Nghĩ đến khả năng này, Ô Ân nhấc chân chạy ra khỏi trướng, nàng muốn đi tìm nàng. Sống thì thấy người, chết thì phải thấy xác!

Giờ khắc này, nàng đột nhiên phát hiện, nếu không có Liễu Tích Âm, nàng đoạt ngôi vị hoàng đế này, đoạt vạn lý giang sơn này thì có ý nghĩa gì nữa!

Đã không có Liễu Tích Âm, nàng thậm chí còn thấy thời đại này đều trở nên vô vị nhạt nhẽo.

Kỳ Mộc Cách thấy Vương tử nhà mình sắc mặt tái nhợt chạy từ trong trướng hướng đến chuồng ngựa, liền đuổi theo đến chuồng ngựa.

"Nhị Hoàng tử! Ngài muốn đi đâu?"

Ô Ân mở dây cương ngựa nói:

"Ta muốn đi Giang Bắc, ngươi tập hợp ba mươi người mang đến đây gặp ta!"

Kỳ Mộc Cách kinh ngạc kêu lên:

"Ngài điên rồi sao! Mang nhiều người như vậy căn bản là không qua được quan phủ. Chúng ta cũng không có Thông quan văn điệp!"

Ô Ân cầm dây cương ngựa, hai tay vẫn còn đang run rẩy, nàng đang cố trấn định bản thân xuống.

Đúng vậy, không có Thông quan văn điệp nàng căn bản là không vào được Tống cảnh, nếu len lén trà trộn vào, cũng chỉ có thể mang theo một hai người tránh thoát được lính gác ở biên phòng, hai ba người thì có thể làm cái gì, thành trấn Giang Bắc nhiều như vậy, tìm một người như mò kim đáy bể.

Đúng rồi! Kỳ vương!

Ô Ân trực tiếp bước xuống ngựa, chạy đến thư phòng.

Kỳ Mộc Cách thấy Nhị Hoàng tử như phát điên, vẻ mặt bất đắc dĩ đuổi theo.

Ô Ân trực tiếp viết hơn mười phong thư, một phong cấp cho Kỳ vương, nói Tây Hạ muốn tổ chức yến hội, mong hắn có thể tận lực thu thập nhiều nữ tử Đại Tống có khuôn mặt xinh đẹp đưa đến Tây Hạ.

Ha Nhĩ Đôn rời khỏi Hưng Khánh phủ đã mười ngày, nàng khả là không đuổi kịp.

Liền viết thư cho thuộc hạ ở Giang Bắc, để cho bọn họ lúc đó theo Ha Nhĩ Đôn trở về Tây Hạ, nếu là trong đó có nữ tử dung mạo tuyệt sắc, cần phải bảo hộ an toàn, nếu là Ha Nhĩ Đôn có ý đồ gây rối, liền trực tiếp cướp người.

Đồng thời cũng cấp cho các thuộc hạ ở các cứ điểm đóng tại Giang Bắc nhận lệnh, xuất toàn bộ lực lượng đi tìm người, chỉ cần là người đặc biệt xinh đẹp, mặc kệ sống hay chết toàn bộ đều đưa đến Tây Hạ! Sau đó tìm họa công vẽ Liễu Tích Âm cùng Hồng Oanh đại khái vài cái, đem bức họa cấp xuống dưới, tuy rằng nhìn thế nào cũng không giống, nhưng là không tìm được biện pháp nào khác.

Giang Bắc, Kỳ vương phủ.

Trong viện, một nhóm nữ hài đang luyện tập nghi lễ Tây Hạ, hành động và cả ngôn ngữ.

Ma ma thấp giọng quát lớn, nói:

"Lại là ngươi! Nói ngươi mấy lần rồi? Là tay phải hành lễ không phải tay trái!"

Nói, giơ cây thước giáo trong tay liền muốn đánh qua.

Nàng nhìn thấy quản giáo ma ma muốn đánh nàng, theo bản năng liền lui về phía sau, động vết thương trên đùi còn chưa lành, liền té ngã xuống đất.

Mắt thấy cây thước giáo thật dài sắp tới trên người, nàng sợ hãi nhắm mắt lại.

"Ai, không cần phải nghiêm khắc như vậy."

Kỳ vương đi tới, ngăn trở một màn này.

"Vâng, Vương gia." Vừa nãy còn giương nanh múa vuốt trong nháy mắt lão ma ma thu lại khí thế, cung kính đứng ở một bên.

"Này nhóm vũ cơ huấn luyện như thế nào rồi?" Kỳ vương hỏi.

"Cơ bản đều đã được huấn luyện thỏa đáng, một ít ngữ Tây Hạ đơn giản cùng các nghi lễ đều đã dạy cho các nàng. Chỉ là..." Quản giáo ma ma cau mày trừng mắt liếc một cô nương đang ngã trên mặt đất.

"Chính là cái cô nương này, đầu óc làm như không bình thường, lễ nghi đều làm lỗi, ngôn ngữ học cũng gập ghềnh."

"Nga!" Nghe vậy Kỳ vương đi qua, quan sát một chút trên người.

"Là ngươi nha." Kỳ vương nhớ đến, trước đây quản giáo ma ma mua được một người có khuôn mặt khuynh thành, nhưng lại bị thương, không biết có phải do bị thương ở đầu hay không mà hỏi nàng họ tên gì, gia đình phương nào, người nơi nào, hết thảy nàng đều không nói được.

Nghĩ đến việc Ô Ân viết trong thư có "mặt đẹp", hai chữ ròng rã lớn gấp hai lần so với các chữ khác, lễ nghi kém chút hẳn là cũng không quan trọng.

Phân phó nói: "Nàng không cần phải huấn luyện, để nàng ở trong phòng hảo hảo nghỉ ngơi dưỡng thương."

"Vâng!" Ma ma đáp lại.

Dứt lời, Kỳ vương rời đi, không quá mấy ngày, sứ giả Tây Hạ sẽ tới, ngày hắn báo thù đã ở trong tầm tay, hắn nhìn về phía Nam.

Hoàng đệ, ngươi nên quý trọng những ngày cuối cùng này đi.

Khi mọi người cùng nhau chịu khổ, các nàng sẽ thực sự đoàn kết, nhưng nếu là trong đó có một người được chiếu cố đặc biệt, các nàng liền sinh ra đố kị. Đặc biệt là người nọ còn là một người có gương mặt khuynh quốc khuynh thành.

Những ngày kế tiếp, các nàng thừa dịp quản giáo ma ma không chú ý, cố ý lật úp cơm canh của nàng, buổi tối khi đi ngủ, cố ý làm tiếng động lớn làm cho nàng tỉnh giấc.

Tây Hạ, Hưng Khánh phủ.

Mấy ngày nay, trong lòng nóng như lửa đốt, mỗi một ngày đều như dày vò. Nhận được tin tức tìm được người, vui vẻ đến nỗi không ngủ được, lập tức hồi âm để bọn họ đem người đưa đến Hưng Khánh phủ.

Nghĩ người sẽ nhanh đến, tâm tính lại có điểm gần hương tình khiếp, suy nghĩ một chút vẫn là không thể để Tích Âm nhận ra nàng, tuy rằng nàng ở Tống vẫn là dịch dung, nhưng ngoại trừ cái bản mặt này, thì cái khác vẫn không có gì biến hóa.

Vì vậy, tìm đến thợ cắt tóc.

"Ngươi cứ làm bình thường giống như ngươi làm cho Y Nặc nậy, đem hai bên thái dương cắt bớt một ít."

"Vâng."

Thợ cắt tóc hành lễ xong, lấy dao cạo ra

(Sao không lấy tông-đơ ra đẩy cho lẹ)

Ô Ân nhìn dao cạo có chút e ngại, nhớ tới kiếp trước cùng thợ cắt tóc thất bại câu thông, lần thứ hai cường điệu.

"Hai bên chỉ thế! Đến trên lỗ tai từng chút là được, thế nhiều lắm."

Xong cái đầu, lại tìm đến sư phụ xăm hình, xăm lên vài đạo vân văn.

Ô Ân đau ứa ra nước mắt.

Nhìn hình xăm, Ô Ân vẫn không yên tâm, chạy đến Y Nặc lấy cái khảm ngọc bích ngân mang trên trán, tóc toàn bộ cột ra sau đầu, thắt thành một lọn một lọn bím tóc. Lại đeo thêm một cái râu mép giả trên cằm.

Ân. Nhìn chính mình trong gương, Ô Ân vô cùng thỏa mãn, ngay cả chính mình đều nhận không ra bản thân.

Ô Ân mong chờ một ngày lại một ngày, thu được tin tức người đã đến ngoại ô, liền cưỡi ngựa chạy đi tiếp.

Tiến đến xe ngựa, cái gì cũng không để ý, liền trực tiếp mở cửa xe ngựa ra lại bị Tô Hợp rút đao ngăn cản.

"Ngươi là ai! Dám can đảm mạo phạm người của Nhị Hoàng tư?"

Ta là người như thế nào? Ô Ân có chút say:

"Ta là đại gia của ngươi."

Bất chấp đám thuộc hạ đột nhiên bị mù , một chân đem người đá văng ra, nhảy lên xe ngựa, mở cửa xe ngựa ra.

Bên trong có bốn nữ tử , ba người mặc bạch y, còn người còn lại là...

"Hồng Oanh!" Ô Ân bật gọi.

Hồng Oanh nghe được có người gọi nàng, không khỏi sửng sốt, thấy trước mặt là một gã nam tử dị tộc gọi nàng, càng hoài nghi chính mình nghe lầm.

Không cẩn thận gọi ra bên ngoài Ô Ân cũng không kịp hối hận, tiến vào trong xe ngựa ngồi xổm xuống, đem ba nữ tử còn lại đang cúi đầu giơ mặt lên xem.

Không phải, đều không phải!

Ô Ân vẻ mặt lập tức chuyển biến, quay sang Hồng Oanh hỏi:

"Tiểu thư nhà ngươi đâu?!"

Hồng Oanh không rõ gã nam tử dị tộc gọi tên nàng này lai lịch như thế nào nhưng vẫn trả lời hắn:

"Ta cùng tiểu thư trên thuyền bị hồng thủy làm cho tách nhau ra, chờ ta tỉnh lại tìm hồi lâu vẫn không tìm được tiểu thư, sau lại bị người bên ngoài xe ngựa bắt đi." Hồng Oanh đôi mắt phiếm hồng, dọc đường bị người ta mang tới nay này, cũng không biết tiểu thư của mình giờ như thế nào.

Tô Hợp nghe được âm thanh của Ô Ân cuối cùng cũng nhận ra là ai, biến hóa quá lớn, hắn vừa nãy còn không có nhận ra. Hắn từ mặt đất đứng dậy đi lại trước xe ngựa, chỉ thấy Nhị Hoàng tử hùng hổ từ trong xe ngựa lao tới một phen nắm áo hắn.

Thấy đôi mắt Nhị Hoàng tử sung huyết, liền biết định là chính mình làm hỏng chuyện.

"Ngươi mang sai người rồi! Ta đưa cho ngươi bức họa, ngươi không có mắt nhìn thấy hay sao!"

Bị Ô Ân rít gào nhịn không được quay đầu đi. Tô Hợp lại giải oan:

"Nhị Hoàng tử, này là những nữ tử xinh đẹp chúng ta tìm được trong bách tính gặp nạn! Lại là mặc bạch y, cùng giống giống với người trong bức họa a!"

"Đầu óc ngươi có hay không là bị lừa đá! Ngươi liền không có hỏi một chút cái nha hoàn kia có hay không nàng có tiểu thư!"

Tô Hợp há to miệng, hắn thật không có nhớ tới vấn đề này nha.

Ô Ân một phen đem hắn ném trên mặt đất, chính mình cũng suy sụp ngồi chồm hổm xuống trên cỏ, nếu như những người còn lại không tìm được Tích Âm, nàng không dám nghĩ...

Giang Bắc, Kỳ vương phủ.

Ha Nhĩ Đôn cùng Kỳ vương dừng nói cười, liền mang hơn mười vũ cơ xinh đẹp xuất phát rồi khỏi cửa thành, đột nhiên xuất hiện năm người , tự xưng là người của Nhị Hoàng tử, mong muốn cùng Ha Nhĩ Đôn tiện đường đưa bọn họ mang về Tây Hạ.

Ha Nhĩ Đôn nhìn tín vật bọn họ đưa ra, không sai là Ô Ân, cũng liền không nghi ngờ cái khác, mang theo năm người này cùng đi về.

Ô Ân tại bãi bắn bắn liên tục vào bia, ngón tay chảy máu cũng không còn cảm giác.

Những người nàng an bài ở Giang Bắc cũng đưa tới tin, nói có một nữ tử dung mạo khuynh thành rất giống với Ô Ân miêu tả, chỉ là không có mặc bạch y có lẽ là hắc y, trên tay cũng không có đeo nhẫn, đều ăn mặc quần áo vũ cơ.

Nàng treo tâm rơi xuống phân nửa, nhưng lại sợ hãi vạn nhất không phải.

Nửa tháng sau, đoàn xe của Ha Nhĩ Đôn rốt cục đi tới Hưng Khánh phủ.

Ha Nhĩ Đôn một đường đi xe mệt nhọc, mệt mỏi từ lâu, đem nhóm vũ cơ này đưa đến bên trong cung điện, an bài cho các nàng mấy gian phòng để cho các nàng ở. Đang định đi rửa mặt nghỉ ngơi, xoay người liền thấy Nhị hoàng đệ Ô Ân đang đi tới.

Cười nói: "Thực sự là khách ít đến, Ô Ân sao ngươi lại tới đây?"

Ô Ân ôm ngực hành một lễ, Ha Nhĩ Đôn đáp lễ.

Ô Ân miễn cưỡng khẽ động khóe miệng, khách khí cười nói:

"Nghe nói hoàng huynh dẫn theo rất nhiều tiểu mỹ nữ Tống nhân trở về, không biết có thể đưa đệ đệ vài người hay không?"

Ha Nhĩ Đôn nghe xong cười to:

"Ha ha ha, người khác đều nói, trong các huynh đệ chúng ta, ngươi tối là người không gần nữ sắc, như thế nào đột nhiên thông suốt?"

"Ha ha." Ô Ân lúng túng cười.

Ha Nhĩ Đôn không hề từ chối nàng, mở cửa nói:

"Ngươi đi chọn mấy người ngươi thích đi, bất quá cũng không được quá vắng vẻ với Thác Á, nói như thế nào cũng là biểu muội của ta."

Ô Ân sớm không có tư tâm ứng phó với Ha Nhĩ Đôn, ánh mắt đã tiến vào trong phòng tìm kiếm.

"Không dám, không dám."

Ha Nhĩ Đôn nhìn bộ dạng của Ô Ân, trong lòng cười thầm nàng gấp gáp.

Ô Ân bước nhanh vào trong, tất cả mọi người đều ăn mặc quần áo như nhau, Ô Ân đường nhìn đảo qua đảo lại, liền bị một cái thân ảnh gầy yếu thu hút ánh nhìn của nàng.

Nàng liền như vậy lẳng lặng ngồi ở trong góc, cúi đầu.

Nàng không tin được đó là nàng, cứ như vậy mà khẳng định.

Là ngươi sao...

Ô Ân đi qua ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên.

Liễu Tích Âm gầy nhiều lắm, nguyên bản là thiếu nữ nở nang nay gương mặt thậm chí có đôi chút hơi lõm xuống, thân thể gầy yếu đến nổi cả quần áo còn không che đậy được, tóc đen dài nhu thuận nồng đậm hiện tại có vẻ hơi khô, chỉ là đôi mắt kia vẫn giống như trước mà sáng sủa, điểm mặc bàn cùng con ngươi hàm chứa hàng nghìn hàng vạn Thu Thủy, tựa như hoa Cách Tang điềm đạm đáng yêu trên thảo nguyên.

(Thu Thủy: miêu tả đôi mắt đẹp - Hoa Cách Tang: Hoa sen tuyết Tây Tạng )

Liễu Tích Âm phát hiện có người đụng vào nàng, trong lòng vô cùng hoảng sợ, vừa định phản kháng. Nhìn thấy đôi mắt người trước mặt, không hiểu tại sao lại cảm thấy an tâm lạ thường.

Trong đôi mắt màu hổ phách ấy, đều là sự đau lòng cùng ôn nhu, làm như vô cùng quen thuộc, nhưng cố nhớ lại lại trống rỗng.

Ô Ân chỉ cảm thấy đôi mắt nóng lên, Ha Nhĩ Đôn còn ở đây, nàng không thể quá mức dị thường. Đem áo choàng trên người cởi xuống, khoát lên người Liễu Tích Âm, vòng tay qua đầu gối nàng, đem này ôm ngang lấy, nhắc chân liền đi ra bên ngoài. Thật sự là quá nhẹ...

Này Ha Nhĩ Đôn vẫn còn đứng ngoài cửa ra vào.

Nàng kiềm chế cơn giận trong lòng, vì sao mà Ha Nhĩ Đôn mang người trở về liền biến thành bộ dạng này, chỉ cần đứng lại một giây thôi nàng khả năng là sẽ đem loan đao bên hông người đâm đến trên người Ha Nhĩ Đôn.

Ha Nhĩ Đôn nhìn bóng lưng Ô Ân rời đi, ánh mắt đen tối không rõ. Cái nữ nhân kia, ở trên đường hắn liền coi trọng, chỉ là đường xá xa xôi, ở lại Tống cảnh cũng không an toàn, liền dự định sau khi trở về lại thu người đến trướng của mình.

Tác giả có lời muốn nói:

Không sai, đầu biểu muội nàng khả năng...

Các vị biểu muội phu không cần đánh tác giả quân

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play