Lời nói của Lãnh Thiên Hi khiến khuôn mặt vốn tĩnh lặng của Lãnh Thiên Dục lóe lên tia bất thường. Hắn nhớ đến vết thương trên vai Thượng Quan Tuyền, khi đó cô còn cho rằng người nổ súng bắn cô chính là hắn.
Về sau khi hắn để ý đến vết thương trên vai cô thì đã sai người đi tìm hiểu chuyện này. Tuy nhiên kẻ ra tay không phải kẻ ngu ngốc, kẻ đó không hề để lại chứng cứ nào, lúc đó dù là súng hay đạn cũng không hề tìm được gì, người làm chứng thì lại càng ít khiến cho sự việc càng trở nên phức tạp.
Vậy mà hôm nay Lãnh Thiên Hi lại nói rằng viên đạn này giống với viên đạn làm Thượng Quan Tuyền bị thương, chỉ riêng điểm này thôi đã khiến Lãnh Thiên Dục phải chú ý!
- Thiên Hi, em nhìn kỹ lại đi, có đúng như vậy không?"
Hắn trầm giọng hỏi Lãnh Thiên Hi, sắc mặt dần trở nên nặng nề, đôi mắt như đóng băng giờ lại càng thêm lạnh lẽo đi vài phần.
- Anh cả, em là bác sĩ chuyên nghiệp, từ nhỏ cũng trải qua đặc huấn, đối với chuyện súng đạn cũng rất nhạy bén, tuyệt đối không nhìn nhầm đâu! – Lãnh Thiên Hi ra vẻ bất mãn kháng nghị.
Hoàng Phủ Ngạn Thương đứng yên, khoanh hai tay trước ngực ra vẻ nhàn nhã, đôi mắt trong veo nhìn Lãnh Thiên Dục không chớp mắt!
Xét về tuổi tác thì anh ta kém Lãnh Thiên Dục bốn tuổi, mà từ nhỏ Lãnh Thiên Dục là thần tượng của anh ta. Anh ta cũng biết rõ những chuyện Lãnh Thiên Dục đã trải qua nên hiểu rằng hắn là một con người sắt đá có sức hấp dẫn khiến người khác không thể không kính phục.
Nhưng hôm nay khuôn mặt luôn lạnh lùng như tảng băng của hắn lại vì một cô gái mà dao động, xem ra hắn thật sự quan tâm đến cô gái kia, anh ta có thể nhìn rõ tình cảm chân thành trong đôi mắt hắn.
Đối với Thượng Quan Tuyền, Hoàng Phủ Ngạn Thương có biết sơ qua, tất nhiên cũng rõ thân phận của cô. Tuy chưa từng gặp nhưng có thể thấy cô gái này rất có sức ảnh hưởng với Lãnh Thiên Dục. Anh ta hy vọng ông trời sẽ không tạo ra quá nhiều trắc trở cho hai người, hy vọng họ sẽ được hạnh phúc!
Lãnh Thiên Hi tiếp tục nói: "Loại đạn này có sức công phá cực kì cao, trong nháy mắt có thể xuyên qua mấy tầng lớp áo chống đạn. Khi Tiểu Tuyền bị trúng đạn thì em chưa đoán được thân phận đặc thù của cô ấy, chỉ thấy kì quái tại sao một cô gái yếu đuối mà lại bị bắn loại đạn này, vậy nên lúc đó em cũng tự nhiên giữ lại viên đạn đó!"
Lãnh Thiên Dục nghe vậy liền hơi mỉm cười...
Xem ra khi hắn điều tra thì em trai hắn cũng không kém cạnh. Hắn chưa từng nghĩ rằng chính em trai mình lại cứu mạng Tuyền khi đó, hơn nữa lại có tác dụng quan trọng trong sự việc lần này. Chỉ tiếc là lúc trước không biết Thiên Hi giữ lại viên đạn, khiến hắn mất bao nhiêu công sức để đi điều tra...
Thật lâu sau, Lãnh Thiên Dục nói với Hoàng Phủ Ngạn Thương: "Về sợi tơ vàng và viên đạn này, nếu được thì anh muốn giữ lại".
Hoàng Phủ Ngạn Thương nhún vai nói: "Tất nhiên là được, đã có báo cáo kiểm nghiệm rồi, em nghĩ những chứng cứ này nằm trong tay anh sẽ có ích hơn".
Lãnh Thiên Dục gật đầu, khuôn mặt cương nghị đầy nặng nề, hắn nhíu mà như đang định liệu hành động tiếp theo!
*****
Hương hoa thơm ngát bao phủ cả căn biệt thự, ngay cả ở những góc khuất cũng có thể ngửi thấy mùi thơm của hoa cỏ. Lối kiến trúc châu Âu hùng vĩ cùng cách thiết kế xa hoa đã nói lên địa vị và quyền thế của chủ nhân. Ánh mặt trời xuyên qua bóng cây, rải từng tia nắng lên mặt nước trên bể bơi khiến biệt thự càng thêm phần xa hoa, lộng lẫy!
Nhưng trong bầu không khí vốn an tĩnh thế này lại vang lên tiếng quát của một người phụ nữ. Âm thanh lanh lảnh đã phá vỡ toàn bộ sự thoải mái nơi đây...
- Bị làm sao vậy? Mù à? Không thấy tôi đứng đây mà còn phun nước vào người tôi?
Tiếng hét chói tai này không phải của ai khác mà chính là người vẫn thầm mến Lãnh Thiên Dục – Phỉ Tô, hòn ngọc quý của giáo phụ William!
Lúc này, đôi mắt màu xanh lam của cô ta tràn ngập lửa giận, hung hăng chỉ tay vào người làm vì không chú ý mà lỡ phun chút nước vào người cô ta.
Từ sau lần bị Lãnh Thiên Dục cự tuyệt thẳng thừng ở văn phòng, tính tình của cô càng trở nên nóng nảy hơn, động một chút là lại quát tháo người làm.
Thật ra thì đây cũng là bản tính của cô ta. Chẳng qua nhiều năm như vậy, Phỉ Tô vì muốn lấy lòng Lãnh Thiên Dục, muốn hấp dẫn sự chú ý của hắn nên mới cố tạo ra hình tượng ngoan ngoãn, muốn dịu dàng thế nào cũng được. Chỉ là không ngờ cô ta cố gắng như vậy mà vẫn không thể lay động được trái tim hắn.
- Xin lỗi, xin lỗi, cô Phỉ Tô, tôi sẽ lau người cho cô! – Thấy mình đã phạm vào đại họa, người làm lập tức giải thích, luống cuống tay chân muốn lau nước trên người Phỉ Tô.
- Cái đồ thấp hèn này, bỏ ngay bàn tay bẩn thỉu ra khỏi người tôi! – Sắc mặt Phỉ Tô càng trở nên khó coi, cô ta đuổi người làm như đuổi ruồi...
Người làm lắc lư người rồi bị ngã xuống bể bơi, nước bắn tung tóe...
Phỉ Tô từ trên cao nhìn xuống, khuôn mặt tức giận hơi giãn ra... Cô ta cười lạnh, khinh miệt nói: "Kẻ thấp hèn như vậy, rơi xuống đây đúng là làm ô uế nước trong bể, lần sau cứ cẩn thận cho tôi!"
Nói xong, cô ta ngạo mạn rời đi, không thèm để tâm đến người làm xui xẻo kia!
Cảnh tượng này hoàn toàn rơi vào tầm mắt của người đàn ông đang ở trong thư phòng trên tầng hai, đó chính là Phong Nhẫn!
Anh ta đứng bên cửa sổ, nhếch mép cười đầy ý vị, sau đó mở miệng nói: "Xem ra giáo phụ đã làm hư cô con gái yêu quý rồi!"
Giáo phụ William ngồi trên sofa cười, ông ta cầm tách cà phê lên, uống một ngụm rồi nói: "Chấp pháp Phong, tôi nghĩ hôm nay anh tới đây không phải là muốn dạy tôi nên quản con gái thế nào đâu nhỉ?"
Khả năng của Phong thế nào, rất nhiều giáo phụ đều biết rõ, vậy mà hôm nay tự nhiên anh ta đến đây, nhất định là không hề đơn giản chút nào!
Nghe vậy, Phong liền quay người nhìn về phía giáo phụ William, vẻ mặt đầy thâm trầm rồi lên tiếng: "Giáo phụ quả không hổ là giáo phụ, không uổng công ông cũng như giáo phụ Nhân Cách đều là nhân vật đức cao vọng trọng. Đáng tiếc, giáo phụ Nhân Cách đã chết, cho nên tôi hy vọng sẽ giúp giáo phụ William có thể thực hiện nguyện vọng lớn nhất của chính mình".
Giáo phụ William vốn là một người thạo đời, khi nghe những lời này, ông ta hơi giật mình nhưng lập tức cười ha ha: "Ngoài con gái bảo bối của tôi ra, tôi chẳng quan tâm đến chuyện khác. Tâm nguyện lớn nhất của tôi là sống đến trăm tuổi, tôi xin nhận lời chúc của chấp pháp Phong, nếu được thế thì quả là không gì tốt bằng!"
- Tâm nguyện lớn nhất của giáo phụ William chỉ đơn giản là sống đến trăm tuổi thôi sao? Giáo phụ là người làm đại sự, vậy mà tâm nguyện lại chẳng khác nào những người bình thường cả! – Phong không nhanh không chậm lên tiếng.
- Xem ra chấp pháp Phong quá đề cao tôi rồi, tôi ngồi ở vị trí này được là do ngài lão đại coi trọng mà thôi! – Giáo phụ William không hề dao động chút nào, bâng quơ lên tiếng.
Phong nhẹ nhàng cười, đôi mắt ánh lên tia khác thường...
- Giáo phụ William, tôi nghĩ mọi người đều là người thông minh, ông và giáo phụ Nhân Cách đều là hai giáo phụ đức cao vọng trọng trong tổ chức Mafia, quyền thế và địa vị đều vượt xa hơn hẳn mấy giáo phụ trẻ tuổi khác. Tuy ông khác giáo phụ Nhân Cách nhưng theo ý tôi, mục đích của hai người là khá giống nhau!
- Chấp pháp Phong có ý gì? – Khóe mắt Giáo phụ Nhân Cách mang theo ý cười nhìn Phong, giọng điệu vẫn rất chậm rãi.
Phong tiếp tục nói: "Xem ra con gái ông rất yêu mến lão đại, điểm này không biết ngài giáo phụ định thế nào?
Giáo phụ William rõ ràng không ngờ Phong lại nói vấn đề này, ông ta sững người một lúc rồi lập tức cười nói:
- Con gái bảo bối của tôi thích một người, người làm cha như tôi đương nhiên là vui mừng rồi. Con gái tôi có chủ trương của riêng nó, tôi không can thiệp vào!
- Ngài lão đại không giống những người đàn ông bình thường khác khiến phụ nữ muốn yêu là được, chẳng lẽ giáo phụ không sợ mình sẽ hủy đi hạnh phúc tương lai của con gái mình sao? – Phong bình thản lên tiếng.
- Tôi nghĩ con gái bảo bối của tôi cảm thấy hạnh phúc là được! – Giáo phụ William đáp lời.
Phong nghe vậy, lắc đầu cười: "Giáo phụ William, chỉ sợ chuyện này là vì muốn thỏa mãn nhu cầu lớn nhất của ông mà thôi!"
- Anh có ý gì?
- Tôi vừa nói rồi đấy, tuy thái độ đối với lão đại của giáo phụ William và giáo phụ Nhân Cách khác nhau nhưng mục đích thì lại giống nhau. Ngài giáo phụ William đây thì một lòng muốn gả con gái vào Lãnh gia, mục đích là muốn trở thành bố vợ của Lãnh Thiên Dục, như vậy thì khác nào ông trở thành "Thái thượng hoàng" rồi, sao lại không muốn chứ.
Phong nói trúng tim đen ông ta.
- Chấp pháp Phong nói gì vậy, thích lão đại là chuyện của con gái tôi, sao lại thành ra tôi đứng sau giật dây rồi? – Giáo phụ William hơi nhíu mày lại, đôi mắt lộ rõ tia không vui.
- Tất nhiên ngài giáo phụ không khống chế, nhưng cũng chẳng ngăn cản. Mọi người đều biết người làm cha mẹ rất cố chấp, biết rõ con gái mình đi vào con đường cụt mà vẫn không lên tiếng, tôi nghĩ chỉ vì muốn đạt được mục đích nên giáo phụ William mới như vậy! – Phong giận quá hóa cười.
Khuôn mặt giáo phụ William dần tái đi, ông ta đứng dậy, chậm rãi đứng trước mặt Phong rồi gằn từng tiếng: "Hôm nay anh tới rốt cuộc là muốn làm gì?"
Người ta thường nói "Không có chuyện thì không lên chùa", ông ta không tin hôm nay chấp pháp Phong đến đây chỉ để nói chuyện phiếm với ông ta.
- Rất đơn giản, tôi và ông cùng trao đổi với nhau! – Phong nói.
- Trao đổi? – Giáo phụ cảm thấy rất khó hiểu.
Phong thần bí lên tiếng: "Tôi nghĩ giáo phụ William chỉ đơn giản là muốn tương lai của mình được bảo đảm mà thôi. Chỉ cần ông giúp tôi một tay, tôi nhất định sẽ giúp ông ngồi lên được vị trí lão đại!"
Giáo phụ William hoàn toàn sững người...
- Xem ra anh muốn phản bội!
- Người muốn phản bội đâu chỉ có mình tôi! Chẳng phải giáo phụ William cũng vậy sao? Sao? Không biết đề xuất vừa rồi của tôi có khiến giáo phụ William đồng ý không? – Phong nhìn ông ta rồi lên tiếng.
- Tôi không thể tin tưởng được người bán đúng chủ nhân của mình, cũng thật sự không nghĩ ra được anh hợp tác với tôi nếu không phải vì vị trí lão đại thì là vì cái gì? – Giáo phụ William nói ra mối nghi ngờ trong lòng.
- Tôi và ông hoàn toàn khác nhau, ông muốn địa vị và quyền thế, còn tôi... chỉ muốn tính mạng Lãnh Thiên Dục mà thôi! – Phong nói từng câu từng chữ.
- Anh ẩn núp bên cạnh hắn nhiều năm như vậy, chính là vì mục đích này sao? – Giáo phụ Wilillam nghi hoặc hỏi lại.
- Đúng, Lãnh Thiên Dục đã giết người thân của tôi, nhiều năm như vậy tôi vẫn ôm mối thù này để ở bên cạnh hắn. Tôi muốn mở cho hắn con đường tương lai rộng mở rồi sau một đêm khiến hắn chỉ còn lại hai bàn tay trắng, dù là quyền lợi hay là tính mạng của hắn! – Ánh mắt Phong đầy tàn nhẫn, giọng nói cũng ngập tràn hận thù.
Giáo phụ William nhìn Phong một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng: "Tôi nghĩ giáo phụ Nhân Cách cũng là quân cờ trong tay anh? Cái chết của ông khiến tôi không yên tâm được!"
- Cái chết của giáo phụ Nhân Cách là do ông ta gieo gió gặt bão, Lãnh Thiên Dục cũng đã muốn lấy tính mạng của ông ta. Chẳng lẽ giáo phụ William cho rằng người như vậy còn có giá trị lợi dụng sao?
- Tôi không dám khẳng định mình có phải là giáo phụ Nhân Cách tiếp theo hay không! – Giáo phụ William cất giọng nhàn nhạt.
Phong nhẹ nhàng cười rồi nói: "Giáo phụ William quên mất một việc rồi! Lãnh Thiên Dục không hề nghi ngờ ông, nhiều năm qua vẫn luôn tận tâm tận lực với ông, lại thêm ông là người đức cao vọng trọng, Lãnh Thiên Dục cũng nhiều lần nhường nhịn con gái ông, có thể thấy hắn không dè chừng ông chút nào!"
- Vậy anh muốn tôi giúp anh làm gì? – Giáo phụ William trực tiếp hỏi.
Phong đưa mắt nhìn ra cảnh bên ngoài cửa sổ, giọng nói cực kì thâm độc vang lên: "Rất đơn giản, chỉ cần ông tạo ra được sóng gió trong nội bộ tổ chức Mafia, khiến các giáo phụ khác bất mãn với Lãnh Thiên Dục là được".
- Gây sóng gió?
Giáo phụ William nghe vậy, toàn thân hơi run lên. Lát sau, đôi mắt ông ta lóe lên ý cười: "Phong, chỉ như vậy thôi là có thể khiến Lãnh Thiên Dục rơi vào chỗ chết ư? Không biết cậu quá xem nhẹ năng lực của hắn hay là đánh giá quá cao năng lực của bản thân rồi?"
Phong giận quá hóa cười: "Giáo phụ, nói gì không quan trọng, quan trọng là... những lời nói đó là do ai nói ra! Ngài giáo phụ đừng quên, tôi đã ở bên cạnh Lãnh Thiên Dục nhiều năm, trên dưới Mafia đều biết tôi là người trung thành và tận tâm với hắn ta. Chỉ cần bên tôi tạo được những tin đồn bất lợi với Lãnh Thiên Dục, lại thêm ngài giáo phụ vận dụng quyền thế của mình để giúp tôi nữa thì tự nhiên sẽ có được sự tin tưởng của những người khác. Có được sự tín nhiệm của các gia tộc rồi, tôi nghĩ Lãnh Thiên Dục sẽ không ngủ yên được đâu!"
- Cậu hận hắn ta như vậy sao, thậm chí không ngại thiệt thòi? – Giáo phụ William nhìn Phong, nghi ngờ hỏi.
- Đúng! Tôi chỉ muốn cái mạng của Lãnh Thiên Dục, tôi muốn hắn phải mở to mắt nhìn chính bản thân hắn mất đi tất cả, chết trong nghèo khổ! – Phong nheo đôi mắt đầy nguy hiểm lại.
- Cho nên giáo phụ à, ông thì muốn quyền lực của Lãnh Thiên Dục, còn tôi thì muốn mạng của hắn ta, chúng ta mỗi người có một mục đích, hợp tác hỗ trợ với nhau là tốt nhất. Đến lúc này mà ông vẫn còn mơ tưởng đến cái chức "Thái thượng hoàng" kia sao? Chỉ cần thành công thì ông sẽ trở thành "Hoàng thượng" rồi!
Giáo phụ William trầm mặc, giữa trán ông ta nhíu chặt lại, không khó để nhìn ra ông ta đang cân nhắc suy nghĩ. Nhiều năm như vậy, ông ta vẫn luôn cẩn thận, đúng là ông ta cũng muốn tranh giành quyền thế nhưng cũng biết mình chưa đủ sức lực.
Sau khi biết con gái mình thích Lãnh Thiên Dục, ông ta cảm thấy đây là một cơ hội trời cho. Ông ta ra sức tác hợp cho hai người, nhưng ai ngờ dù Phỉ Tô có cố gắng đến thế nào cũng không hề khiến Lãnh Thiên Dục đoái hoài đến, ngược lại còn bị làm cho bẽ mặt!
Giáo phụ William là một người có dã tâm lớn, vậy mà hôm nay Phong chủ động tới tìm ông ta, chuyện này... cũng có thể coi là một cơ hội, nhưng mà nguy hiểm cũng rất lớn!
Lãnh Thiên Dục là người thế nào, ông ta biết quá rõ. Sức bật và lực công kích của Lãnh Thiên Dục trong tổ chức bao nhiêu năm qua khiến ông ta không dám hành động thiếu suy nghĩ. Người đàn ông này có thể ngồi ở cái ghế đó lâu như vậy đã chứng tỏ hắn ta là người không hề đơn giản. Giáo phụ William rất lo lắng, nếu một khi sự việc bại lộ thì chờ đợi ông ta sẽ là cái chết tàn khốc nhất!
Dường như nhìn ra sự lo lắng của giáo phụ William, Phong nhếch mép lên:
- Xem ra giáo phụ William vẫn còn do dự lắm! Thật đáng tiếc, nếu tôi là ông thì tuyệt đối sẽ không cam lòng thua trong tay một thằng nhãi mà sẽ tìm kế giành lại địa vị của hắn, nâng cao địa vị của gia tộc mình lên!
Nói xong, anh ta cười lạnh một tiếng, chuẩn bị đi ra ngoài thư phòng.
- Từ từ đã! – Giáo phụ William thấy anh ta định rời đi liền mở miệng gọi lại...
Phong không nói gì, chỉ dừng bước nghiêng người sang một bên, đôi mắt đen nhìn thẳng vào giáo phụ William...
Giáo phụ William nhìn Phong rồi lại đi đến góc quầy bar, chậm rãi rót hai ly rượu đỏ, đưa một ly cho Phong...
- Chúng ta chỉ có thể thành công, không được phép thất bại!
Phong nhếch mép cười, cụng ly với giáo phụ William: "Hợp tác thành công!"
Nói xong, hai người uống cạn ly rượu!
*****
Đêm xuống, biệt thự Lãnh gia toát lên vẻ đẹp mỹ lệ, ánh trăng trong trẻo chiếu rọi xuống khối kiến trúc màu trắng càng mộng khiến nó như đang ở trong thế giới mộng ảo.
Trong phòng ngủ, Thượng Quan Tuyền trằn trọc mãi rồi cũng ngồi dậy, mái tóc dài hơi rối rủ xuống theo từng đường cong trên người cô, trông vô cùng duyên dáng.
Cô biết gần đây Lãnh Thiên Dục đang bắt đầu điều tra nguyên nhân cái chết của giáo phụ Nhân Cách, cô cũng biết Phong nhất định sẽ không chịu ngồi yên.
Bầu không khí cũng phảng phất sự bất ổn khiến cô cảm thấy khó thở. Cô xoay người xuống giường, lấy một chiếc hộp nhỏ được giấu trong một góc bí mật. Chiếc hộp được mở ra, con chip nằm bên trong.
Đây chính là con chip công nghệ cao mà tất cả mọi người đều muốn có được. Hôm nay cô đến biệt thự của Lãnh Thiên Hi, giấu Bùi Vận Nhi để lấy lại nó. Bây giờ nó đang nằm trong tay cô, liệu cô có nên giao nó cho Lãnh Thiên Dục không?
Nếu không có sự tồn tại của Phong thì Thượng Quan Tuyền sẽ không do dự mà giao con chip cho Lãnh Thiên Dục. Nhưng... nếu cô thật sự làm vậy thì nhất định Niếp Ngân và tổ chức sẽ gặp nguy hiểm!
Cô thầm thở dài một hơi, cất con chip vào chỗ cũ rồi đi ra khỏi phòng...
Trong thư phòng trên tầng ba, bức tường kính phát ra những tia sáng sắc lạnh. Sau khi nút điều khiển được bật lên, bức tường liền biến thành một màn hình video...
- Hello, Thiên Dục, vội vàng tìm tớ có phải là có chuyện tốt gì không thế? – Hình ảnh của Cung Quý Dương hiện lên trên màn hình, trên mặt anh ta là một nụ cười vô cùng hấp dẫn như mọi khi...
- À... tớ biết rồi, chắc chắn là cậu không ngủ được nên mới tìm người nói chuyện phiếm chứ gì? Người đàn ông đầy tinh lực như cậu, vậy mà lúc này Thượng Quan Tuyền lại mang thai, chắc cậu khó chịu lắm nhỉ?
- Quý Dương, tớ thấy cậu càng ngày càng giống động vật đơn bào rồi đấy!
Lãnh Thiên Dục biết Cung Quý Dương sẽ chẳng nói được câu gì đứng đắn hết. Cái tên này mà không khiến người khác tức điên lên thì chắc chắn là rất khó chịu!
Cung Quý Dương nhún nhún vai...
- Sao? Hôm nay có việc gì mà phải tìm đến người ai gặp cũng yêu quý thế? Cậu đâu có thói quen chủ động muốn ôn lại chuyện cũ đâu! – Anh ta lười biếng mở miệng nói.
Lãnh Thiên Dục cong môi lên cười, đúng là bạn tốt có khác, hiểu nhau vô cùng!
- Xem giúp tớ loại đạn này được phân phối đến quốc gia nào, gia tộc nào sử dụng nó?
Hắn lấy viên đạn từ trong chiếc túi ra, đưa lên trước màn hình cho Cung Quý Dương xem.
- Này, Lãnh Thiên Dục, cậu quá đáng quá nhé, tớ là người giúp việc cho cậu đấy à? Lần trước vì tra giúp cậu loại đạn kia đã khiến tớ hao tổn tâm trí lắm rồi đấy nhé. Hôm nay lại là chuyện này à, tớ là một tổng giám đốc nhé, không phải bảo mẫu của cậu đâu!
Trên màn hình, Cung Quý Dương lười biếng dựa người vào sofa, kháng nghị, dáng vẻ không có chút nghiêm túc nào.