Thượng Quan Tuyền bị kéo ngồi hẳn lên đùi Lãnh Thiên Dục, sau đó cánh tay hắn siết chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô...
"Dục, bỏ em ra, người khác vào sẽ thấy đó".
Động tác thân thiết như vậy khiến cô cảm thấy rất xấu hổ, cô vặn vẹo người muốn tránh ra.
Lãnh Thiên Dục bật cười, càng siết chặt eo cô hơn.
"Đây là phòng tổng giám đốc, nếu anh không cho phép thì ai dám vào?"
Nói xong, hắn cúi đầu xuống, sống mũi cao thẳng vùi vào mái tóc cô, tham lam hưởng thụ mùi hương thanh nhã khiến lòng hắn rung động.
Hắn bị điên rồi! Cho tới bây giờ cũng không bao giờ nghĩ rằng mùi hương trên cơ thể của một cô gái lại khiến hắn mê muội như vậy. Hôm nay hắn như bị ma xui quỷ khiến, trong đầu đều là bóng dáng của cô. Hắn luôn là một người bình tĩnh và tự chủ vậy mà trong cuộc họp hôm nay đầu óc cứ lơ đễnh khiến những người khác nhìn hắn rất kì quái.
Có lẽ vì thế nên hắn mới bảo tài xế đón cô đến đây.
Thượng Quan Tuyền mỉm cười, rụt người lại. Hơi thở đàn ông quen thuộc đến vậy khiến cô tự nhiên nghĩ tới tối hôm qua... khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ ửng lên...
"Bảo em đến đây là để em nhìn thấy ngài tổng giám đốc nghiêm khắc lạnh lùng đến thế nào à?". Cô ngửa đầu nhìn những đường nét góc cạnh trên gương mặt anh tuấn, cười đùa hỏi hắn.
Môi cô khẽ chạm vào mặt hắn khiến hắn không kìm lòng được, khẽ hôn lên mặt cô.
Cánh tay dài siết lại ôm Thượng Quan Tuyền chặt hơn, hai tay hắn ôm lấy thân thể mềm mại nhẹ nhàng của cô vào lòng. Bốn mắt nhìn nhau, sau đó hắn không chút do dự nào hôn lên đôi môi đỏ của cô một nụ hôn cuồng nhiệt.
"Ưm...". Thượng Quan Tuyền hơi ngọ nguậy người một cái rồi cũng ngoan ngoãn ngồi im.
Qua mấy ngày ở chung, cô biết vẻ ngoài lạnh nhạt của Lãnh Thiên Dục khiến người khác không thể cự tuyệt. Cô còn phát hiện ra bản thân không hề bài xích nụ hôn của hắn, thậm chí còn muốn đắm chìm vào nụ hôn đó.
Một tay Lãnh Thiên Dục siết chặt eo cô, tay kia lướt trên thân thể mềm mại của cô, hắn hôn từng nụ hôn vụn vặt vào tai cô, nhẹ nhàng lên tiếng: "Em vẫn thấy anh lạnh lùng sao?"
Mấy hôm nay hắn thấy tâm trạng mình rất tốt, hơn nữa còn ngày càng say mê hương vị của cô, cho nên hắn sẽ nhất quyết không buông tha cho cô.
Thượng Quan Tuyền nhẹ nhàng cười, ngón tay thon dài xoa lên khuôn mặt cương nghị của hắn: "Thật ra bình thường anh cực kì đáng sợ, vừa hung dữ còn vừa lạnh lùng nữa, nhưng... em biết anh rất quan tâm tới em, cũng rất yêu thương em!"
Yêu thương?
Lãnh Thiên Dục nghe vậy hơi giật mình, trong lòng suy nghĩ cẩn thận về từ này...
Yêu thương.... hắn chưa bao giờ có những cử chỉ hay hành động nào như vậy đối với một cô gái cả. Nhưng hôm nay khi Thượng Quan Tuyền nói ra từ nay, hắn lại cảm thấy rất đúng.
"Nói như vậy thì em tin vào quan hệ của hai chúng ta rồi hả?". Lãnh Thiên Dục vô thức hỏi, bàn tay khẽ vuốt tóc cô, tận hưởng cảm giác thỏa mãn.
Thượng Quan Tuyền nhẹ nhàng vòng tay ra sau gáy hắn, vẻ mặt hạnh phúc, cô cười: "Đương nhiên là tin rồi, nhất là khi em biết anh vì em mà làm xích đu, còn sai người lấp hồ đi nữa. Em rất cảm động, Dục, anh thật tốt với em".
Nói xong, cô hơi ngượng ngùng ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
Nụ hôn dịu dàng ấy như hòa tan cõi lòng lạnh như băng của Lãnh Thiên Dục...