Chiếc Lamborghini chạy vun vút trên đường, cũng không khác mọi lần. Song Tử tập trung lái xe, Cự Giải quay mặt ra cửa sổ ngắm cảnh, không ai nói câu nào. Bầu không khí cô đặc như hơi thủy ngân. Cự Giải rất muốn nói chuyện với Song Tử, nhưng cô bé không biết nên gợi chuyện như thế nào nên đành im lặng. Cự Giải là một bậc thầy về sự kiên nhẫn, nhưng hôm nay, Cự Giải lại là người cất tiếng trước.

- Cậu suy nghĩ sao rồi?

- Hả? – Song Tử thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi cậu nói nhỏ – Tớ cũng chưa biết!

- Nếu cậu không thích tớ, hãy nói với tớ!

- Cự Giải...

Ánh mắt Song Tử chùng xuống, giọng Cự Giải trong veo, nhẹ như mây nhưng lại khắc sâu vào lòng cậu. Cậu nhóc mím môi lại, khẽ trút một hơi thở dài. Tính cách của Cự Giải, Song Tử hiểu rất rõ. Bình thường, cô bé rất ít nói, về vấn đề tình cảm lại rất nhút nhát. Nhưng một khi Cự Giải đã thẳng thắn nói ra như vậy, chắc chắn tình cảm của Cự Giải đã rất nghiêm túc. Nó đủ lớn để Cự Giải từ bỏ sự nhút nhát của mình. Với tấm chân tình của Cự Giải, Song Tử không phải là không rung động. Vấn đề ở chỗ, Song Tử đã rung động với Nhân Mã trước đó.


- Cậu cứ suy nghĩ đi, kết quả ra sao cũng không sao.

- Ừm, cho tớ suy nghĩ thêm nhé?

- Tớ... sẽ theo đuổi cậu!

Giọng Cự Giải vang lên, nhẹ như mây, êm như gió. Song Tử bóp chặt tay lên vô lăng, môi mím chặt lại. Cự Giải là một cô gái tốt, Song Tử không phủ nhận điều đó. Song Tử không ngờ, khi yêu, Cự Giải lại trở nên liều lĩnh và mạnh mẽ đến như vậy. Cậu không nói gì, lẳng lặng lái xe. Cự Giải cũng không nói gì nữa, cúi mặt xuống, xoắn hai ngón tay cái để gϊếŧ thời gian. Cả hai lại im lặng, bầu không khi lại trở nên ngột ngạt như lúc đầu.

Nhà Cự Giải...

- Tớ có việc gấp nên không ghé vào nhà chơi được. Cậu lên nhà rồi tắm rửa nghỉ ngơi gì đi! – Song Tử nói khi đã tới khu chung cư.

- Ừm, cảm ơn cậu đã đưa tớ về! – Cự Giải có chút hụt hẫng, tháo đai an toàn rồi nhanh chóng ra khỏi xe và vào trong.


Song Tử lái xe rời đi, chạy về biệt thự Nguyễn gia.

...

Người đàn ông bịt khẩu trang, đeo kính đen hài lòng xem lại mấy tấm ảnh vừa chụp được. Ánh mắt chợt lóe lên. Bỗng chiếc điện thoại rung lên trong túi quần, hắn nhíu mày, mở máy nghe.

- Alo?

Người gọi tới nói gì đó.

- Tôi tới ngay!

...

Thang máy mở ra, Cự Giải buồn bực đi từng bước chậm chạp vào nhà. Với tay tới chiếc chuông cửa, Cự Giải nhẹ nhàng ấn một cái rồi buông thõng tay xuống. Khuôn mặt cô bé ưu buồn, Cự Giải là người rất dễ nghĩ ngợi linh tinh. Cự Giải rất kiên định với quyết định của mình, nhưng cô bé lại lo lắng đủ thứ, tưởng tượng ra một đống cảnh tượng tiêu cực. Điều đó đeo bám mãi trong suy nghĩ của Cự Giải, làm cô bé không thể nào tươi tỉnh được.

- Giải, hôm qua con đã đi đâu vậy? – Duy Khánh ra mở cửa, ông vừa thấy Cự Giải đã vội hỏi.


- Dạ, Song Tử đưa con về nhà cậu ấy.

- Cái gì?

- Ba đừng lo, không có chuyện gì đâu! – Cự Giải nhẹ nhàng nói.

- Phù... Thôi mau vào nhà đi con! – Duy Khánh thở phào nhẹ nhõm.

- Về rồi hả con? Ăn uống gì chưa? – Hồng Lan đang đọc tạp chí, nhìn thấy Cự Giải liền hỏi.

- Dạ rồi, con vẫn còn hơi mệt! Con đi nghỉ đây!

Cự Giải nói rồi bước vào phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại, thật ra, Cự Giải vẫn chưa ăn gì cả. Duy Khánh và Hồng Loan nghĩ Cự Giải tối qua uống hơi nhiều nên không nói gì, hai người tiếp tục đọc báo, uống trà. Trong phòng, Cự Giải lười biếng nằm dài ra giường. Cô bé đưa mắt nhìn quanh căn phòng, cố gắng tìm cách thoát ra khỏi tình trạng này. Với lấy chú gấu Teddy cực to đang ngồi ở đầu giường rồi ôm chầm lấy nó. Lăn qua lăn lại một hồi, Cự Giải cũng bỏ chú gấu đáng yêu ra và lấy một bộ đồ màu đỏ lần trước đã mua cùng Thiên Yết lao vào phòng tắm. Cự Giải không thể để cơ thể mình lên men được.
...

Quán Lặng...

Nhân Mã nhíu mày xem từng tấm ảnh trên tay. Trông cô không được vui lắm. Xà Phu ngồi đối diện, nhấp từng ngụm cà phê nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt. Thảo nào Kim Ngưu lại say cô gái này như điếu đổ.

- Thế nào? Ảnh đẹp chứ? – Xà Phu nhếch môi cười.

- Đây là phần còn lại. – Nhân Mã lấy từ trong túi xách một phong bì rồi đẩy tới trước mặt Xà Phu.

- Làm ăn với người hào phóng như cô thật thoải mái! – Xà Phu mở phong bì ra đếm tiền, cười rất vui vẻ – Không có việc gì thì tôi đi trước đây, bye người đẹp!

Nhân Mã nhíu mày khó chịu, nhìn theo dáng Xà Phu vừa đi. Cô ném cho hắn ánh mắt xem thường và căm ghét. Nhân Mã xem lại mấy bước ảnh Xà Phu đem tới, khẽ nhếch môi. Cô đang chờ xem, một con nhóc như Cự Giải thì làm được những gì.

"Cô bé, xem ra em không phải là đứa nhu nhược nhỉ?"
...

Học viện Moon...

Song Ngư sang lớp Thanh nhạc, điều này đã thu hút sự chú ý của biết bao nữ sinh. Song Ngư muốn tìm và nói chuyện trực tiếp với Bạch Dương, cậu không muốn cả hai cứ giận nhau chỉ vì một sự hiểu lầm như vậy nữa. Bạch Dương nhìn thấy Song Ngư thì trợn mắt ngạc nhiên, cô bé không muốn gặp cậu. Dù thật sự Bạch Dương rất nhớ Song Ngư. Nhưng cô bé vẫn muốn trốn tránh cậu.

Song Ngư không nói không rằng, đi thẳng tới chỗ Bạch Dương đang ngồi, cầm tay cô bé.

- Đi với anh!

- Song Ngư...

Không để Bạch Dương có thời gian phản đối, Song Ngư kéo mạnh cô bé, buộc Bạch Dương phải đi theo. Tất cả học sinh đều dồn mắt vào hai người, nhất là các nữ sinh. Các ánh mắt ghen tỵ, ngưỡng mộ, tức giận,... đều có đầy đủ. Nhưng không một ai có thể làm ảnh hưởng đến sự việc như phim Hàn Quốc đang diễn ra tại trường học này. Mọi người đều tò mò muốn biết chuyện giữa Hot boy dịu dàng-Song Ngư và cô nàng Bạch Dương. Song, họ nhanh chóng chuyển sự chú ý của mình vào một nhân vật khác cũng nổi tiếng không kém. Hot boy băng giá-Ma Kết.
Tại vườn hoa...

- Song Ngư, bỏ em ra! – Bạch Dương giật tay ra khỏi Song Ngư, trên cổ tay cô bé có mệt vết hằn đỏ, nổi bật trên làn da trắng.

- Bạch Dương... Anh nghĩ, chúng ta cần nói chuyện.

- Em không có gì để nói với anh hết!

- Bạch Dương! – Song Ngư nắm lấy hai cánh tay Bạch Dương – Em phải nghe anh nói đã, em đã hiểu lầm rồi!

- Hiểu lầm? – Bạch Dương vùng ra khỏi Song Ngư – Hiểu lầm sao? Cô gái đó ướm áo lên người anh thân thiết vậy mà. Anh nghĩ em là con nít nên muốn lừa em sao?

Song Ngư hít một hơi thật sâu, nắm chặt lấy hai vai Bạch Dương, nhìn thật sâu vào mắt cô bé. Bạch Dương cố tránh ánh mắt đó đi, cô bé quay mặt đi và nhắm mắt lại. Song Ngư nói lớn.

- Bạch Dương, hãy nhìn anh đi này! Hãy tin anh, anh và Kim Ngân hoàn toàn không có gì cả. Hôm đi mua sắm là mẹ anh đã nhờ anh đưa cô ấy đi, áo là cô ấy tự ý ướm chứ anh không hề muốn!
- Thật sao?

- Thật!

Bạch Dương, mím chặt môi. Cố gắng ngăn dòng nước mắt của mình. Cô bé im lặng, không biết nên nói gì nữa. Là thật sao? Cô bé đã hiểu lầm Song Ngư sao? Song Ngư thật không yêu cô gái đó? Là Bạch Dương đã nghĩ ngợi quá nhiều ư? Quá nhiều câu hỏi được đặt ra làm Bạch Dương rất bối rối. Sự im lặng của Bạch Dương làm Song Ngư rất sốt ruột, cậu lo sợ cô bé sẽ không tin tưởng mình nữa. Song Ngư vội ôm chầm lấy Bạch Dương, ôm rất chặt.

- Bạch Dương, làm ơn hãy tin anh!

Bạch Dương không kìm được nước mắt nữa, từng giọt nhẹ lăn xuống, thấm vào áo Song Ngư. Bạch Dương khẽ vòng tay sau lưng Song Ngư, nói trong tiếng nấc.

- Oppa... em... em xin lỗi... hức...

- Tiểu Bạch!

Song Ngư nhẹ nhàng vuốt mái tóc trắng của cô bé. Vậy là hiểu lầm đã được giải quyết. Trong suốt hơn ba tuần nay, cậu đã rất đau khổ. Song Ngư luôn tìm gặp Bạch Dương nhưng cô bé thì luôn tránh mặt cậu. Song Ngư rất sợ mất Bạch Dương, thật sự cậu không muốn mất đi cô bạn gái dễ thương, trẻ con này chút nào. Song Ngư biết, trong thời gian này, Bạch Dương cũng không thoải mái gì. Song Ngư đã hỏi bạn chung phòng ký túc xá của Bạch Dương, họ đều nói cô bé tối nào cũng khóc. Nghĩ tới thời gian hiểu lầm vừa qua, Song Ngư càng ôm chặt Bạch Dương hơn. Trải qua hiểu lầm, Song Ngư và Bạch Dương càng thêm trân trọng tình cảm này. Trái tim non nớt của Bạch Dương như rút ra một bài học. Tình yêu sẽ làm người ta trưởng thành hơn.
...

- Anh ấy đã có bạn gái rồi sao?

Kim Ngân đứng ở một góc khuất, nhìn Song Ngư đang ôm chầm lấy một cô gái khác. Một giọt nước mắt trong veo lăn dài trên má Kim Ngân. Cô đã yêu Song Ngư từ lần đầu tiên gặp cậu, từ cái khoảnh khắc tiếng đàn trong trẻo ấy ngân vang. Nhưng Kim Ngân đến muộn một bước rồi. Bạch Dương không xinh đẹp, dịu dàng bằng Kim Ngân. Nhưng cô hiểu, tình yêu không phải dựa trên vẻ bề ngoài. Huống hồ, đúng như Song Ngư nghĩ. Sắc đẹp hoàn hảo của Kim Ngân cũng có một phần nhân tạo. Kim Ngân không phải là người không hiểu lý lẽ, cô rút điện thoại gọi cho mẹ.

- Alo, mẹ, con không thích con trai nhà Song gia!

(Ừm, mẹ hiểu rồi! Mẹ sẽ sắp xếp một chàng trai khác cho con coi mắt!)

- Con cảm ơn mẹ!

Kim Ngân gác máy, nhìn đôi nam nữ vẫn ôm nhau không rời kia. Cô lau vội giọt nước mắt và thay vào đó bằng một nụ cười xót xa. Kim Ngân lặng lẽ về lớp, cô không muốn mình phá vỡ bức tranh xinh đẹp kia. Cô thì thầm với gió, mong gió sẽ gửi đến Song Ngư một lời chúc.
"Chúc anh và người anh thích hạnh phúc!"

...

Nhà Thiên Yết...

Hạnh Nhân bưng tô cháo yến sào thơm phức vào phòng Sư Tử. Mỉm cười dịu dàng với đứa con gái út. Từ lúc Sư Tử xuất viện, ngày nào Hạnh Nhân cũng làm đủ các món ăn "thập toàn đại bổ" cho Sư Tử như yến sào, vi cá,... Sư Tử từ bé đã ở cô nhi viện, sống giản dị nên giờ rất không quen cuộc sống xa hoa, giàu có khi về nhà. Như khi ở cô nhi viện, Sư Tử chỉ có thể nằm chiếu, đắp một tấm chăn mỏng dính và ngủ cùng hàng chục đứa trẻ khác. Bữa ăn ngon nhất cũng chỉ có thịt kho trứng với dưa chua. Tới khi cô bé nhận được học bổng của học viện Moon thì có khá hơn, nhưng Sư Tử vẫn sống rất giản dị. Nhưng từ khi về đây, Sư Tử có phòng riêng, đẹp không thể chê vào đâu được. Chiếc giường rất rất to với tấm nệm bông ép êm ái, mỗi bữa lại được ăn những món xa hoa. Sư Tử nhẹ nhàng nói với Hạnh Nhân.
- Mẹ, con nghĩ chúng ta không cần quá phung phí vì con đâu!

- Sư Tử? Phung phí? Con đang nói gì vậy con yêu? – Hạnh Nhân rất ngạc nhiên.

- Mẹ, con thật sự không quen với cuộc sống xa hoa này. Mặc dù con đã từng mơ đến một ngày nào đó con sẽ có thật nhiều tiền, nhưng mà...

- Con gái, đừng nghĩ vậy! Hay con còn thiếu thứ gì? Nói đi, ba mẹ sẽ mua cho con.

- Dạ không. Căn phòng này thật sự rất rộng, rất đẹp! Con chỉ không quen thôi! – Sư Tử cúi mặt xuống.

- Con gái ngốc! – Hạnh Nhân đặt tô cháo lên bàn, bước tới xoa xoa đầu Sư Tử – Con sẽ phải tập quen dần. Căn phòng này chưa là gì đâu. Mẹ đã chuẩn bị một căn phòng rất tuyệt vời ở Nhật cho con. Sư Tử, hãy mau khỏe lại và về Nhật với ba mẹ nhé!

- Về Nhật? – Sư Tử ngạc nhiên – Mẹ, sao lại phải về Nhật?

- Con à, trụ sở chính của tập đoàn nhà ta ở bên Nhật, đương nhiên chúng ta phải về rồi! Thôi con ăn cháo đi, mẹ gọt trái cây cho con.
- Dạ, cảm ơn mẹ!

Hạnh Nhân ra ngoài rồi, Sư Tử khẽ thở dài. Cô bé ăn cháo, mùi vị thật sự rất ngon. Sư Tử rất hạnh phúc khi tìm được ba mẹ, lại sống trong cảnh giàu sang, nhung lụa. Nhưng cô bé không nghĩ rằng mình sẽ rời xa Ma Kết, đến một nơi khác rất xa cậu. Nhật Bản tuy không quá xa xôi, nhưng khoảng cách địa lý và cộng thêm công việc bận rộn. Sư Tử rất sợ, Ma Kết sẽ quên cô bé. Vẫn ăn cháo, nhưng Sư Tử không cảm nhận được mùi vị thơm ngon của món cháo yến sào nữa. Cô bé không biết nên nói với Ma Kết ra sao. Xa Ma Kết có vài phút, Sư Tử cũng đã thấy nhớ. Nếu ở xa nhau, cô bé sợ rằng sẽ không chịu nổi.

Từng tia nắng xuyên qua khung cửa sổ, làm sang bừng căn phòng xinh xắn. Cô gái quay mặt ra cửa sổ, nhìn lên bầu trời trong xanh. Nếu thật sự, hai người phải ở hai nơi, tình yêu có còn bền vững?
"Ma Kết, em phải làm sao?"

...

Sau đám cưới Thiên Bình và Xử Nữ hai ngày, Song Tử và Cự Giải cuối cùng cũng lết xác lên trường học. Chung quy cũng là bà chằn Xử Nữ đã gọi điện về rủa xả hai đứa vì cái tội lười biếng. Cự Giải cũng bó tay với bà chị hai này, đang đi hưởng tuần trăng mật cũng ráng phóng loa về tận nhà. Nhưng đi học làm Cự Giải thật sự mong chờ, vì đi học, cô bé có thể gặp Song Tử.

Thiên Bình và Xử Nữ vắng mặt, Song Tử và Cự Giải thoải mái dùng xe hơi mà không bị la rầy. Chiếc Lamborghini vừa đỗ thì BMW trắng cũng đỗ ở phía đối diện. Song Tử và Cự Giải bước ra, Song Tử trố mắt nhìn Cự Giải.

Từ cổ trở xuống thì Cự Giải vẫn như bình thường, nhưng hôm nay, trên mặt có rất nhiều điểm đáng chú ý. Thứ nhất, hôm nay Cự Giải đánh son. Bình thường, Cự Giải sẽ không dùng son khi đi học. Thứ hai, Cự Giải làm tóc xoăn ở phần đuôi. Bình thường, cô bé luôn giữ cho tóc thẳng. Thứ ba, Cự Giải đeo khuyên tai dài nữ tính. Bình thường, Cự Giải luôn trung thành với kiểu khuyên tai chuôi gọn gàng.
Song Tử cũng phải đồng ý rằng Cự Giải rất thu hút khi trang điểm nhẹ nhàng như vậy. Nhưng vấn đề là ở tay phải Cự Giải, đang cầm theo một chiếc hộp cơm kiểu Nhật. Cự Giải từ từ bước tới chỗ Song Tử, cười thật nhẹ.

- Chào buổi sáng!

- Ừm, chào cậu! Hôm nay, cậu... rất xinh! – Song Tử mỉm cười.

- Cho cậu đấy! – Cự Giải dúi vào Song Tử rồi đi lên lớp trước.

Song Tử trố mắt, bị đông đá ngay tức thì. Hồi sau, cậu mới lấy lại được bình tĩnh, ngó ngang ngó dọc xem có ai không. Cũng may là giờ còn sớm nên không có ai nhìn thấy. Song Tử rất bất ngờ về việc này, khóe môi Song Tử co giật với tần số cao. Cự Giải... là đang theo đuổi cậu sao?

...

Pháp... Paris... Khách sạn Le Meurice...

Tại một phòng VIP của khách sạn Le Meurice, nằm ở trung tâm Arrondissement 1, giữa Place de la Concorde và bảo tàng Louvre, một nơi để du lịch lý tưởng. Thiên Bình và Xử Nữ đang hưởng thụ chuyến đi lãng mạn của mình tại Pháp xinh đẹp. Cả hai chuẩn bị đi chơi, Thiên Bình đi tắm nên Xử Nữ nằm dài trên ghế đợi, tay lướt lướt chiếc Iphone 6 mới tinh. Thiên Bình vừa tắm xong, bước tới gần vợ yêu Xử Nữ thì cô bất chợt hét lên.
- Cái gì đây?

- Xử Nữ, em sao vậy? – Thiên Bình giật mình.

- Anh xem đi rồi sẽ nổi điên như em!

- Để anh xem... Song Tử đem một hộp cơm tự làm lên trường, nghi án Song Tử có bạn gái. Theo phỏng đoán của một số fan thì cô gái đó là Cự Giải... – Thiên Bình trợn mắt lên – Trời đất!

- Haizzzz... – Xử Nữ xoa xoa trán.

- Mà ai tặng cho nó hộp cơm vậy ta?

- Anh nghĩ là ai?

- Đừng nói với anh là... Cự Giải nhé? – Thiên Bình tỏ vẻ không tin – Không thể nào!

- Khó tin! Nhưng em chắc chắn là Cự Giải. Con bé là loại người liều lĩnh trong tình yêu. – Xử Nữ nhún vai.

- Con bé định tấn công Song Tử bằng đồ ăn à? Chiếc lược thông minh đấy chứ? – Thiên Bình cười toe toét.

- Em lo quá, lỡ Song Tử không thích Cự Giải chắc con bé sẽ buồn lắm!

- Thôi, chúng ta đang hưởng tuần trăng mật mà. Chúng ta đến tháp Eiffel thôi nào!
- Dạ, đi thôi!

Xử Nữ tắt wifi, bỏ vào túi xách. Giờ cô muốn tận hưởng chuyến đi này cùng Thiên Bình. Cô khoác tay anh và mỉm cười thật tươi tắn. Thiên Bình hôn nhẹ lên má Xử Nữ rồi cả hai cùng đến tháp Eiffel, tạm thời quên đi hai đứa chuyên đi gây chuyện kia.

...

Kim Ngưu ngồi trước máy tính, hai tay thoăn thoắt trên bàn phím để xử lý công việc tại công ty. Dream đã ký hợp đồng chính thức với Bạch Dương nên anh cần phải sắp xếp người quản lý, trợ lý, stylist,... cho cô bé. Nhân Mã đã nói cần đào tạo Bạch Dương thành một ca sĩ chuyên nghiệp. Việc sắp xếp lịch học và luyện tập cho Bạch Dương cũng rất quan trọng. Chuyện này làm Kim Ngưu muốn điên cả đầu. Thêm gần đây, Nhân Mã đang rất không vui vì chuyện gia đình và về Song Tử cũng như Cự Giải. Chuyện đó làm Kim Ngưu lo lắng nhiều hơn. Mệt mỏi, anh lấy tai nghe và mở một bài hát của Nhân Mã. Chất giọng mạnh mẽ của Nhân Mã làm bài hát càng thêm phần thu hút. Nhưng, lý do Kim Ngưu vui vẻ hơn là nghe thấy giọng Nhân Mã, dù chỉ qua bài hát.
Kim Ngưu là một chàng trai tốt, chuẩn một soái ca của những hủ nữ mơ mộng. Anh đẹp trai, tài giỏi, nấu ăn rất ngon, ăn nói dịu dàng, lịch sự, ga-lăng và chiều chuộng phái nữ. Đặc biệt là Nhân Mã. Những lời khuyên từ bạn bè anh, lời giới thiệu những cô gái xinh đẹp từ gia đình cũng không thể thay đổi suy nghĩ của anh, thay đổi tình yêu của anh với Nhân Mã. Mọi người đều nói rằng Kim Ngưu có thể yêu một cô gái tốt hơn, dịu dàng hơn và yêu anh hơn nhiều so với Nhân Mã, nhưng anh mặc kệ. Chỉ cần cô hạnh phúc là anh vui rồi.

Chiếc điện thoại bỗng rung lên, cắt ngang bài hát anh đang thưởng thức. Kim Ngưu nhíu mày nhìn điện thoại, người gọi được lưu bằng cái tên "snake four feet". Xà Phu gọi có chuyện gì vậy chứ? Kim Ngưu chần chừ một lát rồi bắt máy.

- Alo?

(Chào anh bạn, lâu không gặp nhỉ?)
- Có chuyện gì? – Kim Ngưu lạnh giọng.

(Tôi chỉ đang kẹt, muốn hỏi anh chút đỉnh. Ha ha ha...) – Xà Phu cười ha hả.

- Tôi không phải kho vàng của anh! Tôi không rảnh để đùa giỡn. - Kim Ngưu tức giận nói, anh định gác máy nhưng Xà Phu vội nói.

(Này, khoan đã! Tôi có vài tin thú vị cho anh đây.)

- Tin thú vị? – Kim Ngưu hỏi lại, hai hàng chân mày nhíu lại đầy nghi hoặc.

(Ừm hứm! Tôi đang café Lily nhé! Nhớ nhiều nhiều một chút!)

- Tại sao tôi phải biết thông tin mà anh cho là thú vị chứ nhỉ?

(Liên quan tới Nhân Mã, đủ để anh hứng thú rồi chứ?)

- Được, tôi tới ngay!

Kim Ngưu gác máy, anh gồng chặt tay lại. Thông tin liên quan tới Nhân Mã sao?

...

Café Lily...

Kim Ngưu vào quán, Xà Phu nhìn thấy liền giơ tay ra hiệu. Anh bước tới, ngồi xuống đối diện Xà Phu, vội vàng hỏi.

- Tin đó là gì?

- Anh vội gì chứ? Tôi đã gọi cho anh một ly cà phê chồn đấy! Uống thử đi đã! – Xà Phu nhướng mày nhìn ly cà phê thơm lừng trước mặt Kim Ngưu.
- Tôi không có thời gian để đùa!

- Anh chẳng hài hước gì cả. Thảo nào cô ả Nhân Mã đó không yêu anh! – Xà Phu nhếch môi – Anh đem tới bao nhiêu?

- 20 triệu! – Kim Ngưu khó chịu nói.

- Hơi ít, nhưng thôi cũng tạm được! – Xà Phu ngoắc ngoắc ngón trỏ.

- Nói đi! – Kim Ngưu đẩy cho Xà Phu một chiếc phong bì.

- Ok! Nhân Mã vừa tìm tôi để theo dõi hành tung của thằng nhóc Song Tử.

- Chỉ vậy mà nuốt 20 triệu, anh không sợ nghẹn chết sao? – Kim Ngưu thấy người nóng hừng hực.

- Bình tĩnh đã! – Xà Phu cười khẩy – Nghe một đồng nghiệp của tôi nói, đã tìm được tam tiểu thư nhà họ Lâm rồi!

- Cái gì? – Kim Ngưu trợn mắt – Anh nghe thông tin này từ ai?

- Đó là bí mật của tôi! Cứ tin tôi đi, thông tin của tôi đã bao giờ sai chưa?

Kim Ngưu tức giận thái độ trêu đùa cợt nhã của Xà Phu, nhưng anh cũng phải công nhận rằng thông tin từ Xà Phu rất chính xác. Nếu cô gái đó trở về, địa vị của Nhân Mã ở Lâm gia chẳng phải không còn gì sao? Kim Ngưu phải ngăn chặn chuyện này mới được. Anh trầm ngâm một hồi mới nói tiếp.
- Cô gái đó là ai?

- Ừm... Chưa biết! Nhưng có thể tôi sẽ biết sớm thôi! – Xà Phu rất tự nhiên lấy ly cà phê chồn của Kim Ngưu – Anh không biết thưởng thức thì tôi tự uống vậy.

- Bao nhiêu? – Kim Ngưu thẳng thắn, anh không muốn mất thời gian với loại người như Xà Phu.

- Để tôi nghĩ xem... – Xà Phu xoa xoa cằm – Gấp mười lần chỗ này.

- Gấp mười lần? Anh quá tham rồi đó! – Kim Ngưu gằn giọng.

- Thôi nào, tôi biết thừa anh đang nghĩ gì. Tin tức về nàng công chúa nhỏ đó chỉ 200 triệu là quá rẻ! Tin tôi đi, anh không tìm được ai có thể làm việc hiệu quả như tôi đâu! – Đôi mắt đen của Xà Phu lóe sáng lên, nụ cười nửa miệng làm hắn càng thêm gian xảo.

- Được! Một tuần! Một tuần nữa tôi cần có thông tin chi tiết về cô gái đó! – Kim Ngưu nói rồi bỏ đi, cả người anh như bốc lửa, nóng hừng hực.
- Đi thong thả nhé!

...

Buổi chiều ấm áp và chìm trong sắc đỏ, Bảo Bình và Thiên Yết tay trong tay đi dạo phố sau khi tan trường. Cả hai hạnh phúc cùng nhau đi mua những thứ linh tinh. Thiên Yết đã nói rằng cô bé muốn mua đồ đôi chị-em cho cô bé và Sư Tử. Bảo Bình dẫn cô bé đến một cửa hàng bán đồ lưu niệm rất lớn. Thiên Yết ngay lập tức bị thu hút bởi hai sợi dây chuyền hạt gạo hình cỏ bốn lá rất độc đáo.

- Bảo Bình, anh xem hai sợi dây chuyền này có đẹp không?

- Ừm, anh cũng thấy đẹp!

- Chị ơi, em lấy hai sợi này! – Thiên Yết gọi người bán hàng.

- Vâng, quý khách có khắc chữ lên chúng không ạ?

- Dạ có, cái màu xanh thì chị khắc chữ "Thiên Yết", cái màu đỏ chữ "Sư Tử".

- Xin quý khách đợi một chút.

Trong khi chờ đợi thì Thiên Yết ngắm nghía các mẫu dây khác, Bảo Bình thì xem loanh quanh coi có đồ gì dễ thương để mua tặng Thiên Yết không. Thiên Yết ngắm nghía một hồi, bỗng thấy một mặt hình cá heo rất dễ thương. Thấy Bảo Bình đã đứng cách mình một đoạn xa, Thiên Yết gọi nhỏ chị bán hàng.
- Chị ơi!

- Vâng?

- Mặt đó gắn vào móc khóa được không chị?

- Được thưa quý khách, quý khách chọn mặt nào?

- Lấy em cái đó! – Chỉ vào mặt cá heo – Chị khắc chữ "BB ♥ TY" cho em! Tính cái đó trước đi chị.

- Vâng, mặt không là 30000 đồng thưa quý

khách.

Thiên Yết nhanh chóng thanh toán tiền. Chị bán hàng cũng nhanh tay khắc chữ rồi đưa cho Thiên Yết mặt cá heo trước. Với kinh nghiệm của mình, cô biết là cô bé này định tặng cho anh chàng đẹp trai kia.

- Xong chưa, Thiên Yết? – Bảo Bình đi lại nhưng chẳng lựa được thứ gì cả.

- Chị ơi!

- Vâng, xong rồi thưa quý khách. Tất cả là 70000 đồng!

- Đây ạ!

- Cảm ơn quý khách.

Tiền bạc thanh toán xong, Bảo Bình và Thiên Yết quyết định về nhà, vừa ra tới cửa thì Thiên Yết đã bị một người va vào. Bảo Bình liền đỡ cô bé dậy.

- Xin lỗi, tôi vội quá! – Người đó nói.
- Không sao! - Bảo Bình nói rồi kéo Thiên Yết đi, bắt một chiếc Taxi. Cả hai lên xe. Trên xe, mặt Thiên Yết đăm chiêu như đang suy nghĩ điều gì đó. Mãi một lúc sau, cô mới nói với Bảo Bình.

- Anh này, người lúc nãy trông quen lắm!

- Vậy sao? – Bảo Bình nhíu mày – À, anh nhớ ra rồi!

- Là ai?

- Anh ta là Kim Ngưu, giáo viên lớp Thanh nhạc ở trường mình. Nhưng anh chỉ mới gặp anh ta có ba lần thôi.

- Em cũng nhớ ra rồi, anh ta đã đi cùng chị Nhân Mã đến dự đám cưới của chị Xử Nữ đó! – Thiên Yết bỗng nhớ ra.

- Ừm, thôi kệ đi! Tối nay bác gái làm gà tiềm thuốc bắc đó! – Bảo Bình nói.

- Thật chứ?

Mắt Thiên Yết sáng rỡ lên, cô bé thích nhất là món này. Cũng lâu lắm rồi chưa được ăn. Bảo Bình lắc lắc đầu. Thiên Yết đôi lúc giống như một đứa trẻ vậy. Nhưng đối với anh, cô bé luôn là người con gái hoàn hảo nhất.
To be continued...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play