Lại nói, hôm trước lúc cả nhà ở trên xe, dì cũng dặn cô bé phải dũng cảm hơn một chút rồi.

Vậy là Hàn Tú Tú rối rắm mất hai giây, cuối cùng cũng nói: “Anh cả, em cũng... em cũng là em gái của anh.”

Hàn Cẩm trước nay vẫn bị những đứa trẻ cùng tuổi căm ghét, đột nhiên bị hai đứa nhóc con như chó Nhật nhỏ bấu chặt lấy, cả người nó đều choáng váng.

Từ trong đáy mắt đã không còn biểu cảm xa cách mọi thứ nữa, giờ đây vẻ mặt thằng bé chỉ còn lại chút hoảng loạn, chân tay luống cuống của một đứa trẻ bình thường. Quả thực lúc này thằng bé không biết mình nên làm gì mới đúng.

Liễu Tố Tố thấy một màn như vậy không nhịn được khẽ bật cười.

Xem ra cô đã tìm được phương pháp đúng.

Sợ rằng mấy đứa nhóc nhiệt tình quá sẽ khiến Hàn Cẩm sợ, Liễu Tố Tố liền gõ gõ bàn: “Được rồi, buông Tiểu Cầm ra đi, nếu không thịt sẽ nguội đó.”

Sau đó lại nhìn sang phía Hàn Cẩm đang bày ra khuôn mặt không biết phải làm thế nào mới tốt, cười nói: “Tiểu Cầm, con cứ phân chia thật đều là được.”

Cuối cùng, vì mấy lời này của Liễu Tố Tố, dù hai người Hàn Tiền và Hàn Trình có gọi anh trai như thế nào, Hàn Cẩm cũng vẫn đều phân chia rất đồng đều.

Nhưng mấy đứa nhỏ không tức giận là được rồi, dù sao thịt cũng được ăn kha khá, hơn nữa mẹ đều nói phải chia cho đều, anh trai không phải là không thích bọn họ, mà là do mẹ phân phó mà.

Đợi đến khi Hàn Liệt gánh xong nước quay trở về rồi, Liễu Tố Tố liền đưa mì cho anh, cười nói: “Đây là thịt Tiểu Cầm để vào cho anh đó, tranh thủ lúc còn nóng thì ăn đi.”

Hàn Liệt sửng sốt, vừa ngạc nhiên vừa vui sướng nói: “Thật sao.”

Tuy rằng bản thân cô là người phân phó cho Hàn Cẩm gắp thịt, hơn nữa mỗi người đều được chia, bát của Hàn Liệt cũng ở đó thì không thể nào không gắp vào cho anh được.

Nhưng thấy bộ dáng anh vui vẻ như vậy, Liễu Tố Tố quyết định không trêu chọc anh nữa, dù sao hiện tại trong nhà Hàn Liệt vừa là lao động chính vừa là cây rụng tiền, tâm tình phải tốt thì mới có sức lực để làm việc được.

“Đúng đó, tôi không có lừa anh đâu, mau ăn nhanh đi.” Liễu Tố Tố cười tủm tỉm nói.

Nhìn trong bát đầy thịt bò kho thơm nức, Hàn Liệt cảm giác có chút không tin nổi, bản thân anh từ trước cho đến giờ, vì để tiết kiệm tiền, thường xuyên không ăn chút thịt nào trong một tuần trời.

Sau khi nhận nuôi đứa nhỏ Hàn Cẩm rồi, tuy rằng không nỡ phải bỏ ra thêm tiền, nhưng anh không biết nấu ăn, chỉ biết ăn trong căn tin.

Chưa nói đến thời điểm hiện tại điều kiện không được tốt, thậm chí là thời điểm lễ mừng năm mới, món ăn trong căn tin cũng chỉ có thể nhìn thấy thịt sắt sợi, thông thường một tuần có thể ăn được thịt một lần, cũng không nhiều hơn hiện tại là bao.

Anh cũng hiểu được cuộc sống tốt như vậy không thể ngày nào cũng có được, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy thoải mái, không những thịt, đến cả hai đứa nhỏ vốn trầm lặng mấy ngày hôm nay cũng thay đổi không ít.

Chỗ ở của bọn họ rõ ràng vẫn như cũ, nhưng lại có cảm giác như có gia đình rồi vậy.

Hàn Liệt không nói thêm gì, nhưng nhìn thấy Liễu Tố Tố đang cười cười nói chuyện cùng với Hàn Liệt, anh đột nhiên có chút cảm kích việc hủy hôn của Lê Ngọc Quế.

Ăn xong cơm rồi, Hàn Liệt phải đến quân đội để báo cáo sau khi nghỉ phép, quân khu cũng sắp bắt đầu rồi, anh thân là phó đoàn trưởng nên nhiệm vụ rất nặng, một ngày cũng không được chậm trễ.

Nhưng trước khi đi về phía quân đội, anh đột nhiên đổi phương hướng, đi đến văn phòng của sư trưởng Chung trước.

Anh có chút hơi sốt ruột, tại sao kết quả thẩm tra chính trị vẫn chưa được trả về.

Mà Liễu Tố Tố ở bên này, tranh thủ thời tiết vẫn còn tốt, đem toàn bộ chăn dày trong nhà ra phơi nắng, đến tháng tư rồi, thời tiết bên Tây Nam chỉ biết càng ngày càng nóng, chăn dày đem ra phơi nắng xong có thể thu vào, đợi đến mùa đông rồi mang ra dùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play