“Cô à, cũng sắp đến giờ ăn cơm rồi, cô phải nấu cơm nữa nên chắc bây giờ không có thời gian đâu, vậy đợi khi ăn cơm xong rồi, cháu sẽ giúp cô làm sạch vườn rau có được không?”
Ý cười trên mặt bà Thái liền bị kiềm hãm lại, bà ta lúng túng nói: “À, Tiểu Liễu, cháu cũng tới từ nông thôn, chắc cũng biết rau chưa chín đã phải nhổ ra rồi, sau này muốn trồng cũng trồng không nổi nữa, không phải cô không có ý trả lại đất cho cháu, nhưng hiện tại lương thực quý như vậy, chúng ta không thể lãng phí lương thực được không phải sao?”
“Nếu cháu thấy như vậy vẫn chưa được, vùng đất ở phía Tây kia sau này cứ coi như của nhà cháu đi, muốn ăn cái gì cứ tự mình đi hái, đợi rau củ chín hết rồi, cô sẽ đem đất trả lại cho cháu.”
Liễu Tố Tố nhíu mi, nghĩ thầm đây là đang coi cô như kẻ ngốc sao.
Nếu cô trực tiếp đi vào vườn hái đồ ăn, một lần hai lần còn được, nhưng nhiều lần như vậy, không thể không cảm thấy băn khoăn, phải trả thù lao cho nhà họ Thái từ đống đồ ăn này.
Nếu đưa tiền, trong lòng sẽ cảm thấy rất thiệt thòi, nếu không đưa thì bà Thái này cũng không phải người hào phóng gì cho cam, chắc chắn sẽ đi ra ngoài nói xấu, cô vừa mới tới nên thanh danh chắc chắn sẽ bị phá hủy.
Rõ ràng là đất trồng rau của nhà mình, kết quả lại biến thành danh bất chính ngôn không thuận như vậy.
Hơn nữa tuy rằng cô không phải một người dân quê chân chính, nhưng đi từ Nam ra Bắc cũng hiểu được chuyện này, đống rau này không thể vì một gốc rạ mà chín được, khoai tây bên này chín rồi thì sẽ trồng khoai lang, cải trắng kia chín rồi thì sẽ gieo dưa chuột.
Đợi rau thu hoạch được hết rồi như lời bà Thái nói, không chừng phải đợi đến hết đời cũng đừng nghĩ lấy lại được đất của nhà mình.
Liễu Tố Tố hừ lạnh trong lòng, nhưng trên mặt vẫn mang theo ý cười: “Cô à, mảnh vườn này cô khổ sở để trồng rau như vậy, cháu sao có thể không biết xấu hổ mà cứ tới hái được, truyền ra miệng người khác người ta sẽ nghĩ cháu không hiểu chuyện. Hơn nữa rau trên đất cháu có xem qua rồi, giống nảy mầm lên cũng không quá nhiều, cô mau chóng đào lên rồi đem về trồng, chắc chắn là vẫn có thể sống được, cho dù không thể sống, thì chút mầm nhỏ kia cũng không phải lãng phí hết.”
Bà Thái không ngờ Liễu Tố Tố lại trực tiếp từ chối mình như vậy, trên mặt bà ta liền có chút không nhịn được, ương ngạnh nói: “Tiểu Liễu, nhà cháu có bốn đứa nhỏ, còn không có ai giúp đỡ, trông đứa nhỏ đã không trông nổi rồi, còn trồng rau làm gì?”
Vừa dứt lời, đột nhiên Hàn Tiền chạy ra từ trong phòng, nói: “Mẹ, quần áo con với anh trai đã gấp xong rồi.”
Hàn Tú Tú không thể tranh việc với em trai, lần đầu tiên cảm thấy có chút không quen được, vì vậy cô bé vội nói với Liễu Tố Tố: “Dì, hay để con giúp dì gấp chăn nhé.”
“Không cần đâu, mấy đứa cứ nghỉ ngơi một lát đi, cứ ngồi chơi vậy đến tối giúp dì giặt quần áo là được.”
Nói xong, Liễu Tố Tố quay đầu nhìn về phía bà Thái đang lộ ra khuôn mặt sợ hãi, cười tủm tỉm nói: “Cô Thái, cô còn cảm thấy cháu bận rộn quá mức không?”
Cô Thái: “...”
Vừa về đến nhà, bà ta liền bắt đầu mắng chửi: “Đúng là kỳ quái, mấy đứa nhỏ trong quân khu của chúng ta có ai là không muốn ra ngoài chạy nhảy đâu, đến cả việc ngồi yên trong nhà cũng không được, Liễu Tố Tố sao có thể khiến mấy đứa nhỏ làm việc như vậy được, còn có Hàn Tú Tú và Hàn Cẩm kia nữa, trước kia giống hệt như người câm điếc, bây giờ lại có thể ngoan ngoãn nghe lời Liễu Tố Tố như vậy.”
“Người phụ nữ này có phải có bùa mê thuốc lú nào không, dụ dỗ được Tiểu Hàn không nói, giờ đến cả mấy đứa nhỏ cũng không buông tha.
Sở dì bà Thái tức giận như vậy, không chỉ bởi vì chuyện vườn rau, mà còn bởi vì Hàn Liệt.
Hàn Liệt tuổi còn trẻ đã có thể làm phó đoàn trưởng rồi, hiển nhiên anh rất được các bà các thím ở trong quân khu săn đón, muốn anh làm con rể nhà mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT