Tại trong hành cung, Hoàng tử Liêu quốc cùng Ô Ân ngồi trên chủ vị, phía dưới là tướng lĩnh của Tây Hạ và Liêu quốc.
Tống quân đã không còn là vấn đề lớn, chờ một đạo thánh chỉ của hoàng đế Tống đến.
Tây Hạ cùng Liêu sẽ mở yến hội tại chỗ.
Ô Ân nâng chén kính Gia Luật Hồng Cơ, nói:
"Kế hoạch lúc này có chút hấp tấp, không nghĩ tới trong thời gian ngắn như vậy mà Hoàng tử Gia Luật có thể tập hợp nhiều quân đội như vậy, bội phục bội phục."
Gia Luật hồng Cơ cũng nâng chén rượu lên: "Tây Hạ vương quá khen, Nam Kinh Đại Liêu ta có vài chục vạn quân, điều đến chính là ba mươi vạn quân, không đáng giá nhắc tới."
"Liêu hoàng tử không cần khiêm tốn."
Ngoài miệng Ô Ân cùng Gia Luật Hồng Cơ hòa hoãn lẫn nhau, nhưng trong lòng là xem thường, Gia Luật Hồng Cơ mang quân đội đến số người cũng có thể nhìn, muốn nói đến sức chiến đấu, mười vạn kỵ binh Tây Hạ cũng có thể đánh cho bọn họ tơi bời.
Nam Kinh của Liêu quốc nói đến, cũng chính là thời gian tới Bắc Kinh, đại bộ phận là dân tộc Hán, đường mạt đệ ngũ mười quốc phương Bắc chiến loạn không ngừng, không ít Hán nhân di chuyển đến đây, vào thời điểm đó, quý tộc Khiết Đan tiến công phía Nam bắt được không ít Hán nhân làm nô lệ, lấy làm sử dụng. Thảo nguyên hoang vắng, ngoại trừ ngoài nô lệ, rất nhiều Hán nhân được sắp xếp vào quân đội. Nhưng cũng không có nghĩa là Hán nhân này được Khiết Đan đối xử bình đẳng.
Đội quân Gia Luật Hồng Cơ mang đến chín mươi chín phần trăm đều là HánNhân, chính là một đội ngũ quân đội bị khinh thường, Ô Ân đã thấy qua lương thảo của bọn họ, toàn là những đồ ăn kém cỏi nhất, trang thiết bị cũng kém cỏi nhất, chất lượng đồ bảo hộ trên người cũng rất kém, thậm chí đến binh khí đều đã bị rỉ sắt.
Mà đội ngũ quan quân cao cấp bên trong đều là người Khiết Đan, trong mắt của các quý tộc Khiết Đan, lãnh thổ quốc gia của Hán nhân đều là tiện tịch, đánh chửi là việc thường, động một cái liền có khả năng là bị giết. Trên chiến trường đội quân Hán nhân có tác dụng duy nhất là làm lá chắn, kỵ binh Liêu quốc núp ở phía sau tùy thời hành động.
Diệp Chiêu cùng Liêu chinh chiến, có mấy lần đại thắng Liêu quốc là Hán nhân thấp thỏm hành động, có một số quan quân cấp thấp người Hán có tâm muốn về phe Tống, rất nhiều binh sẽ bất ngờ làm phản, giết chết quan tướng lãnh binh Khiết Đan, quy thuận Đại Tống, sau là Liêu bại với Tống cũng chính là một trong những nguyên nhân này.
Hán nhân ở Tây Hạ được đãi ngộ tốt hơn nhiều so với Liêu quốc, lúc khai quốc Hoàng đế Tây Hạ rất coi trọng Nho học, trong triều có không ít đại thần là người Hán nhân, người Đảng Hạng cùng thông hôn với người Hán cũng không có nhiều kỳ thị gì, cho nên thường xuyên phát sinh hiện tượng Hán nhân chạy trốn đến Tây Hạ định cư.
"Lúc này Tống liên tiếp mất đi mười cái châu, tuy nói là nghị hòa, khó có thể đảm bảo qua vài năm sau Tống nào quên vết sẹo đau nhức này, lại cử binh tiến công, đến lúc đó mong muốn hai quốc Liêu Hạ chúng ta có thể cùng chung mối thù." Ô Ân nói.
Gia Luật Hồng Cơ không có phí nhiều công sức lấy tới mười cái châu này, hiện tại rất dễ nói chuyện, cười tủm tỉm nói: "Đại Liêu vẫn luôn cùng Tây Hạ tồn tại mới giao hảo, Tây Hạ có việc, Đại Liêu ta sẽ tương trợ."
Ha ha, không có công nhưng vẫn chiếm tiện nghi, trong lòng Ô Ân cười nhạt, trên mặt vẫn như trước thân thiện với Gia Luật Hồng Cơ lại uống mấy chén.
"Chỗ ngồi hành cung này liền tặng cho Hoàng tử Gia Luật, đáng tiếc che được thời điểm chiến sự ở tiền tuyến, nhìn đơn sơ chút." Ô Ân nói.
Gia Luật Hồng Cơ tự nhiên cũng cười nạp.
Yến tiệc chấm dứt, mới đến chạng vạng. Bình thường ánh mặt trời chiếu đầy trên tuyết đọng lại ở trên thảo nguyên quả thực rất chói mắt, ngày hôm nay khí trời cũng khá tốt, mặt trời bị mấy tầng mây che lại, Ô Ân muốn đi ra bên ngoài doanh trại để làm tiêu tán mùi rượu, đi đến chuồng ngựa thì nhìn thấy, Truy Phong không có ở đó!
Sắc mặt không thay đổi, binh lính trông coi chuồng ngựa bị đại khí của nàng không dám nói gì hơn, Ô Ân hỏi hắn, hắn nói vừa mới cùng người trước đổi lượt, hắn cũng không biết.
Thẳng đến khi quản lý ngựa vội vã chạy đến, thấy Ô Ân muốn phát hỏa liền nói là do Liễu cô nương lấy đi, lửa giận của Ô Ân như có chậu nước lạnh tưới vào, tiêu tan sạch sẽ.
Có đoạn thời gian trong lúc Liễu Tích Âm mất trí nhớ, Ô Ân dạy nàng cưỡi ngựa, nhưng từng cái thế lực ngầm trong Hưng Khánh phủ đông đảo như vậy, cho nên khi đó Liễu Tích Âm rất ít khi chính mình cưỡi ngựa đi ra ngoài, hiện tại thì không còn gì phải cố kỵ.
Ô Ân tùy tiện chọn một con ngựa cưỡi ra bên ngoài, mới ra không phạm vi quân doanh, liền thấy trong cánh đồng tuyết trắng xóa, một bóng dáng màu đen mạnh mẽ không nhanh không chậm đang chạy, Liễu Tích Âm khoác áo choàng da chồn trắng như tuyết, phập phồng trên lưng Truy Phong , như là đang bay múa trên cánh đồng tuyết.
Ô Ân hô một cái, lỗ tai Truy Phong khẽ động, liền quay đầu hướng bên này chạy đến, Liễu Tích Âm ngồi trên lưng ngựa phát hiện ngựa không chạy theo sự điều khiển của chính mình, sợ đến vội vàng kéo dây cương.
Ôn định cân đối ngẩng đầu vừa nhìn, Ô Ân cưỡi một con ngựa một màu rám nắng nhìn nàng, nếu như gương mặt kia không mang theo dáng vẻ tươi cười muốn ăn đòn, khả là Liễu Tích Âm sẽ càng hài lòng hơn.
Mũ trùm của Liễu Tích Âm bị xốc lên cũng không đội, ngày hôm nay tóc bay tùy ý, không có xuông vào nếp thỉnh thoảng lại bị gió thổi bay bay, có lúc lại dán lên gương mặt đỏ đỏ vì bị đông lạnh kia.
Chỉ trong chốc lát Truy Phong đã chạy đến trước mặt Ô Ân, đôi mắt đẹp của Liễu Tích Âm trừng nàng, sẳng giọng:
"Vừa mới làm ta giật mình."
Ô Ân nhảy xuống ngựa, xoay người ngồi lên mình Truy Phong, ở phía sau Liễu Tích Âm tiếp nhận dây cương trong tay nàng, Liễu Tích Âm rất phối hợp buông tay, dựa vào người phía sau, mùi rượu rất nồng nặc. Ô Ân đội lại mũ trùm cho Liễu Tích Âm, gót chân đá nhẹ vào bên hông ngựa, cho Truy Phong chạy đi.
"Lúc trưa dặn ngươi uống ít, xem ra lời của ta ngươi tuyệt đối không để trong lòng." Liễu Tích Âm oán trách.
Ô Ân cười khẽ "Không dám không dám, lời của ngươi nói ta tự nhiên là nhớ kỹ, rượu là có chút, bất quá uống không nhiều, ta một chút cũng không có say."
"Người say cũng sẽ nói chính mình không say."
Không dám để Truy Phong chạy quá nhanh, dù sao cũng thuộc dạng uống rượu lái xe, vẫn là nên an toàn. Ô Ân đặt cằm khoát lên vai Liễu Tích Âm, mùi đàn hương nhàn nhạt bị gió thổi như có như không.
"Tích Âm, như thế nào ta cảm thấy tính tình ngươi càng ngày càng bạo gan nha, đều không nói một tiếng liền một mình chạy đến đây."
"Không phải một mình." Liễu tích Âm cười phản bác.
"Còn có người nào?" Ô Ân nhìn bốn phía, rõ ràng một người cũng không có.
"Còn có Truy Phong đây."
"Truy Phong không phải là người!"
Liễu Tích Âm sờ sờ bờm mao của Truy Phong, than thở:
"Truy Phong, A Thanh mắng ngươi, sau này ngươi đừng nghe lời nàng."
Ô Ân: "..."
Nhưng là Truy Phong không phải là người a!
Tác giả có lời muốn nói:
Gần đây nhất trạng thái không tốt, chỉ có thể ngắn nhỏ.
Có Tiểu thiên sứ muốn cho Ô Ân cùng Tích Âm có oa, ta trái lo phải nghĩ, vẫn là cảm thấy chuyện này có chút phản khoa học.