Nhưng một cô gái được học hết tiểu học đã cực kỳ hiếm có rồi, không nghĩ tới cô lại là sinh viên đại học chuyên khoa.

Ngay từ đầu, Liễu Tố Tố đã cố ý nói như vậy, rốt cuộc cô đến quân khu cũng không phải tìm một nơi chịu khổ, mà muốn tìm cho mình và bọn nhỏ một khởi đầu mới với tương lai tốt đẹp.

Cũng vì thế, cô không thể giấu giếm sở trường của mình. Càng sớm nói ra chuyện bằng cấp này, về sau càng dễ dàng triển khai kế hoạch.

“Đúng vậy, tôi được học hai năm, ngành học có liên quan tới kiến trúc, cho nên tôi cũng biết một chút về phương pháp thoát nước này.” Liễu Tố Tố vừa dứt lời, đã thấy Hàn Liệt trợn mắt há hốc mồm nhìn cô.

Cô không nhịn được cười nói: “Làm sao vậy đồng chí Hàn, chẳng lẽ vì tôi đã được học đại học chuyên khoa cho nên anh có ý kiến với tôi?”

“Không, sao có thể?” Hàn Liệt vội lắc đầu, anh chỉ quá kinh ngạc mà thôi. Thế nhưng, sau khi kinh ngạc qua rồi, anh ngẫm lại cũng cảm thấy chuyện đó rất bình thường.

Suy cho cùng, chỉ nhìn thoáng qua cũng cảm thấy Liễu Tố Tố không hề giống những nữ đồng chí khác, bây giờ mới biết, lúc trước cô từng được học hành tới nơi tới chốn, sự khác biệt này cũng vì thế mà trở nên dễ hiểu.

Anh gật gật đầu: “Được, vậy lúc nào cô vẽ xong cứ bảo tôi, tôi sẽ sửa lại nhà tắm.”

Liễu Tố Tố bằng lòng giúp anh chăm sóc đám trẻ nhỏ, còn tình nguyện tới quân khu sống những ngày vất vả, hiện giờ cô chỉ có một yêu cầu đơn giản như vậy, anh không hề nghĩ ngợi gì đã nhận lời rồi.

Hai người thương lượng xong xuôi, đêm cũng khuya, Hàn Liệt đứng lên, nói: “Mau nghỉ ngơi đi.”

Nói xong, anh trực tiếp tắt đèn, đi ra ngoài, khép cửa lại.

Liễu Tố Tố đắp chăn cho Tú Tú đang nằm bên cạnh cô, sau đó cô cũng nằm xuống.

Trước khi ngủ, cô lại nhớ tới vẻ mặt đầy khiếp sợ của Hàn Liệt hồi nãy, rồi không nhịn được khẽ bật cười.

Một người nguyện ý hỗ trợ làm việc, chủ động nộp tiền lương lên, còn có vóc dáng, dung mạo không tồi.

Nghĩ tới đây, Liễu Tố Tố cong cong khóe miệng, cô cảm thấy vận khí của mình rất tốt, vừa tìm kiếm một cái đã bắt được một người đàn ông chuẩn mực.

Còn có bốn đứa bé con để yêu thương.

Tưởng tượng thế, cô đã cảm thấy từ nay về sau cuộc sống trong quân khu của mình sẽ rất thú vị đây!

——

Bởi vì hai ngày trước ngồi xe lửa quá mệt mỏi, cho nên sáng sớm hôm sau khó tránh khỏi dậy muộn một chút. Lúc Liễu Tố Tố mở mắt ra, cô phát hiện sắc trời bên ngoài đã sáng rồi.

Bên người trống trơn, cô nhanh chóng đi ra ngoài. Bốn đứa bé đã dậy từ lâu, còn mặc xong quần áo rồi, chúng nó đang ngồi ở nhà chính.

Hàn Trình hướng ánh mắt trông mong nhìn chằm chằm về phía phòng, thấy rốt cuộc Liễu Tố Tố cũng ra rồi, nhóc con này vội vàng ba chân bốn cẳng chạy tới: “Mẹ, con sắp chết đói rồi!”

Liễu Tố Tố sửa lại cho thằng bé cái áo khoác ngoài xiêu xiêu vẹo vẹo, mở miệng hỏi: “Chú Hàn đâu?”

“Chú Hàn đi xách nước.” Hàn Tiền nói: “Mẹ, chúng ta phải đợi chú Hàn trở về mới cùng nhau ăn cơm ư?”

Kỳ thật nó cũng đói bụng lắm rồi.

“Không đợi, chúng ta ăn trước.” Liễu Tố Tố vẫn chưa đói bụng, nhưng cô biết mấy đứa nhóc đang trong thời kỳ phát triển, ăn sáng muộn một chút là không được, vì vậy cô trực tiếp vào phòng bếp.

Cũng may đêm qua vất vả cũng nhận được hồi báo, thịt bò và canh đều đã hầm xong, cả mì sợi nữa.

Ngày hôm qua cô đã cố ý làm nhiều hơn một chút, lại dùng chiếc đũa gác lên thành chậu phơi mì, hiện giờ chỉ cần mang mì đi nấu chín, lại hâm nóng canh lên một chút là có đồ ăn ngay.

Lượng cơm ăn của Hàn Liệt là lớn nhất, Liễu Tố Tố sợ anh đi xách nước chưa về được ngay, mà mì lại không để được lâu, nó sẽ nở hết, vì vậy cô bỏ lại một phần mì của anh, chỉ nấu đủ cho năm người bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play