"Hả? Bị cô ấy mê hoặc? Không phải vừa rồi cô nói người đàn ông của cô cực kì chán ghét cô ấy à? Sao lại bị mê hoặc rồi? Ầy, nhìn cô căng thẳng quá đấy... nói chuyện chả khớp nhau gì cả". Cô gái cắn cắn móng tay, vẻ mặt nghi ngờ hỏi lại.
"Nhóc con, cô là ai?". Phỉ Tô thẹn quá hóa giận, cầm ly cafe lên...
"A...".
Cô gái kia sợ hãi kêu lên một tiếng, lập tức muốn tránh đi, nhưng lúc này lại vang lên tiếng thét của Phỉ Tô...
Ngay lúc cô ta định cầm cốc cafe lên thì Thượng Quan Tuyền cực kì nhanh nhẹn cầm ly cafe hất thẳng lên người Phỉ Tô...
Cả cô gái và Phỉ Tô đều chết đứng tại chỗ, người phục vụ cũng sợ đến ngây người, mãi đến khi...
"Có chuyện gì? Tuyền...". Lãnh Thiên Dục xuất hiện. Vừa bước chân vào đây hắn đã thấy tình huống này, lập tức sải bước đi lên.
Cô gái kia phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười đầy sùng bái với Thượng Quan Tuyền...
"Ôi, thân thủ của chị giỏi quá, có thời gian dạy em nhé, được không? Nếu vậy thì em sẽ không bị cái tên trời đánh kia bắt nạt nữa!"
Lãnh Thiên Dục thấy vậy, trong lòng cũng hiểu bảy tám phần. Hắn bước lên ôm Thượng Quan Tuyền vào lòng, ánh mắt sắc bén như dao nhìn thẳng về vẻ mặt đầy thảm hại của Phỉ Tô...
"Cô ở đây làm gì? Không phải tôi đã nói đừng để tôi thấy cô rồi cơ mà, sao lại tới đây quấy rầy Tuyền?". Giọng nói lạnh lẽo vang lên, không khó để nghe ra hắn đang tức giận.
"Dục...". Phỉ Tô đáng thương kêu lên.
"Cút!". Lãnh Thiên Dục lạnh giọng quát.
Phỉ Tô thẹn quá hóa giận, lập tức rời đi!
"Tuyền, em sao rồi? Cô ta có làm gì em không?". Sự lạnh lẽo trong mắt Lãnh Thiên Dục dần tản đi, khi nhìn Thượng Quan Tuyền, đôi mắt hắn đầy tình cảm dịu dàng.
"Ầy, anh còn muốn để cô ta làm gì chị ấy nữa à? Chỉ mấy lời nói thôi đã khiến chị ấy ngơ ngẩn ra rồi...". Cô gái kia nhàn nhã ngồi xuống ghế, chỉ tay vào hai người.
Lãnh Thiên Dục nhíu mày lại... đây là bạn của Tuyền sao?
"Dục, em... Em thấy không thoải mái, không muốn đi đâu nữa". Thượng Quan Tuyền nói xong liền đẩy hắn ra rồi đi ra ngoài.
Lúc này cô cảm thấy trong lòng đang cực kì rối loạn, nhất là khi được Lãnh Thiên Dục ôm vào lòng, cô thật sự chỉ muốn bật khóc.
"Tuyền...".
"Này, anh là Lãnh Thiên Dục?". Cô gái kia gọi Lãnh Thiên Dục lại.
"Cô là ai? Sao lại ở đây với Tuyền?". Ngữ khí và vẻ mặt Lãnh Thiên Dục hết sức lạnh lùng.
Cô gái khoát tay, cười cực kì quái dị: "Anh không cần quan tâm tôi là ai, tôi với anh làm một cuộc trao đổi, được không?"
"Xin lỗi, tôi không có hứng". Lãnh Thiên Dục chẳng quan tâm cô gái kì lạ này đang nói gì. Khi thấy bóng dáng Thượng Quan Tuyền khuất dần, hắn lo lắng lập tức xoay người định đi.
"Nếu anh muốn chị ấy giận dỗi như vậy thì cứ đi đi". Cô gái kia chẳng hề sốt ruột, uể oải ngồi xuống ghế, nghịch nghịch thìa cafe.
Lãnh Thiên Dục đột nhiên quay đầu lại...
"Trao đổi gì?". Lúc này chỉ cần dỗ được Tuyền thì hắn có thể làm bất cứ chuyện gì.
Cô gái kia cười duyên một cái, lập tức đứng lên: "Chúng ta trao đổi tin tức".
"Cô có ý gì?". Lãnh Thiên Dục nhíu mày hỏi.
"Có phải ngày mai Hoàng Phủ Ngạn Tước sẽ tới đây tham gia tụ họp không?". Cô gái kia hỏi.
Lãnh Thiên Dục liền đánh giá cô gái này từ trên xuống dưới: "Cô biết chuyện tụ họp của chúng tôi?"
Mỗi năm tứ đại tài phiệt đều có một buổi tụ họp nhưng người ngoài không biết thông tin cụ thể. Nhưng sao cô gái này lại biết? Nhìn qua thì có thể thấy cô gái này cũng không kém tuổi Tuyền là mấy.
Cô gái kia bất mãn nhíu mày, nói: "Anh có nói không thì bảo, có muốn dỗ bạn gái không?"
"Đúng". Lãnh Thiên Dục không hề nghĩ ngợi gì lập tức đáp lời. Hắn có thể cảm thấy cô gái này không phải là người xấu.
Cô gái lập tức reo lên một tiếng, rồi lẩm nhẩm trong miệng: "Hoàng Phủ Ngạn Tước, lần này anh chết chắc rồi". Nói xong, cô nở nụ cười đầy ma quái.
"Tới lượt cô! Làm sao mới có thể làm Tuyền hết giận". Lãnh Thiên Dục chẳng quan tâm mấy đến mấy lời vừa rồi, hắn chỉ muốn biết cách để khiến Tuyền vui vẻ thôi.
Cô gái kia ngẩng đầu lên rồi nói nhanh: "Được, được, anh cứ mặc cho chị ấy đánh, mặc cho chị ấy mắng, mặc cho chị ấy cầm thẻ vàng của anh đi tiêu tiền là được".
"Đơn giản như vậy thôi sao?". Lãnh Thiên Dục cảm thấy mình đang bị lừa.
"Ôi, cứ tin tôi đi. Vừa nhìn là biết anh cực kì yêu chị ấy rồi, chỉ cần anh thành tâm làm như vậy thì chị ấy nhất định sẽ tha thứ cho anh, yêu còn chẳng đủ nữa là". Cô gái nhanh chóng cầm túi xách, dường như đang rất vội.
Lãnh Thiên Dục lặp lại, cứ mặc cho cô đánh, mặc cho cô mắng thì không có vấn đề gì, nhưng để Tuyền chỉ trong vòng một hôm mà tiêu hết tiền của hắn thì hơi khó!
"Lãnh Thiên Dục, cứ tin tôi đi, cố lên nhé! À, cám ơn tin tức của anh". Cô gái ra vẻ trượng nghĩa kiễng chân lên vỗ mạnh lên vai Lãnh Thiên Dục rồi vội vàng quay người rời đi.
"Đợi đã...". Lãnh Thiên Dục lạnh giọng lên tiếng: "Cô là bạn của Ngạn Tước?". Xem ra cô gái này không hề có ác ý gì, nếu thật sự là bạn của Ngạn Tước thì có thể mời cô đến làm khách tại biệt thự Lãnh gia!
Cô gái cười đầy tinh quái: "Tôi á, cũng không hẳn là bạn của anh ta đâu. Ngày mai phiền anh chuyển lời đến anh ta giúp tôi, oan gia của anh ta đến rồi đây!". Nói xong, cô gái nhanh chóng rời khỏi quán cafe.