May là Ô Ân sớm đã có chuẩn bị, lúc này rút đao ra chống lại.
Roi Huyền thiết này không giống như những vũ khí khác, linh hoạt hay thay đổi, phương pháp tốt nhất để hóa giải chính là phải nghĩ biện pháp cho nó cuốn lấy gì đó, sau đó xét ở giai đoạn sức lực thừa dịp đối phương không có binh khí, tùy thời công kích.
"Bang! Bang!"
Diệp Chiêu quơ roi Huyền thiết, Ô Ân đem cái bàn trong lều lớn đá lên, kết quả cái bàn bị đánh vỡ thành mấy khúc.
Âm thanh tranh đấu bên trong truyền ra ngoài, binh lính hai bên đều hướng vào bên trong, thế nhưng cửa lớn như vậy, nhân mã hai bên liền đánh nhau tại cửa ra vào.
Y Nặc chạy ra bên ngoài cách lều lớn mấy trăm mét, đốt một ngọn pháo tín hiệu cột vào mũi tên, bắn lên không trung, một tiếng nổ vang trên bầu trời.
Bên ngoài cách đó một dặm, cậu của Ô Ân là A Mộc Ngươi mang theo mười vạn kỵ binh cấp tốc chạy băng băng đến địa điểm đàm phán, nghe tiếng vang, A Mộc Ngươi giơ cao loan đao, hô to:
"Tiến công!"
Ô Ân muốn bảo vệ an nguy Liễu Tích Âm, không có cách nào khác tiến công, chỉ có thể là phòng thủ, nàng chỉ muốn kiên trì vào phút chờ viện quân kéo tới là được.
Diệp Chiêu thấy mấy chiêu đánh xuống đều không có trúng, vẻ mặt càng nghiêm túc, âm thanh nổ vang kia nàng cũng nghe được, nàng không có thời gian! Không hề do dự, tiến vài bước về phía Ô Ân, roi Huyền thiết ở trên không trung đánh xuống, hướng vào Ô Ân mà đánh, roi sắt kéo đến như rắn bay lượn, Ô Ân phản ứng cực nhanh, xoay người tránh thoát, sẵn tay nắm lên tấm thảm, nhanh chóng giơ tấm thảm lên để roi sắt cuốn lấy.
Chất lượng tấm thảm quả không tồi, Ô Ân thầm cảm thấy may mắn. Một tay lấy thanh đao, một tay gắt gao nắm lấy tấm thảm, Diệp Chiêu thấy roi huyền thiết bị cuốn lấy, cười khinh miệt, hai tay nắm lấy roi, dùng hết sức lực để kéo roi trở về. Ô Ân chỉ cảm thấy một lực lớn truyền đến, thân thể mất cân đối nhào về phía Diệp Chiêu.
Biết chính mình thất sách, cùng Diệp Chiêu hợp khí lực, kia không phải là tìm đường chết sao?!
Ô Ân ở trên không trung, không có cách gì mượn lực, giây tiếp theo, một lực đạo thật lớn đánh trúng vào bả vai, nàng bị một chân Diệp Chiêu đá bay, thân thể té đến bên ghế chủ tọa.
Mẹ! Thắt lưng lão tử! Toàn bộ nửa người trên cơ hồ đau đến mất đi tri giác, mắt thấy roi Huyền Thiết sắp đánh đến, trong lòng Ô Ân phát lạnh, lần này không chết cũng rơi mấy lớp da! Nhắm mắt lại hai tay ôm đầu, gởi hy vọng vào bộ áo giáp trên người có thể giảm được một ít lực.
Qua vài giây, cũng không thấy roi đánh tới, cái tình huống gì đây? Ô Ân trợn mắt nhìn qua khe hai tay, một thân ảnh màu trắng đứng chắn trước người.
Chỉ một chút nữa là muốn đánh vào trên người Liễu Tích Âm, trong giây phút chỉ mành treo chuông, Diệp Chiêu thay đổi hướng của roi, đánh lên trên cái bàn bên cạnh, cái bàn lập tức bị phân thành hai.
"Biểu muội!" Diệp Chiêu tức giận đỏ mắt, nàng như thế nào cũng nghĩ không ra, biểu muội lại vì một địch nhân mà che ở trước mình hắn.
Hai tay Liễu Tích Âm dang rộng ra đứng ở trước người Ô Ân, nghiêng mặt nhắm chặt hai mắt, nhận thấy Diệp Chiêu thu tay lại, mở mắt nhìn qua, ánh mắt kiên định không có gì sánh được, không có chút do dự.
"Ngươi tránh ra!" Diệp Chiêu thấy Liễu Tích Âm ngang bướng hồ đồ, chỉ có thể xông lên, đưa tay muốn đánh Ô Ân.
Đáng tiếc cơ hội nhanh chóng lướt qua, "Hí..." bốn phía quân trướng bị khai phá, một rừng tên với đao kiếm chỉa vào.
Y Nặc chạy vào hô to: "Diệp Chiêu! Người còn động một cái! Có tin rằng ngươi liền biến thành con nhím hay không!"
Diệp Chiêu ổn định nhìn Liễu Tích Âm, hốc mắt đỏ bừng, tràn đầy thất vọng.
Ô Ân nằm ở phía sau, ánh mắt sáng trong suốt. Tích Âm...
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Mặt Hồ Thanh không có chút máu nhìn tường người không có giới hạn kia, đó là Tây Hạ cùng đội quân của Liêu quốc, phỏng chừng bọn họ gấp hai lần số người bên mình, đã khiến hắn hoàn toàn mất đi ý niệm phản kháng trong đầu.
Hắn làm theo lời tướng quân phân phó, phái lính gác nhìn chằm chằm phía đối diện, không nghĩ tới lại phải đối mặt với tám mươi vạn hùng binh, lính gác đánh vang cảnh báo, sớm đã có chuẩn bị quân đội hoàn tất. Nhưng mà binh lính đối phương không có tiến công, chỉ là đứng tại phía trước bọn họ.
Tướng quân nguy hiểm hay an toàn! Hồ Thanh bắt đầu thống hận chính mình, vì sao lại đồng ý cho Diệp Chiêu rời khỏi.
Triệu Ngọc Cẩn đi qua đi lại trong quân doanh. Thấy Hồ Thanh đi đến, vội hỏi:
"A Chiêu làm sao bây giờ, bọn họ nhất định là đã sớm lập bẫy, chỉ chờ A chiêu nhảy vào!"
Triệu Ngọc Cẩn chỉ vào mặt Hồ Thanh, giận dữ: "Lúc trước ta đã không đồng ý cho A Chiêu đi đàm phán, các ngươi một hai đều nói không có việc gì, hiện tại thì được rồi!"
Lúc ban đầu Hồ Thanh hoảng loạn xong cũng dần dần hồi phục tinh thần , nói: "Quận vương, ngươi an tâm một chút chớ nóng nảy, ta nghĩ tướng quân là sẽ không nguy hiểm gì đến tính mạng."
"Ngươi như thế nào xác định?"
Hồ Thanh nói: "Số người chống đỡ như vậy, nếu muốn diệt chúng ta cũng không phải là chuyện khó, nhưng mà đã qua một canh giờ, đối phương cũng không hề có động tĩnh, nói rõ là mục đích của họ chính là muốn vây khốn chúng ta."
"Nếu là không muốn chiến, kia chỉ có thể là muốn cùng nói chuyện, chỉ cần Đại Tống có thể thỏa mãn điều kiện của Tây Hạ, tướng quân sẽ không có nguy hiểm gì!"
Triệu Ngọc Cẩn hỏi: "Chúng ta đây cứ khoanh tay chịu chết như vậy sao?"
"Trước mắt chỉ có thể chờ xem."
Đối diện với Gia Luật Hồng Cơ đang ngồi trên lưng ngựa, chán đến chết hỏi:
"Thật không hiểu Tây Hạ vương của các ngươi, số lượng người của chúng ta gấp hai lần đối phương, cư nhiên hạ lệnh chỉ thủ chứ không tiến công?"
Kỳ Mộc Cách nói:
"Đại vương tự có an bài!"
Ô Ân không phải không có suy xét qua đem Diệp Chiêu mang binh tiêu diệt, cùng lúc này, nhân khẩu Tây Hạ vốn dĩ ít, đánh bại đối phương hơn bốn mươi vạn , chính mình bên này ít nhất cũng hao tổn hơn mười vạn.
Về phương diện khác, Diệp Chiêu đại bại, Bắc cảnh Đại Tống sẽ không có người nào có thể kháng cự được Tây Hạ, đến lúc đó nàng muốn nghị hòa, Y Nặc sẽ không đồng ý, tất cả thủ lĩnh của các bộ tộc cũng sẽ không đồng ý. Sự tình muốn bắt lấy Biện Kinh là sở hữu của Tây Hạ lại xảy ra, cho dù Ô Ân có là Tây Hạ vương cũng không thể ngăn cản nổi ý chí của mọi người.
Sau khi đánh hạ Biện Kinh, nhịp chân Tây Hạ cũng ngừng lại ở đây, đến lúc đó người Tây Hạ kiệt sức, ngựa hết hơi, còn phải đối mặt với văn hóa dân tộc Hán, quản lý cũng phi thường vướng chân vướng tay.
Đánh bại thổ địa, khẳng định Liêu sẽ phải cử đi một bộ phận, nếu như mượn sức quân Liêu tiếp tục tiến công vào phía Nam, không khác nào dẫn sói vào nhà.
Phỏng chừng lão nhi hoàng đế Triệu Trinh kia sẽ dẫn theo những thần tử trung thành lòng bàn chân bôi dầu chạy đến phía Nam, triều đại Nam Tống sẽ dần dần hình thành, thế chân vạc nhìn như ổn định, kì thực hết sức căng thẳng, Tống ở phía Nam kia căn cơ tuy chưa tổn hại, như sau đó triều đại Nam Tống thường xuyên cử binh chinh phạt, Liêu quân bên kia cũng một dạng lòng lang dạ thú nhất định sẽ thấy chiêu hủy chiêu.
Tuy nói quân vương chết vì xã tắc, nhưng Ô Ân thật sự muốn sống lâu mấy năm.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Triều đường Đại Tống.
"Nữ nhân chính là không thể thành sự, dễ dàng trúng mưu kế của địch!"
"Gà mái gáy báo sáng, làm trái thiên đạo a!"
Tay phải hoàng đế đập lên tay vịn ghế.
"Được rồi!"
Mặt hoàng đế đen lại nhìn xuống triều thần bên dưới trong nháy mắt im lặng như tờ, bầu không khí càng ngưng trệ hơn ngày xưa.
Là hắn không để ý đến sự phản đối của triều thần khi phân công cho Diệp Chiêu, hiện nay Diệp Chiêu bị bắt, chính là đánh vào mặt hắn!
"Tây Hạ lần thứ hai phái sứ giả tới, đưa ra điều kiện vẫn là như trước." Hoàng đế lại nói:
"Các ngươi hãy nói, trẫm nên đáp ứng hay là không đáp ứng?"
Lần trước là một đám quần thần thần tử sôi sục , hiện tại toàn bộ không có âm thanh. Liêu quân cùng Tây Hạ kết minh, đại chiến với Tống mấy năm liên tiếp, từ lâu đã suy nhược lâu ngày tích tụ, hiện nay hy vọng cuối cùng cũng ta biến, ngoại trừ đáp ứng thì nào có biện pháp nào đâu?
Nhưng cũng không có ai dám nói ra cái này, sợ sử sách bêu danh, càng sợ lại đắc tội với các đại thần trong triều.
Lúc này, Đại nội tổng quản đi tới bên người hoàng đế, thấp giọng thì thầm vài câu.
"Mẫu hậu nói với ngươi như thế này?" Hoàng đế hỏi.
Đại nội tổng quản gật đầu xưng vâng.
Nhìn đám quần thần bên dưới tĩnh như ve mùa đông, hoàng đế thở dài thật sâu, lúc trước nghị hòa, hắn vốn đã nghĩ tới đồng ý điều kiện của Tây Hạ, đổi lấy thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức cho Đại Tống, chỉ là Diệp Chiêu ở tiền tuyến, thỉnh thoảng lại truyền tin chiến thắng đến, làm cho hắn có một chút mong muốn, làm hoàng đế, hắn cũng không hy vọng lãnh thổ Đại Tống xói mòn trong tay mình.
Nhưng phía sau cũng không có tướng lĩnh nào thích hợp để lãnh binh, Liêu quân cùng Tây Hạ kết minh đối với Đại Tống mà nói là họa vô đơn chí.
Thần tử không dám nói, vậy thì để cho hắn là một hoàng đế này nói ra vậy.
"Truyền ý chỉ của trẫm...Đồng ý điều kiện hòa đàm của Tây Hạ."
Tác giả có lời muốn nói:
Ô Ân: Vì sao ta có thể đánh bại Y Nặc nhưng vẫn bị Diệp Chiêu treo ngược.
Y Nặc: Bởi vì ta cũng bị treo lên đánh vài lần, năm mươi bước cùng một trăm bước không kém.
Tỷ đệ ôm đầu đau khóc.