Trái tim vừa bình yên lại vừa rung động, theo từng dòng ký ức lại nhảy nhót cùng tình yêu
Cẩn thận tổn thương sẽ lưu lại dấu vết
Người yêu nhau như trong giấc mộng ảo
Ông trời đã định nhưng sẽ không cam chịu
Lại lần nữa bước vào con đường tình đầy đau khổ
Người nào sẽ giấu chặt màn sương đêm trong ánh mắt...
*****
Trong văn phòng tổng giám đốc ở Lãnh thị
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu xuống, qua từng lớp kính thủy tinh công nghiệp, dường như có thể nhìn xuống thế giới từ độ cao cả trăm tầng.
Lãnh Thiên Dục đang bận rộn chợt ngẩng đầu nhìn người ngồi trên sofa. Khi thấy Thượng Quan Tuyền đang say sưa đọc một cuốn tiểu thuyết, bên môi hắn liền nở nụ cười.
Cô bé này làm sao vậy, hôm nay lại yên lặng ngồi im một chỗ. Hắn còn cho rằng chỉ một lúc sau là cô sẽ la hét đòi ra ngoài chơi rồi.
- Tuyền! – Hắn khẽ gọi cô.
- Ừm! – Thượng Quan Tuyền không hề ngẩng đầu lên, chỉ hờ hững đáp lại rồi lại chăm chú dán mắt vào cuốn tiểu thuyết, dường như hoàn toàn bị hấp dẫn bởi tình tiết trong truyện.
Lãnh Thiên Dục cười cười, bất đắc dĩ lắc đầu rồi đứng dậy, ngồi xuống cạnh Thượng Quan Tuyền...
- Hay vậy sao? Hay đến mức khiến em quên cả chồng mình cơ à ? – Hắn ngồi xuống, yêu mến vuốt mấy sợi tóc trên trán cô.
- Đương nhiên rồi, cuốn tiểu thuyết này hay quá, mà tác giả còn cực kì đẹp trai nữa. Dục, anh xem này... – Thượng Quan Tuyền hưng phấn mở trang đầu tiên ra, trên đó in hình của tác giả.
Lãnh Thiên Dục không vui nhíu mày lại. Người đàn ông đó tốt đến mức có thể thu hút toàn bộ sự chú ý của Thượng Quan Tuyền à?
- Không cho đọc nữa! – Hắn bá đạo ra mệnh lệnh, giật quyển truyện trong tay Thượng Quan Tuyền rồi ném ra chỗ khác. Ngay sau đó, hắn ôm cô vào lòng, đôi môi mỏng như trừng phạt, hôn lên đôi môi anh đào của cô...
- Sau này chỉ cho ngắm anh thôi, biết chưa?
Thượng Quan Tuyền bị hắn hôn đến mức đỏ bừng cả mặt, đồng thời cũng bị tính cách trẻ con và bá đạo của hắn chọc cười. Sau đó, cô vươn tay ôm lấy cổ hắn, dịu dàng lên tiếng: "Được rồi, anh đẹp trai nhất, làm gì có ai so sánh được với anh chứ!"
Một câu nói đã chọc cười Lãnh Thiên Dục, hắn lại cúi người định hôn Thượng Quan Tuyền thì tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
- Vào đi! – Giọng nói của Lãnh Thiên Dục lại khôi phục lại sự bình tĩnh vốn có.
Lôi mở cửa bước vào, anh ta chỉ yên lặng nhìn thoáng qua Thượng Quan Tuyền rồi sau đó cung kính nói với Lãnh Thiên Dục: "Lãnh tiên sinh, đây là bảng phân chia các phòng ban mới nhất, bản báo cáo thành tích, xin ngài phê duyệt! Ngoài ra cuộc họp cổ đông sẽ bắt đầu trong ít phút nữa, các cổ đông đều đã tới đầy đủ, tất cả mọi người đều đang chờ Lãnh tiên sinh!"
Lãnh Thiên Dục để tập tài liệu sang một bên rồi gật đầu nói với Lôi: "Bảo thư ký sắp xếp thêm một ghế cho một người nữa".
Lôi nghi ngờ: "Lãnh tiên sinh, ngài...".
- Để Tuyền ở đây tôi không yên tâm! – Lãnh Thiên Dục ôm Thượng Quan Tuyền, rất tự nhiên lên tiếng.
- Lãnh tiên sinh, làm vậy e rằng không ổn lắm... - Lôi nhíu mày nhìn Lãnh Thiên Dục, đây là tổng giám đốc của bọn họ sao? Một người luôn coi phụ nữ là phiền phức mà lại dẫn một cô gái đi họp?
- Không ổn? Có gì không ổn? – Ngữ khí Lãnh Thiên Dục chuyển sang lạnh lẽo, hắn nhíu mày không vui.
Nhưng ngay sau đó, khuôn mặt tức giận của hắn liền bị một bàn tay nhẹ nhàng xoa lên...
- Dục... - Thượng Quan Tuyền nhẹ nhàng kéo tay Lãnh Thiên Dục rồi gọi tên hắn – Lôi nói đúng đấy, như vậy không hay lắm đâu, anh không cần phải đưa em đi họp cùng đâu!
Lãnh Thiên Dục nắm tay cô, giọng nói trở nên thân thiết và khẩn trương: "Tuyền, nghe lời anh đi!"
Thượng Quan Tuyền nở nụ cười tươi. Cô nhìn Lôi rồi lại quay sang nói với Lãnh Thiên Dục: "Dục, nếu anh thật sự lo cho an toàn của em thì thế này đi, anh để Lôi ở đây. Có anh ấy ở đây thì anh sẽ rất yên tâm!"
- Để Lôi ở đây? – Lãnh Thiên Dục hỏi lại. Từ sau khi bị mất trí nhớ, Tuyền vốn không thích tiếp xúc với người lạ, tại sao hôm nay lại như vậy?
- Đúng thế! Thân thủ của Lôi tốt như vậy, lại là một trong tứ đại chấp pháp, có anh ấy ở đây, anh còn không yên tâm à? Còn nữa, các cổ đông đều đang đợi anh, nếu anh không đi thì nhất định bọn họ sẽ mắng em là hồng nhan họa thủy mất! – Thượng Quan Tuyền không cho Lãnh Thiên Dục thời gian suy nghĩ, vội vàng nói.
Lãnh Thiên Dục nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi ra lệnh cho Lôi: "Lôi, cậu ở đây, có chuyện gì thì báo ngay cho tôi biết!"
- Vâng, Lãnh tiên sinh, ngài yên tâm! – Lôi cung kính cúi người đáp.
Lãnh Thiên Dục vỗ nhẹ lên đầu Thượng Quan Tuyền, yêu chiều nói: "Đừng có chạy linh tinh, ngoan ngoãn nghe lời đấy!"
Thượng Quan Tuyền mỉm cười rồi gật đầu. Sự yêu chiều và nhẹ nhàng của Lãnh Thiên Dục càng khiến lòng cô thêm ấm áp.
Cả phòng tổng giám đốc rộng lớn chỉ còn lại Lôi và Thượng Quan Tuyền. Lôi lạnh lùng đứng ở một bên, không nói một lời nói hết, cực kì giống một pho tượng.
Nhưng... cặp mắt sắc bén của anh ta không lúc nào không nhìn chằm chằm Thượng Quan Tuyền, không phải đang trông nom mà là đang cảnh giác!
Thượng Quan Tuyền cũng có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén đó, cô cũng không nói gì, chỉ hơi nhếch môi lên cười. Lúc cô vừa cúi người xuống định nhặt quyển truyện lên thì Lôi đã nhanh tay hơn, lấy giúp cô.
- Cám ơn anh! – Cô giơ tay muốn cầm quyển truyện.
- Thượng Quan tiểu thư, tôi nghĩ cô không quên những lời tôi đã từng nói, tuy tôi không biết hiện tại cô mất trí nhớ thật hay giả vờ mất trí nhớ, nhưng cô phải nhớ kỹ, nếu...
- Nếu tôi làm tổn thương Lãnh Thiên Dục thì anh nhất định sẽ không khách khí với tôi. Anh định nói những điều này đúng không?
Thượng Quan Tuyền ngẩng đầu, chậm rãi lên tiếng. Vẻ mặt không còn sự ngây thơ như trước mà đầy bình tĩnh và tỉnh táo.
Rõ ràng, lời nói và vẻ mặt của Thượng Quan Tuyền đã khiến Lôi sững sờ. Anh ta chăm chú nhìn cô một lúc lâu, con ngươi đen láy như tia X-quang dường như có thể xuyên thấu nội tâm cô. Sau một lúc, anh ta chậm rãi lên tiếng:
- Cô... không mất trí nhớ! – Giọng nói vẫn nhàn nhạt như cũ, hàm chứa sự nghi hoặc.
Thượng Quan Tuyền nở nụ cười ảm đạm rồi bâng quơ nói: "Không, đúng là tôi bị mất trí nhớ, nhưng giờ đã khôi phục lại rồi".
Lôi không nghĩ Thượng Quan Tuyền sẽ nói thật cho mình biết, anh ta càng thêm nghi hoặc, lập tức hỏi: "Lãnh tiên sinh không biết chuyện này?"
- Đúng! – Thượng Quan Tuyền nhàn nhã dựa người vào ghế, đôi mắt trong veo đầy bình tĩnh.
- Tôi không hiểu tại sao cô lại nói cho tôi biết những điều này? – Lôi cảnh giác hỏi lại.
Từ trước tới nay anh ta luôn cảnh giác với cô gái này. Dù sao cô cũng là người của tổ chức BABY-M, mà Lãnh tiên sinh lại giữ cô lại bên cạnh. Anh ta luôn cảm thấy cô gái này có mục đích nào đó, vậy mà hôm nay cô lại thản nhiên thừa nhận chuyện đã khôi phục lại trí nhớ, rốt cuộc cô có ý đồ gì đây?
Thượng Quan Tuyền chậm rãi đứng dậy đi đến trước mặt Lôi, giọng nói đầy kiên định: "Lôi, tôi cần anh giúp tôi!"
Lôi hơi giật mình...
- Tôi không rõ ý của Thượng Quan tiểu thư!
Vẻ mặt Thượng Quan Tuyền không còn sự thoải mái như trước mà lại hết sức nghiêm túc: "Tôi cực kì lo lắng cho an nguy của Lãnh Thiên Dục, tôi biết ngồi trên vị trí lão đại của Mafia thì luôn có kẻ rình rập hãm hại anh ấy. Nhưng tôi không tìm được chứng cứ, cho nên hy vọng anh sẽ giúp tôi tìm chút manh mối!"
- Cô tin tôi? – Lôi hỏi lại.
Thượng Quan Tuyền nhìn anh ta, nói từng câu từng chữ: "Đúng, tôi có thể thấy được sự tận tâm và trung thành của anh với Dục".
- Đúng, chỉ cần là chuyện của Lãnh tiên sinh thì cũng là chuyện của tôi. Vì Lãnh tiên sinh, dù có phải bỏ mạng tôi cũng không ngại! – Vẻ mặt Lôi hết sức kiên định...
- Nhưng, dù gì cô cũng là đặc công của một tổ chức khác, tại sao tôi phải tin cô? Tôi có thể lý giải đây chỉ là một mưu kế của cô mà thôi!
- Anh không cần phải tin tưởng tôi, tôi chỉ nói một lần thôi! Tôi nghi ngờ có nội gián trong tổ chức Mafia, mục đích của bọn chúng chính là muốn Dục phải chết! – Thượng Quan Tuyền khẳng định.
- Nội gián? Cô nói là "bọn chúng", rốt cuộc là ai? – Lôi nhạy bén hỏi lại.
Thượng Quan Tuyền thầm thở dài một hơi, chậm rãi lên tiếng: "Ngoài giáo phụ Nhân Cách thì còn có một người đáng nghi nữa".
- Ai? – Lôi lại hỏi.
- Phong! Một trong tứ đại chấp pháp của Dục! – Thượng Quan Tuyền kiên định lên tiếng.
- Cô nghi ngờ Phong? Tại sao? – Lôi cảm thấy rất khó hiểu.
Nếu nghi ngờ giáo phụ Nhân Cách thì không có gì khó hiểu, dù sao Lãnh tiên sinh cũng hại chết con ông ta, nếu ông ta muốn trả thù thì cũng không khó để hình dung.
Nhưng còn Phong? Anh ta là người đã đi theo Lãnh Thiên Dục nhiều năm như vậy, trở thành cánh tay phải của Lãnh Thiên Dục. Về quyền thế hay tiền tài thì có thể nói là anh ta là người dưới một người mà trên vạn người, tại sao anh ta lại muốn giết Lãnh tiên sinh?
- Bởi vì trên người anh ta có một hình xăm! – Thượng Quan Tuyền đáp – Tôi nghi ngời thân phận thật sự của Phong là người của tổ chức BABY-M, cho nên tôi muốn điều tra rõ ràng chuyện này!
Lôi kinh ngạc, cảnh giác hỏi lại: "Nếu thật sự như cô nói, vậy thì chẳng khác nào cô đang phản bội lại tổ chức mình cả?"
Thượng Quan Tuyền nghe vậy liền cười nhạt, nụ cười buồn bã và bất đắc dĩ...
- Cho nên tôi hoàn toàn có thể đoán được vận mệnh trong tương lai của mình sẽ ra sao. Nhưng... Dục tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được, bởi vì... - Khóe môi cô dần cong lên một nụ cười hạnh phúc, chậm rãi lên tiếng – Tôi yêu anh ấy!
Một câu nói khiến Lôi chấn động. Anh ta không thể không kính trọng người phụ nữ trước mặt...
- Thượng Quan tiểu thư, cô muốn tôi làm gì? – Dựa vào con mắt nhìn người của mình, anh ta biết những điều Thượng Quan Tuyền vừa nói là sự thật. Chỉ là anh ta không ngờ cô gái này lại yêu sâu sắc như vậy, tình nguyện phản bội tổ chức, dù có phải mất mạng cũng không hề do dự.
Thượng Quan Tuyền nở nụ cười cảm kích, nhẹ giọng nói: "Trong tứ đại chấp pháp, người ngang hàng với Phong chỉ có anh. Cho nên tôi muốn anh tìm cho tôi toàn bộ tư liệu về Phong trong hồ sơ của Mafia để điều tra. Hơn nữa, tôi muốn điều tra thêm về hình xăm trên người Phong!"
Tư liệu về tứ đại chấp pháp đều là tư liệu mật, bởi vậy hệ thống lưu trữ hồ sơ đều sử dụng công nghệ tinh vi để quản lý tự động. Nếu không phải là một người cực kì giỏi về việc phá giải mật mã và hiểu biết về chương trình thì dù có lấy được tài liệu mang ra thì hệ thống cũng sẽ cảnh báo ngay lập tức.
Cho nên Thượng Quan Tuyền mới nghĩ ngay tới Lôi. Chỉ có anh ta là người thông thuộc nhất kết cấu bên trong tổ chức Mafia, cho nên anh ta là người tốt nhất có thể giúp cô.
Lôi cũng hiểu điều này, anh ta liền gật đầu, sau đó nghi ngờ hỏi: "Tại sao cô không nói những điều này cho Lãnh tiên sinh biết?"
Thượng Quan Tuyền lắc đầu: "Tôi rất hiểu tính cách của Dục, nếu một khi Dục biết tôi đã khôi phục lại trí nhớ, mà còn biết về những việc này thì theo anh, với tính cách của mình, anh ấy sẽ làm như thế nào?"
Lôi không cần nghĩ cũng trả lời ngay được: "Tôi nghĩ Lãnh tiên sinh quan tâm tới cô như vậy, ngài ấy nhất định sẽ phái người theo sát cô, hạn chế tự do của cô, ngài ấy sẽ không cho cô cơ hội tham dự vào việc này".
Thượng Quan Tuyền gật đầu: "Cho nên nhân lúc anh ấy chưa phát hiện ra, tôi muốn điều tra rõ chân tướng mọi việc, kể cả tổ chức BABY-M!"
- Cô Thượng Quan, tôi cả gan hỏi một câu, hiện giờ con chip có nằm trong tay Niếp Ngân không? – Lôi hỏi.
- Lôi, xin lỗi anh, chuyện liên quan đến con chip tôi sẽ không nói gì hết, nhưng anh hãy tin tôi, hiện giờ con chip vẫn đang an toàn! – Thượng Quan Tuyền nói.
Lôi không hỏi gì nữa, ánh mắt đầy đăm chiêu...