Vương trướng cách đó không xa, Y Nặc chỉ cần vài bước là có thể chạy ào tới, mà Liễu Tích Âm vẫn đang ở bên trong, Ô Ân gấp như phát điên, tay đã đặt lên trên loan đao đeo bên hông.

Y Nặc xốc trướng liêm lên, thấy Liễu Tích Âm ngồi trên ghế tay đang cầm kim thêu, chỉ cần đâm một đao vào, Ô Ân sẽ không sa vào tư tình, Tây Hạ mới có hy vọng.

Hướng về phía trước bước lên bước chân ra, đột nhiên chân trái một trận đau nhói, Y Nặc lảo đảo té ngã xuống đất, Ô Ân chạy theo ở phía sau xông đến, trở tay đem Y Nặc gắt gao đè xuống đất.

"Ngươi điên rồi!" Đôi mắt Ô Ân xung huyết.

Y Nặc sửng sốt một hồi, mới chú ý cảm giác sâu sắc tới cẳng chân, hình như có luồng nhiệt từ chỗ đau chảy ra, nhưng Y Nặc cảm nhận tâm mình trở nên lạnh hơn. Hắn lăng lăng nhìn Ô Ân, không thể tin được rằng Ô Ân sẽ đối với hắn như vậy.

Liễu Tích Âm thấy Y Nặc chạy đến, cả kinh đứng lên, vừa muốn đi tới, Ô Ân lớn tiếng nói: "Không được lại đây!"

Thủ vệ binh lính sôi nổi chạy tới, Tây Hạ vương đang ấn Y Nặc tướng quân đang bị thương chảy máu nằm trên đất, chúng tướng sĩ hai mặt nhìn nhau không biết nên làm gì bây giờ.

"Mang Y Nặc về trong lều trại của hắn." Đá loan đao trong tay Y Nặc ra xa, Ô Ân lạnh lùng nói.

Y Nặc không vùng vẫy, để binh lính tùy ý mang hắn đi, chỉ là đôi mắt vẫn thủy chung nhìn Ô Ân, bên trong đều là thất vọng.

Ô Ân đứng lặng trong gió lạnh thật lâu, nắm tay vẫn luôn gắt gao nắm chặt, nhớ đến ánh mắt Y Nặc nhìn nàng đột nhiên trái tim co rút mạnh, Y Nặc đối với nàng có bao nhiêu thất vọng, nàng liền biết mình có bao nhiêu hổ thẹn, nhưng nếu Liễu Tích Âm chết trong tay Y Nặc, nàng nhất định sẽ điên lên.

Liễu Tích Âm vẫn đứng ở bên cạnh Ô Ân, vừa rồi ánh mắt Y Nặc nhìn nàng toàn là sát khí, nhất định là bởi vì chính mình mà Ô Ân với Y Nặc nổi lên tranh chấp, nàng biết hiện tại trong lòng Ô Ân khổ sở như thế nào.

Cầm lấy nắm tay đang nắm chặt của Ô Ân, hai tay đều là lạnh băng.

"Bên ngoài rất lạnh." Liễu tích Âm thử đem Ô Ân vào bên trong lều trại, nhưng Ô Ân vẫn không nhúc nhích mà đứng yên tại chỗ.

"Không phải là lỗi của ngươi, ngươi đừng nghiêm phạt chính mình." Liễu Tích Âm nói âm thanh mơ hồ bắt đầu mang theo tiếng khóc nức nở.

Nàng biết vì chính mình mà Ô Ân đã làm nhiều việc mà một vị quân vương không nên làm, giờ khắc này nàng cảm thấy chính mình cùng Bao Tự, Đát Kỷ có gì khác nhau đâu. Ô Ân càng càng khổ tâm, nàng càng tự trách mình.

Lần đầu tiên, Liễu Tích Âm hoài nghi, nếu như không có chính mình, Ô Ân có thể không quá khó khăn, có thể tiêu sái một chút, mà không phải giống như bây giờ, tiến thối lưỡng nan.

Nhận thấy được cảm xúc của Liễu Tích Âm, cuối cùng Ô Ân bằng lòng cùng nàng trở vào trong vương trướng, nhưng nàng không thể mang theo Liễu Tích Âm cùng nhau nói mát.

"Ta là tỷ tỷ, lại cảm thấy trái lại là Y Nặc vẫn luôn chiếu cố cho ta." Ô Ân cười đau khổ.

Ngoại trừ khi còn bé hai người thích nghịch ngợm, còn lại thời điểm là Y Nặc càng trở nên thành thục. Từ lúc mẫu phi chết, Y Nặc như một đêm lớn lên không còn là một hài tử ham chơi nghịch ngợm gây sự. Chung quy lại Ô Ân vẫn là nữ hài tử, khi đó bình thường buổi tối còn khóc đòi mẫu phi, rõ ràng là Y Nặc đã rơi nước mắt, còn an ủi Ô Ân, để Ô Ân không phải sợ, chờ hắn trở thành nam tử có thể bảo hộ nàng, còn muốn vì mẫu phi mà báo thù.

Lúc ấy Mạnh Thanh mới xuyên qua, ký ức hoàn toàn không có kế thừa đến đây, nháo ra không ít cạm bẩy, đều là Y Nặc giúp nàng giải quyết ổn thỏa. Mà Y Nặc đối với Mạnh Thanh mà nói bất quá là một người quen thuộc trong trí nhớ nhưng cũng là người xa lạ, khả lâu ngày, thế nhưng cảm nhận được kiếp trước là con một chưa từng có qua chân tình tình cảm anh em.

Cãi nhau cũng tốt, đánh nhau cũng tốt, ghét bỏ nhau cũng được, này hoàng cung to như vậy, chỉ có một người thực lòng đối đãi với mình như vậy, chính mình xảy ra chuyện, nàng tin tưởng nhất định Y Nặc sẽ liều lĩnh giúp nàng.

"Thực xin lỗi." Liễu Tích Âm thấp giọng nói.

"Là ta cùng Y Nặc không có hiểu nhau." Ô Ân thở dài.

Nhéo nhéo cánh tay lạnh lẽo của Liễu Tích Âm, nói:

"Để ta gọi người đưa canh gừng đến đuổi hàn."

Vẻ mặt Liễu Tích Âm vẫn buồn bực, Ô Ân khuyên nàng:

"Hiện tại Y Nặc phỏng chừng cũng không muốn thấy ta, chờ hắn hết giận ta tự mình đến cùng hắn xin lỗi, thực sự không nhìn hắn cũng cho ta quên đi."

Liễu Tích Âm lo sợ nhỡ đâu Y Nặc thật cho Ô Ân một đao, kéo lấy tay áo cũng Ô Ân.

"Ngươi đừng để hắn làm bị thương đến ngươi."

"Yên tâm, ta có chừng mực."

__ __ __ __ __ __

Bên trong địa lao, Diệp Chiêu lo lắng bất an đi tới đi lui, trải qua hai ngày liên tục viết chữ vẽ tranh, cuối cùng nàng cũng hiểu rõ kế hoạch của Triệu Ngọc Cẩn cùng Hồ ly.

Lúc đầu nàng không đồng ý, kế này quá mức thâm độc, đại trượng phu không thể làm chuyện này, Triệu Ngọc Cẩn lại viết, dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân.

Dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân: lấy cách của người trả lại cho người

Trong lòng Diệp Chiêu đấu tranh kịch liệt, liền nghe thấy âm thanh cửa nhà giam mở ra, là Liễu Tích Âm.

Nàng vẫn luôn mong chờ Liễu Tích Âm trở lại tìm nàng, hai lần liên tiếp tan rã trong không vui, Diệp Chiêu thật sự muốn có một cơ hội cùng nàng hảo hảo trò chuyện, khả là sau khi Triệu Ngọc Cẩn nói ra kế hoạch của hắn, thế nhưng Diệp Chiêu mơ hồ mong chờ biểu muội đừng đến tìm nàng, nàng cũng không cần gian nan lựa chọn cái kia.

Liễu Tích Âm nhẹ giọng nói:

"A Chiêu."

Triệu Ngọc Cẩn thấy Liễu Tích Âm cũng sửng sốt, nhớ tới kế hoạch của chính mình, nói:

"Ngươi còn có mặt mũi đến đây! Nếu không phải vì tin tưởng ngươi, A Chiêu lại như thế nào sẽ bị Tây Hạ bắt làm tù binh!" Hắn chính là muốn làm cho Liễu Tích Âm cảm thấy hổ thẹn.

"Ngọc Cẩn!" Diệp Chiêu quát.

Liễu Tích Âm thấy Triệu Ngọc Cẩn, tâm sinh ra chán ghét, vốn dĩ lời muốn nói cũng không muốn nói ra, đi thẳng vào chủ đề.

"A Chiêu, Ô Ân đồng ý sau khi nghị hòa sẽ thả ngươi đi."

Triệu Ngọc Cẩn cùng Diệp Chiêu đều cả kinh. Bọn họ còn đang toan tính sẽ lợi dụng Liễu Tích Âm đối với Tây Hạ vương có ảnh hưởng như vậy, để Tây Hạ vương phóng thả Diệp Chiêu trở về, không nghĩ tới này chẳng phí công.

Hồ ly nói rất đúng, nếu lợi dụng Liễu Tích Âm, là có thể đem quân phản công! Ánh mắt Triệu Ngọc Cẩn có chút lửa nóng, liền không cần lo lắng Hoàng bá phụ trách phạt A Chiêu, chính mình làm con cháu hoàng thất, lập được đại công như vậy, từ nay về sau trước mặt tôn thất có thể đứng thẳng lưng mà sống.

Diệp Chiêu lại trầm mặc một lát mới nói: "Tích Âm, là ngươi giúp ta sao?"

"Không, ta không có giúp ngươi cầu tình." Âm thanh của Liễu Tích Âm dứt khoát.

Kia là vì sao? Diệp Chiêu nhíu mày.

"Vậy còn ngươi? Ngươi dự định cùng chúng ta quay về Đại Tống sao? Cậu và mợ còn đang chờ ngươi."

Liễu Tích Âm cúi đầu, hình như có chút khổ sở "Không được, các ngươi tự động trở về đi."

Diệp Chiêu cả giận: "Biểu muội, liên gia ngươi liền không trở về sao?"

"Nàng tại nơi này, nơi này là nhà của ta."

Không muốn tranh luận vô nghĩa, Liễu Tích Âm nói:

"Để thả ngươi trở về chỉ cần một điều kiện, ngươi chỉ cần thề, đời này tuyệt đối không tham dự đến chiến sự giữa Tống và Tây Hạ."

Diệp Chiêu nhìn thẳng vào Liễu Tích Âm, nàng hy vọng có thể thấy được ánh mắt tránh né của biểu muội, cho dù chỉ là mảy may.

Nhưng là không có, trong mắt Liễu Tích Âm cái gì cũng đều không có.

Diệp Chiêu cảm thấy run rẩy, tính tình của biểu muội là gì đây, nếu là phát thề nhất định sẽ tuân thủ.

Nàng muốn để Diệp Chiêu tự đeo lên gông xiềng cho chính mình, cả đời.

Tác giả có lời muốn nói:

Tận lực không ngừng, bằng không năm nào tháng nào mới viết xong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play