"Được rồi, đừng khóc nữa, vừa rồi là anh không tốt, anh không nên quát em, nhưng mà...".
Giọng điệu hắn rất nhẹ nhàng, bàn tay khẽ xoa đầu Thượng Quan Tuyền: "Anh như vậy cũng là vì quá căng thẳng thôi. Em biết không, lúc em ngã xuống hồ, trước mắt anh lại hiện ra hình ảnh em đâm xe lao xuống biển, may mà...".
Lãnh Thiên Dục dừng lại, trước mắt hắn hiện ra tình cảnh hôm đó...
Khi hắn nhảy xuống biển, nhìn thấy khuôn mặt toàn máu của Thượng Quan Tuyền đang bị kẹt trong xe, chỉ còn lại hơi thở yếu ớt. Nếu không phải hắn sớm phát hiện ra, mau chóng đập vỡ cửa kính cứu cô ra ngoài thì có thể cả đời này hắn đã mất đi cô rồi...
Thượng Quan Tuyền cũng cảm nhận được Lãnh Thiên Dục đang ôm chặt mình vào lòng hơn, dường như hắn đang sợ sẽ không cẩn thận đánh mất cô...
Cô ngừng khóc, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Lãnh Thiên Dục...
"May gì? Chẳng lẽ là anh cứu em sao?"
"Lúc ấy em hôn mê bất tỉnh, không phải anh cứu em thì chẳng lẽ em cho rằng mình là siêu nhân à? Cho nên... anh là ân nhân cứu mạng của em, về sau không cho phép em nói chán ghét anh nữa".
Lãnh Thiên Dục không thể không thừa nhận mình không phải cao thủ tình trường gì. Hắn chẳng biết dỗ dành con gái, chỉ có thể dùng phương thức "vừa dỗ vừa lừa" này.
Xem ra hắn phải học tập cái tên Cung Quý Dương kia một chút rồi!
"Em có nhờ anh cứu đâu...".
Thượng Quan Tuyền có thể cảm nhận được sự chân thành tha thiết trong mắt Lãnh Thiên Dục. Còn nữa... hơi thở đàn ông vây quanh khiến tim cô đập nhanh hơn, cô bối rối tránh né, cố ý thấp giọng nói đỡ cho bản thân.
"Tuyền..."
Lãnh Thiên Dục bị sự dễ thương này của cô chọc cười, hắn nhẹ nhàng nâng cằm cô lên để cô nhìn vào hắn.
"Quan hệ của chúng ta là hôn phu, hôn thê ân ái như thế, em nói xem, thấy em rơi xuống biển anh có thể không cứu sao?"
Khuôn mặt của Thượng Quan Tuyền đỏ ửng lên, trái tim vì những lời này lại đập càng rộn ràng. Ngay sau đó, cô quay mặt ra chỗ khác, cố ý không nhìn vào hắn.
Ánh mắt người đàn ông này quá mức sắc bén và thâm thúy khiến cô có cảm giác như đang sa chân vào vũng bùn, không rút ra được.
Quan hệ ân ái... Mấy từ đó thật ái muội làm sao!
Ai ngờ Lãnh Thiên Dục không cho phép Thượng Quan Tuyền trốn tránh, lại trầm thấp mở miệng: "Được rồi, đừng giận dỗi nữa, mau thay quần áo ra".
Nói xong, hắn không đợi ý kiến của Thượng Quan Tuyền đã dứt khoát cởi mấy chiếc cúc trên chiếc váy bằng lụa...
Hả???
Bàn tay Thượng Quan Tuyền lập tức giữ lấy tay hắn...
"Đưa quần áo cho em, tự em thay được". Cô hơi ngượng ngùng nói.
Đùa cái gì thế, để hắn thay quần áo cho cô sao?
"Em ngượng à?". Lãnh Thiên Dục nhíu mày cười, hắn phát hiện lúc này Thượng Quan Tuyền rất đáng yêu.
"Hả... Ngượng gì chứ... Nhưng mà... Nhưng mà chúng ta dù sao cũng chưa kết hôn...".
"Nhưng em đã là người của anh!"
Lãnh Thiên Dục ngắt lời Thượng Quan Tuyền, ánh mắt nhìn cô. Chiếc váy bị ướt sũng dán vào người cô khiến toàn bộ những đường cong duyên dáng hiện ra trước mắt hắn. Hắn hơi nhếch môi lên cười.
"A?"
Thượng Quan Tuyền hơi ngu ngơ, lúc cô thấy ánh mắt Lãnh Thiên Dục dần thay đổi thì lập tức bối rối nói: "Nhưng mà, nhưng mà em không nhớ gì hết...".
Lãnh Thiên Dục giận quá hóa cười, hắn chậm rãi cúi người xuống, đôi môi khẽ hôn lên vành tai mẫn cảm của cô, nói ra mấy từ làm lay động lý trí của cô: "Không sao, đêm nay anh sẽ khiến em nhớ lại...".
Thượng Quan Tuyền hơi run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng tới tận mang tai. Cô giơ bàn tay trắng như phấn đấm vào lồng ngực rắn chắc của Lãnh Thiên Dục: "Anh... đồ đáng ghét!".
Ngay sau đó, tay cô bị Lãnh Thiên Dục cầm lấy, hắn bế cả người cô lên đi vào phòng tắm...
"Này, anh muốn làm gì... buông em ra!"
Thượng Quan Tuyền cảm thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi. Cô vặn vẹo người muốn thoát khỏi hắn nhưng cánh tay Lãnh Thiên Dục như chiếc kìm sắt khóa chặt cô trong lòng hắn.
Phòng tắm rất rộng, xa hoa đến mức có thể dọa người. Sự thiết kế toàn màu trắng làm nổi bật khí chất cao nhã.
"Dục, xin anh mà, anh ra ngoài trước đi... Em... thật sự chưa chuẩn bị tâm lý, xin anh đấy..."
Thượng Quan Tuyền thấy bồn tắm bốc lên mùi hương thơm ngát của sữa tắm, trong lòng cô rất hoảng hốt...
Cô thật sự không dám tưởng tượng mình lại cùng tắm chung với một người đàn ông...
Lãnh Thiên Dục chăm chú nhìn Thượng Quan Tuyền một lúc lâu, mãi sau mới phát hiện sự sợ hãi trong ánh cô. Hắn không ép buộc cô nữa, đem áo sơ mi đặt ở một chỗ rồi thấp giọng nói một câu đầy ngụ ý: "Tạm thời buông tha cho em".
Nói xong, hắn quét một lượt thân thể lung linh của cô vào trong mắt rồi bước ra ngoài.
Nếu không phải sợ cô sẽ bị cảm lạnh thì hắn sẽ chẳng động lòng trắc ẩn mà buông tha cho cô!
Khi bóng dáng hắn khuất sau cánh cửa phòng tắm, Thượng Quan Tuyền mới thở dài một hơi nhẹ nhõm. Không gian trong phòng tắm rộng thế mà sao lúc hắn ở trong này lại thấy nhỏ thế nhỉ?
Thượng Quan Tuyền chậm rãi cởi chiếc váy ướt sũng trên người ra... chiếc gương trên tường soi chiếu dáng người tuyệt đẹp của cô...
Cô vô thức nhìn vào trong gương. Trong gương là dáng người tuyệt diệu của cô từ sau lưng, ánh mắt cô dần dần nhìn vào... thứ là lạ trên bả vai...
Ngón tay khẽ vuốt lên bả vai... trên làn da trắng như ngọc lại xuất hiện một hình xăm, nhìn mãi nhưng không tìm ra manh mối nào. Là cái gì vậy?
Cô chau mày lại, dường như có một sự mơ hồ nào đó về hình xăm này thoáng hiện ra trong đầu!