấu đến cùng cho dù chỉ còn một người, Tây Hạ lại dừng tay.
Cấm quân không tùy tiện xông lên, cũng lui về phía sau vài bước, cách đại quân Tây Hạ ra vài chục trượng.
Tràng diện lại khôi phục lại vẻ an tĩnh, Ô Ân lớn tiếng hỏi:
"Diệp Chiêu, ngươi hàng hay không hàng?"
Diệp Chiêu nắm chặt đại đao trong tay, cất cao giọng nói:
"Không hàng!"
Cả đời này, vô luận là tình cảnh nào, nàng cũng đều không hàng qua, huống chi hiện nay đối với nàng từ lâu đã đem sống chết không thèm để ý.
"Thực tốt." Ô Ân lộ ra dáng cười, phân phó nói: "Dẫn tới."
An Thái phi, Triệu Ngọc Khuyết, Triệu Ngọc Cẩn, Triệu Thiên Hữu, bốn người bị áp giải đến.
"A Chiêu!"
"Nương!"
Vẻ mặt Triệu Ngọc Cẩn cùng Triệu Thiên Hữu lộ ra vẻ hoảng sợ.
Diệp Chiêu trừng to hai mắt, trong nháy mắt bị sợ hãi bao trùm lấy nàng, Tây Hạ vương muốn làm cái gì?
Ô Ân bảo binh sĩ cởi trói cho bốn người, nói:
"Ta đếm từ mười trở xuống, nếu như Diệp Đại tướng quân của các ngươi không hàng, các thể chạy thoát hay không thì tùy vào vận khí của các ngươi."
Binh sĩ buông kiềm chế tay của bọn họ, đem bốn người đạp về phía trước.
"Mười."
Ô Ân tiếp nhận cung tiễn thuộc hạ đưa qua.
Diệp Chiêu, những chuyện ta trải qua lúc trước, hôm nay xin trả đủ.!
"Chín."
"Tám"
Tên đã lên dây cung.
"Bảy."
"Sáu."
Triệu Ngọc Cẩn lôi kéo An Thái phi chạy, An Thái phi kéo theo Triệu Thiên Hữu, ca ca của Triệu Ngọc Cẩn là Triệu Ngọc Khuyết chân có tàn tật, khập khiễng chạy theo không kịp, té ngã xuống đất chậm chạp không đứng dậy được, rơi lại phía sau, An Thái phi muốn chạy lại đỡ Triệu Ngọc Khuyết. "Nương!" Triệu Ngọc Cẩn lôi kéo An Thái phu không cho nàng quay lại.
"Năm."
"Nương người mang theo Triệu Thiên Hữu chạy, đi đến đỡ ca ca!"
Nói xong, Triệu Ngọc Cản quay lại phía sau đỡ Triệu Ngọc Khuyết.
"Bốn."
Triệu Ngọc Khuyết không muốn liên lụy đệ đệ, bỏ qua tay của Triệu Ngọc Cẩn "Chạy đi! Quay lại làm cái gì!
"Ba."
Thấy triệu Ngọc Cẩn không đi, hắn gào thét nói: "Cút ngay! Chạy đi!"
Dây cung dần dần kéo căng ra.
"Hai"
"Một."
Trước mắt xác định được người trọng yếu, Ô Ân buông tay.
Mũi tên lao nhanh trong không khí, mang theo tiếng gào thét bén nhọn, xuyên qua lồng ngực Triệu Ngọc Khuyết.
"Không!" Triệu Ngọc Cẩn tê tâm liệt phế gọi.
Diệp Chiêu trừng mắt, hai mắt tràn ngập tơ máu, máu huyết toàn thân dâng lên, lòng tràn đầy cảm giác chung quanh lan tràn mất mát, thân thể lúc nóng lúc lạnh, Trong lúc nhất thời Diệp Chiêu quên phải nên phản ứng gì.
"Diệp Chiêu, hàng hay không hàng?" Ô Ân lại hỏi, không có câu trả lời.
Nhanh chóng nâng tay kéo dây cung, mũi tên chỉ về hướng An Thái phi, ngón tay sắp buông dây cung ra.
"Khoan đã."
Rốt cuộc Diệp Chiêu cũng mở miệng.
Đại đao rơi trên mặt đất, Diệp Chiêu tháo bảo kiếm, đặt xuống đất.
Từ lúc này, Diệp Chiêu chống đỡ như cây cột trụ cuối cùng cũng bị sập. Diệp gia cả đời trung liệt, thà chết chứ không hàng, bị Diệp Chiêu nàng một tay hủy bỏ hết tất cả. Dù có chết, nàng cũng không có mặt mũi nào đối mặt với tổ tiên của Diệp gia.
Sắc mặt nàng trắng bệch, môi rung rung nói: "Ta đầu hàng."
A, Ô Ân cười nhạt.
"A!" An Thái phi đau nhức kêu lên, lăng lăng nhìn mũi tên cùng máu huyết trước ngực, té trên mặt đất.
"Nương!" Triệu Ngọc Cẩn rơi lệ đầy mặt.
"Bà bà!" Diệp Chiêu ôm lấy thân thể An Thái phi.
"Ta đã đầu hàng! Vì sao ngươi còn không buông tha cho bọn họ!" Diệp Chiêu chất vấn nói.
"Lúc trước ta nói nghị hòa, là ai không buông cho ta?" Ô Ân lần nữa đem cung tên kéo lên dây cung, lúc này mục tiêu là Triệu Ngọc Cẩn.
Diệp Chiêu nhanh chóng đứng dậy đem Triệu Ngọc Cẩn đẩy ra, mục tiêu bị lệch đi, cánh tay Triệu Ngọc Cẩn bị thương.
Diệp Chiêu mất đi lý trí, chộp lấy thanh bảo kiếm nhằm về phía Ô Ân, nhưng mà bất quá lại đồ lao vô công (tốn công cực nhọc mà vô ích), bị mười mấy tên binh sĩ vây quanh công hạ, Diệp Chiêu té trên mặt đất, dù sức lực nàng có cực lớn, cũng không giãy ra được, huống chi bây giờ nàng đã không còn là nàng của thời kỳ võ nghệ toàn thịnh.
Ô Ân xuống ngựa, đi tới trước mặt Diệp Chiêu ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói:
"Có người nói cho ta biết ở Liễu phu có một nữ nhi, ta nghĩ hẳn là của ngươi."
Da đầu Diệp Chiêu tê dại, gắt gao nhìn chằm chằm Ô Ân.
"Nữ nhi không có liên quan, có lẽ cần ta là được rồi, hãy lưu nàng một mạng."
Diệp Chiêu cúi đầu, trán nện xuống đất, không hề vùng vẫy.
"Đem nàng mang về, hiện tại Bản vương còn có chính sự muốn làm."
Ô Ân đứng dậy, không có liếc mắt nhìn Diệp Chiêu, trực tiếp đi đến cửa hoàng cung.
Cửa hoàng cung đóng chặt, nhưng cũng chỉ là một cánh cửa, không có ngăn được bước chân của Ô Ân.
Tây Hạ binh sĩ nối đuôi nhau mà vào, đem tất cả cửa trong hoàng cung mở ra. Từ bước chân đầu tiên của Ô Ân rơi xuống, cung điện rộng lớn này, chính thức thuộc về nàng.
Từng bước từng bước một của nàng đi tới, đi qua giữa hai bên sinh sĩ bảo vệ xung quanh bên trong cung điện, đi qua cửa Tuyên Đức, đi qua quảng trường triều bái, bước lên trên bậc thang cẩm thạch, đi tới trước cửa chính điện có nước sơn hồng chu.
Nàng đi tới thời đại này hơn mười năm, nàng từ là một con rối vương tử đến trên tay nắm quyền cao, Tây Hạ chật hẹp nhỏ bé biến thành một quốc gia có lãnh thổ rộng vạn lý, phía trước, nàng rốt cục đi tới mục đích.
Quốc Khánh điện.
Triệu Trinh ngồi trên long ỷ, đã đoạn khí, dưới chân là mãng vở của chén rượu nhỏ.
Một tướng quân muốn đi lên kéo di thể Triệu Trinh xuống khỏi long ỷ, Ô Ân ngăn hắn lại.
"Để hậu phi của hắn mang về."
Từ xưa đến nay, thắng làm vua thua làm giặc đều là như thế, nếu như nàng thất bại, đại khái cũng có kết cục như vậy.
Tác giả có lời muốn nói:
Ô Ân: Như thế nào ta cảm thấy chính mình giống nhân vật phản diện?
Tác giả quân: Ngay từ đầu ngươi chính là nhân vật phản diện.
Ô Ân:...