Ngày thứ ba, nhóm vũ cơ suy yếu ngồi dưới đất, liên tiếp ba ngày chỉ được uống nước, buổi tối lại không ngủ tốt, các nàng ngay cả đứng đều không có sức để đứng vững.
Liễu Tích Âm đã đối với Ô Ân mà nói, nàng sớm đã không còn tức giận, đừng đem bọn người họ lăn qua lăn lại lại xảy ra chuyện.
Ô Ân suy nghĩ một chút, đáp ứng, dù sao nhóm vũ cơ này cũng là người của Đại Hoàng tử, vạn nhất xảy ra chuyện gì, nàng còn phải cùng Ha Nhĩ Đôn mà giải thích.
Ô Ân cùng Liễu Tích Âm đi vào trong điện, trên tay Ô Ân đang cầm quả táo gặm từng miếng.
Quả nhiên nhóm vũ cơ thấy quả táo trên tay Ô Ân toàn bộ hai mắt tỏa sáng, trong lòng bị cơn đói cuồn cuộn không ngừng trùng kích.
Thành công khi thấy rất nhiều người cổ họng giật giật, Ô Ân vẫn bất động thanh sắc, nhưng trong lòng cười gian, ân, nàng chính là cố ý.
Ô Ân ngồi ở trên chỗ ngồi, ăn quả táo một cách chậm rãi nhất.
Liễu Tích Âm sao có thể không biết tiểu tâm tư của Ô Ân, nhìn đến nhóm vũ cơ trên mặt đất, lộ vẻ không đành lòng, vỗ vỗ tay Ô Ân, ánh mắt tỏ ý bảo nàng ăn nhanh một chút.
Bất đắc dĩ, Ô Ân chỉ có thể tăng tốc ăn nhanh một chút, gọi quản sự đến, chuẩn bị cho nhóm vũ cơ này đi ăn cơm.
Nào biết có một gã vũ cơ ở dưới, cuối cùng không áp chế được oán hận trong lòng, lấy ra một chút sức lực cuối cùng dùng Hán ngữ mà reo lên:
"Bất quá cũng chỉ là một trong nhóm vũ cơ như chúng ta thôi, thật là lợi hại! Đầu tiên là tại Vương phủ làm bộ nhu nhược yếu đuối câu dẫn Vương gia, hiện tại lại bò lên trên giường Hoàng tử Tây Hạ!"
Này giận mà không dám nói gì của nhóm vũ cơ lộ vẻ tán thành.
Cái vũ cơ kia mắt toàn hàm ý đố kỵ, mặt mang vẻ ác độc reo tiếp lên:
"Có ý trả thù chúng ta lăn qua lăn lại, còn ở trước mặt Hoàng tử thì giả trang thành một đóa Bạch Liên hoa, thực sự tiện nhân còn muốn làm ra vẻ cao thượng."
Trong điện một mảnh tịch mịch.
Thị vệ không biết tên vũ cơ kia nói cái gì, cũng không có động tác gì. Quản sự thì Hán ngữ cũng không thực sự tốt, nghe cũng không hiểu rõ cái gì.
Nhưng Ô Ân nghe hiểu hết.
Nàng giận tím mặt, đem chén trà trên bàn hướng tên vũ cơ kia mà ném tới. Nhiều năm nay không có hạ nhân nào dám ở trước mặt nàng mà làm càng như thế, đặc biệt lại là chỉ thẳng đến Liễu Tích Âm.
"Bang!"
Chén trà vỡ vụn trên mặt đất, tên vũ cơ kia bị chén trà ném trúng trên trán bị khai phá một lỗ hổng, máu tươi chảy ròng, lực đạo cực lớn làm nàng té nhào trên mặt đất, ánh mắt còn chứa hàm ý oán hận, gắt gao nhìn chằm chằm Liễu Tích Âm.
Mẹ! Cờ mờ nờ (cmn) còn dám trừng mắt! Ô Ân hoắc mắt đứng lên, chuẩn bị gọi người đến đem người kia kéo xuống.
Liễu Tích Âm lại trước nàng một bước, hướng tới tên vũ cơ kia mà đi đến, Ô Ân nhìn nàng, không biết ý nàng muốn như thế nào.
Chỉ nghe thấy tiếng Liễu Tích Âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên trong đại điện:
"Vậy chiều ý các ngươi? Ta không cần phải làm bộ làm tịch, ta là muốn Hoàng tử đem các ngươi giết hết."
Vũ cơ kia vẻ mặt trào phúng:
"Phải không? Ngươi không sợ Hoàng tử thấy ngươi ác độc mà chán ghét vứt bỏ ngươi?" Nào có nam tử nào thích nữ nhân tâm địa rắn rết!
Liễu Tích Âm khóe miệng gợi lên độ cung lạnh lùng, không nhìn đến tên vũ cơ đang nằm trên mặt đất kia, xoay người lại đối với Ô Ân nói:
"Nhị Hoàng tử, hạ lệnh đem các nàng giết hết đi."
Trong lúc nhất thời, tóc gáy tên vũ cơ trên mặt đất kia đứng thẳng, toàn bộ nhìn hướng Ô Ân, rất sợ nàng thật sự gật đầu đáp ứng.
Ô Ân vừa nghe thấy còn ngây ngẩn cả người. Này không giống phong cách của Liễu Tích Âm a...
Nhìn thấy ánh mắt Liễu Tích Âm, tức khắc liền sáng tỏ.
Nhìn đến đám vũ cơ này tĩnh như ve mùa đông, trong nháy mắt tức giận cũng tiêu tan phân nửa.
Quay qua thị vệ của mình mang đến, đề cao âm lượng nói:
"Đem toàn bộ các nàng mang ra ngoài ban chết!"
Bọn thị vệ chần chờ một lát, nhưng vẫn là rất nhanh chấp hành mệnh lệnh, bắt đầu đem nhóm vũ cơ đang quỳ trên mặt đất từng bước từng bước kéo ra bên ngoài.
Nhóm vũ cơ bị dọa đến xanh mặt mày, miệng run run quỳ rạp trên mặt đất dập đầu liên tục cầu xin tha thứ, trong tức khắc trong điện tiếng khóc rung trời.
"Ta cũng có thể buông tha cho các ngươi." Liễu Tích Âm ngạo khí đứng ở nơi đó.
Ô Ân rất phối hợp đánh cái thủ thế giơ tay, bọn thị vệ lập tức dừng động tác kéo người.
"Ngươi nói ta có cần giả trang hay không?" Liễu Tích Âm cười, nhìn hướng tên vũ cơ nhục mạ nàng.
Tên vũ cơ kia khóc đến nước mắt nước mũi làm lem hết phấn trang điểm, trong mắt đầy kinh nghi bất định cùng với không thể tưởng tượng nổi, nào còn nói ra được cái gì nữa, chỉ có thể lắc đầu liên tục.
Không muốn đứng lại chỗ các nàng, Liễu Tích Âm xoay người đi ra ngoài điện. Ô Ân đối với quản sự dặn dò một câu "Ngày mai cho các nàng ăn cơm." Liền đuổi theo Liễu Tích Âm.
Bọn thị vệ của Ô Ân hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là đội trưởng đội thị vệ hạ lệnh, đem các nàng kéo vào trong điện, bỏ lại đó, rồi rời đi.
Ngoài điện, Ô Ân đuổi theo Liễu Tích Âm, có chút lo lắng sợ nàng bị tên vũ cơ kia nhục mạ tâm tình không tốt, đã thấy Liễu Tích Âm quay đầu lại, trên mặt còn mang theo dáng tươi cười nghịch ngợm.
"Ô Ân, ta lúc nảy biểu hiện như thế nào?"
Ô Ân cũng bị nàng chọc cười.
"Liễu Nhi, ngươi thật lợi hại!" Ô Ân giơ ngón cái lên.
"Hừ, còn không phải theo ngươi học!" Liễu Tích Âm cười, đối với Ô Ân lật ra cái bạch nhãn xinh đẹp.
"A! Ta lúc nào dạy cho ngươi cái này?" Ô Ân nhức đầu nhớ lại
"Ta mấy hôm trước nhớ ra, khi còn bé ngươi đã dạy ta một câu nói."
"Là cái gì?" Ô Ân hiếu kỳ hỏi.
"Ô Ân ngươi đã nói: Vô hình trang bức, nhất trí mạng."
"A?!"
________________________
Đã nhiều ngày, Liễu Tích Âm thuốc cũng đã ngừng, đại phu nói máu bầm trên đầu Liễu Tích Âm cũng đã tiêu tán không ít, có thể nhớ lại toàn bộ ký ức từng trải qua hay không, liền xem vào số mệnh của nàng.
Liễu Tích Âm thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ đến một ít đoạn ngắn vụn vặt. Ngoại trừ bình thường cùng Ô Ân tiếp xúc, nghĩ đến phần lớn cũng là hình ảnh ở chung với các nàng.
Này đối với Ô Ân mà nói, đã rất cao hứng, cũng làm nàng phiền não.
Nàng vẫn giống như trước, bện tóc, dán râu mép giả. Chính là sợ làm cho Liễu Tích Âm nhớ tới A Thanh.
Liễu Tích Âm có lúc cũng cảm thấy Ô Ân ở hiện tại với trong ký ức của nàng có chút bất đồng, nhưng người lớn lên tự nhiên sẽ có sai biệt, cũng không có sinh nghi ngờ gì.
Mà thôi mà thôi, thuận theo tự nhiên vậy.
Ô Ân biết, nếu để Tích Âm nhớ lại tất cả chắc chắn sẽ sinh khí với nàng vì đã giấu giếm nhiều chuyện như vậy, nhưng Ô Ân nắm chắc, đại khí cỡ nào cũng có thời điểm nguôi giận, chỉ cần...
Ô Ân nhìn tin mật được gửi tới, nheo mắt, chỉ cần một nhà Liễu Thiên Thác không có chuyện gì, nàng cùng Liễu Tích Âm sẽ có đường cứu vãn.
Liễu Thiên Thác đã nhận được thánh chỉ giả của Y Nặc, hiện nay tuổi tác đã cao, cầm đại đao cũng có chút vất vả, đã sớm muốn triệu hồi thượng kinh, Liễu Thiên Thác tất nhiên là vui mừng không ngớt.
Bắt đầu để phu nhân thu xếp bán tất cả của cải ruộng đất nhà cửa ở Ung Quan thành đổi lấy tiền mặt.
Ô Ân không định để Liễu Thiên Thác trở lại Biện Kinh, hảo hảo an bài, để Kỳ Mộc Cách thi hành.
Này chỉ là một trong những kế hoạch của nàng, nếu như có thể, nàng không muốn dấy lên hỏa chiến với Tống triều, nàng tuy là Hoàng tử Đại Hạ, nhưng cũng chỉ là một gã hoàng tử, trên đầu còn có lão hoàng đế đang ngồi trên vương vị.
Tây Hạ vương tuổi tác cũng cao dần, mặc dù tận tình thanh sắc, nhưng xương cốt thân thể còn cường tráng, trông cậy vào hắn sớm băng hà chỉ là vọng tưởng.
Ám sát Tây Hạ vương, nàng không phải không nghĩ qua, hoàng gia nào có chân tình thật sự. Từ đêm mà mẫu thân qua đời, nàng đã không coi hắn là phụ thân.
Nhưng con đường này Ô Ân hiện tại không thể thực hiện được, Tây Hạ vương chết, người kế vị chính là Đại Hoàng tử Ha Nhĩ Đôn. Nếu nàng mạo hiểm làm cho Ha Nhĩ Đôn kia cũng chết đi, đến lúc đó tất cả người trong thiên hạ chỉ cần không ngốc, liền biết là ai đã động tay.
Danh bất chính, ngôn không thuận mà leo lên ngôi vị , chắc chắn ngồi không được ổn.
_____________________
Này tới ngày theo thường lệ đi Hạ Châu tuần tra, lúc này, Ô Ân cũng mang theo Liễu Tích Âm đi cùng.
Trang trại ngựa ở Hạ Châu.
Trên thảo nguyên bao la không giới hạn thật sự là không thể đến hết bao nhiêu con ngựa, tại đầu lĩnh dẫn dắt ngựa, mấy vạn con ngựa bắt đầu chạy, bụi bặm cũng bay lên.
Ô Ân cùng Liễu Tích Âm đứng ở xa xa nhìn qua, trên lưng hàng vạn con ngựa đến cùng nhau một chỗ, giống như là mặt đất màu nâu động đậy.
Liễu Tích Âm nhìn thật lâu mới quay lại.
Ô Ân mang nàng đi tham quan nơi tổ kiến binh doanh của những cô nhi mà mình nhận nuôi cùng dân chạy nạn.
Trên đường trở về, Liễu Tích Âm đột nhiên hỏi Ô Ân:
"Ô Ân, làm Hoàng tử đều vất vả như vậy sao?"
Cho tới bây giờ đều chỉ có người hâm mộ làm hoàng tử tốt cỡ nào, thật còn không có người nào hỏi qua nàng có vất vả hay không, Ô Ân nghe xong thật là có chút ít cảm động.
"Kỳ thực cũng hoàn hảo, có đôi khi cũng cảm thấy tinh mệt lực tẫn, bất quá nếu như bách tính Tây Hạ có đủ cơm no áo mặc, mà ta cũng có thể có đủ lực lượng để bảo hộ người mình để ý."
Nói, Ô Ân cầm lấy tay của Liễu Tích Âm.
"Như vậy, tất cả đều đáng giá."
Liễu Tích Âm hiểu rõ ý tứ trong lời nói nàng, cầm lại tay của Ô Ân cười cười.
"Ta nhớ rõ..."
Tìm tòi trong ký ức không trọn vẹn của mình, tiếp theo nói:
"Tại phía Nam, tất cả mọi người có thể ăn uống no đủ, còn có thể nhàn hạ thoải mái mà đánh đàn uống rượu. Nếu nhà bần cùng lắm, chỉ cần trồng trọt cũng có thể no bụng. Vì sao chúng ta từ Hưng Khánh phủ một đường xuống dưới, có nhiều người cũng chỉ có thể miễn cưỡng sống qua ngày như vậy?"
Liễu Tích Âm nhớ lại trên đường đi thấy một số bách tính, đói khổ đến gầy xơ xác, nàng đem lương khô mang theo bên mình phát cho bọn họ, nhưng bất quá cũng chỉ là muối bỏ biển. Nàng biết, đói bụng là chuyện khó chịu đến cỡ nào.
Ô Ân cũng thở dài:
"Tại trong nội cảnh Tây Hạ, bảy thành trở lên là sa mạc cùng sa mạc, chỉ có sinh sống bên trong ốc đảo bách tính mới có thể ăn no mặc ấp, mà bách tính sinh hoạt ở nơi lạnh khủng khiếp này, đôi khi không thể không ăn cỏ với rễ cây để giữ mạng sống.
"Ngươi không phải đã nói Tống cùng Tây Hạ là một quốc gia sao? Vì sao người thống trị lại bất công như vậy, không đem lương thực dư thừa ở phía Nam đó vận chuyển đến đây?" Liễu Tích Âm hỏi.
Ô Ân nghe đến cái vấn đề xuẩn manh này liền cười.
"Ha ha ha, bởi vì cái quốc gia này có hai hoàng đế. Bọn họ ai cũng không muốn giúp đối phương."
Ô Ân nhìn phía đường chân trời xa xôi, nói: "Có lẽ nếu chỉ còn lại một đế vương, mới có thể kết thúc được cuộc sống khổ cực của bách tính Tây Hạ."
"Ô Ân sau này sẽ trở thành Tây Hạ vương sao?"
Tuy rằng con đường phía trước còn nhiều trắc trở, bất quá...
"Sẽ." Ô Ân kiên định nhìn Liễu Tích Âm, ôn nhu nói:
"Đến lúc đó, ngươi làm vương hậu của ta có được không?"
...
"Hảo." Mặt Liễu Tích Âm có chút đỏ, nhưng ánh mắt không hề tránh né.
Ô Ân trong lòng mừng như điên, đang muốn nói chuyện, lại nghe thấy Liễu Tích Âm nói.
"Đến lúc đó, chúng ta cùng nhau đem cái hoàng đế ích kỹ ở phía Nam kia đánh đuổi đi, để bách tính hai bên được sống những ngày an ổn."
Ô Ân kinh ngạc trợn mắt há mồm.
Không để ý tới Ô Ân đang ngốc xuẩn ra, Liễu Tích Âm cũng có chút xấu hổ, buông tay Ô Ân ra, xoay lưng, thong thả bước đi, thưởng thức phong cảnh thảo nguyên.
Ô Ân phục hồi tinh thần, đứng phía sau của Liễu Tích Âm, yên lặng nhìn thân ảnh xinh đẹp kia.
Khi ở Tống, Liễu Tích Âm giống như cá chậu chim lồng, hiện tại, càng ngày càng như là phượng hoàng bay lượn trên chín tầng mây...