Sau mười hai giờ trưa, một chiếc xe chậm rãi dừng lại trước trụ sở của Lãnh thị...
Sau khi dừng xe, tài xế liền đi xuống mở cửa sau ra, cung kính nói: "Cô Tuyền, đã đến trụ sở của Lãnh thị rồi".
Thượng Quan Tuyền bước xuống, ánh mặt trời chiếu xuống gương mặt trắng nõn tản ra sức hấp dẫn. Cô ngước nhìn tòa nhà cao chọc trời trước mắt, nhìn mãi nhìn mãi đến mức cổ cô tê mỏi cả rồi...
"Đây là nơi làm việc của Dục?"Cô vô thức thấp giọng hỏi.
Trời ơi, cái tòa nhà này rốt cuộc có bao nhiêu tầng vậy. Nhìn thôi đã thấy choáng váng rồi, cả một tòa nhà bằng kính độc đáo đứng sừng sững ở trung tâm phồn hoa nhất, dù đi từ xa cũng có thể nhìn thấy.
"Đúng vậy, cô Tuyền, tôi đưa cô vào!". Người vừa lên tiếng là tài xế tư nhân của Lãnh gia.
"À... không cần đâu, tôi tự đi vào được, anh về đi, cám ơn anh". Thượng Quan Tuyền nhẹ nhàng cười nói.
"Cô Tuyền, cô đừng khách khí, đây là việc của tôi mà. Vậy tôi về trước". Người tài xế cung kính hơi cúi người xuống nói.
Thượng Quan Tuyền gật đầu...
Hôm nay lúc cô từ vườn hoa tử vi về biệt thự, dì Trần nói cho cô biết Lãnh Thiên Dục gọi điện về nhà sai người đưa cô đến Lãnh thị. Thượng Quan Tuyền không biết Lãnh Thiên Dục bảo cô đến đây là có mục đích gì nhưng... dù sao cô cũng muốn gặp hắn.
Cô tươi cười dưới ánh mặt trời bước vào Lãnh thị...
Một cảm giác lành lạnh bao phủ khắp đại sảnh của Lãnh thị. Thiết kế toàn sắc trắng khiến Thượng Quan Tuyền cảm thấy khó thở... màu trắng vốn tạo ra một cảm giác trong sáng nhưng cả một tòa nhà lớn toàn màu trắng lại sinh ra cảm giác lạnh lẽo và nghiêm khắc.
Đại sảnh được lát bằng đá cẩm thạch, ánh đèn thủy tinh Italy xa hoa chiếu ra những tia sáng chói mắt, cũng khiến mọi thứ như trở nên lung linh hơn. Cô đứng trong đại sảnh, dáng vẻ cực kì nhàn nhã so với sự bận rộn ở nơi đây.
Cô nhìn xung quanh bốn phía rồi đi đến quầy tiếp tân ở một góc của đại sảnh...
"Xin chào cô!". Thượng Quan Tuyền hơi mỉm cười.
Cô gái đứng ở quầy tiếp tân hơi ngẩn ra. Cùng là con gái mà cô dường như bị cô gái trước mặt này mê hoặc. Nhưng... dù sao cũng là một nhân viên được đào tạo nghiêm chỉnh của Lãnh thị, cô nhanh chóng nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Chào cô, xin hỏi cô tới công ty chúng tôi đã bàn việc hay tìm người?"
"Tìm người!". Thượng Quan Tuyền nhẹ nhàng nói: "Xin hỏi phòng tổng giám đốc ở đâu?"
Hả...
Lời của cô vừa thốt ra, mấy cô gái trong quầy tiếp tân đầu ngẩng đầu lên nhìn Thượng Quan Tuyền...
"Thưa cô, người cô tìm là tổng giám đốc của chúng tôi, Lãnh tiên sinh ạ?". Cô gái kia cho rằng mình nghe lầm, hỏi lại, ánh mắt cũng đánh giá Thượng Quan Tuyền một lượt.
"Đúng vậy". Thượng Quan Tuyền mỉm cười đáp lời, tuy cô cảm thấy ánh mắt của cô gái kia rất kì lạ nhưng vẫn nở nụ cười.
"Xin hỏi cô có hẹn trước không? Nếu không hẹn trước thì Lãnh tiên sinh không gặp khách". Cô gái kia hắng giọng.
Thượng Quan Tuyền hơi sợ, lập tức mất tự nhiên nói: "Tôi không có hẹn trước...".
Cô gái kia bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Thật xin lỗi, tôi không thể để cô vào". Xem ra chỉ là một cô tình nhân chủ động đến xin phụ cấp mà thôi.
Thượng Quan Tuyền thất vọng, chuẩn bị đi về...
"Xin hỏi cô là cô Thượng Quan?"
Một giọng nói của nữ giới đầy chuyên nghiệp vang lên sau lưng cô.
Thượng Quan Tuyền nghi hoặc quay đầu lại, thấy một cô gái mặc đồ công sở mỉm cười nói với cô: "Lãnh tiên sinh bảo tôi đưa cô lên, cô Thượng Quan, mời đi bên này".
Cô gái kia hơi nghiêng người, mỗi động tác đều lộ ra vẻ thông minh lanh lợi.
Mấy cô ở quầy tiếp tân đều kinh ngạc, ngay cả mấy nhân viên ở phòng khác thấy vậy cũng thấy rất kì lạ. Khi hai người bước vào thang máy của giám đốc, một nhân viên không nhịn được đi đến bên quầy tiếp tân hỏi han: "Này, cô gái kia là ai vậy? Chẳng lẽ là... tình nhân của Lãnh tiên sinh?"
Cô gái ở quầy tiếp tân nhún vai: "Có lẽ là thế. Xinh đẹp vậy mà, các cô không thấy sao, tổng giám đốc còn bảo thư kí xuống đón thì có thể thấy cô gái kia không hề tầm thường chút nào. Nói không chừng thì tổng giám đốc của chúng ta còn bao dưỡng phụ nữ ấy chứ!"
Mỗi người một câu, mồm năm miệng mười xôn xao bàn tán.
*****
Sự lạnh lẽo trong phòng tổng giám đốc như xua đi cái nóng bức bên ngoài...
"Lôi, việc kia đã tra ra chưa?". Chiếc áo sơ mi tối màu trên người Lãnh Thiên Dục càng khiến hắn thêm vẻ lạnh lẽo hơn. Cả người ngang tàng ngồi trên chiếc ghế tổng giám đốc lộ ra sự ngoan độc, cứng rắn và nguy hiểm.
Lôi, trợ lý hành chính đặc biệt của Lãnh thị đưa tập tài liệu trong tay ra, giọng nói hơi do dự: "Lãnh tiên sinh, theo điều tra thì thấy đặc công của tổ chức BABY-M không hề có hình xăm nào như thế. Vậy nên tôi nghi ngờ hình xăm này có phải là một loại truyền đạt tin tức bí mật nào không, hoặc là...". Anh ta dừng lại một chút rồi nói: "Bọn họ nhằm vào hành động của một ai đó".
Lãnh Thiên Dục nhìn tập tư liệu, hắn biết khó có thể tra ra được ý nghĩa của hình xăm này, mấy tư liệu hiện có cũng không thể chứng minh điều gì.
"Hình xăm này mười năm trước cũng từng xuất hiện, đã tra theo hướng này chưa?"
"Lãnh tiên sinh, tôi cũng tra thông tin theo hướng này như ngài nói. Nhưng sau khi Niếp Ngân lên làm chủ thượng thì thông tin về hình xăm này liền mất dấu, chúng ta muốn tra ra cũng rất khó". Lôi giải thích.
Lãnh Thiên Dục đăm chiêu nhìn ra cửa sổ, ánh mắt rất thâm thúy. Hắn biết việc điều tra này rất khó, nhưng trước mắt hắn muốn phái Lôi điều tra chứ không muốn lấy thế lực của Mafia ra.