Lúc ấy nguyên chủ mới 18 tuổi. Biết đầu đuôi câu chuyện này, Vu Đại Trụ thiếu chút nữa đã tức muốn chết, ông ấy không kiềm chế nổi nữa, đã trực tiếp đuổi chú hai Vu ra ngoài.
Từ đó về sau, hai nhà liền kết thù, chú hai Vu và vợ của ông ta chỉ cần túm được người sẽ bô bô cái mồm nói xấu một nhà Vu Đại Trụ, nhưng Vu Đại Trụ làm người thành thật, con trai lớn Vu Kiến Dân lại có bản lĩnh, anh ấy làm bí thư chi bộ Thôn Hạ Giới, căn bản chẳng ai chịu tin mấy lời vớ vẩn của chú hai Vu.
Nhưng nhà chú hai Vu vẫn không chịu hết hy vọng, bọn họ lại nổi lên ý xấu.
Trang Bạch Vũ muốn lén lút rời đi, sợ bị người phát hiện, liền cho chú hai Vu mười đồng tiền để nhờ ông ta hỗ trợ. Chú hai Vu chẳng những giúp, còn trở tay bán tin tức này đi, lấy giá cao 50 khối bán cho nguyên chủ. Sở dĩ nguyên chủ biết Trang Bạch Vũ còn ở huyện thành, cũng là do chú hai Vu kia nói.
Mà vì sao ông ta lại chạy tới nói cho nguyên chủ? Cũng không phải ông ta hy vọng cô có cuộc sống tốt, mà nguyên nhân thực sự là ông ta biết trong tay cô ấy có lễ hỏi, cho nên một mực nhìn chằm chằm vào khoản tiền ấy.
Nhưng không chỉ có vậy, ông ta còn quyết tâm chờ sau khi nguyên chủ chạy sẽ đi qua uy hiếp Vu Đại Trụ và Liễu Thục Vinh, bắt hai người này trả tiền kín miệng, bằng không sẽ thả tin tức nguyên chủ bỏ trốn cũng người ta ra ngoài, khiến một nhà Vu Đại Trụ vĩnh viễn không dám ngẩng đầu lên.
Liễu Tố Tố đã xông xáo bên ngoài nhiều năm như vậy, trước nay chỉ có cô làm kẻ khác thiệt thòi chứ người khác đừng có mơ làm cô chịu thiệt. Bởi vậy, hôm nay cô qua bên này không ngoài mục đích là đòi lại tiền.
Thời điểm hiện tại, một phân tiền cũng đáng giá, đừng nói tới đó là 60 khối, nếu không lấy về chả lẽ bọn họ đi quân khu uống gió Tây Bắc sao?
“Chờ lát nữa mặc kệ mẹ làm gì, các con cũng không phải sợ, chỉ cần tránh ở phía sau mẹ là được, hiểu chưa?”
Hai đứa bé đen nhẻm tung ra động tác rất thống nhất, đều gật gật đầu như gà mổ thóc.
Sau khi Liễu Tố Tố trấn an hai đứa nhỏ, cô lại đi tới cửa nhà chú hai Vu, sau đó không nói hai lời trực tiếp đá một cước, cú đá này mạnh đến nỗi làm văng cửa nhà bọn họ.
“Phanh” một tiếng, cánh cửa nhà yếu ớt bị đá bay ra, khiến chú hai Vu và thím hai Vu đang ăn vụng gà nướng hoảng sợ một trận, Hai người này đang chuẩn bị nổi điên lên nhưng sau khi phát hiện người tới lại là Liễu Tố Tố, bọn họ kinh ngạc tới mức làm rơi cả cái đùi gà.
“Tố... Tố Tố, sao cháu đã trở lại?” Chú hai Vu lắp bắp hỏi, đây là có chuyện gì? Chẳng phải lúc này Liễu Tố Tố nên ở huyện thành sao? Sao cô lại ở chỗ này?
Liễu Tố Tố cong khóe miệng cười: “Đương nhiên là cháu qua đây tìm chú hai, thím hai đòi lại đồ của cháu.”
Chú hai Vu càng thêm nghi hoặc: “Thứ gì?”
“Tiền của cháu.”
“Tiền gì? Cháu đừng có mà nói bừa, chúng ta không lấy của cháu một phân tiền nào đâu!” Chú hai Vu thề thốt phủ nhận nói.
“Sao lại không lấy? Buổi sáng hôm nay rõ ràng là hai người cầm của cháu 50 khối, còn gạt cháu chuyện trên huyện thành. Kết quả cháu lên huyện thành chạy một vòng, căn bản là không tìm được! Đã lừa cháu còn muốn lấy tiền ư? Không có cửa đâu.” Liễu Tố Tố nói thẳng.
“Huyện thành không có người ư?!” Chú hai Vu nghe vậy liền khiếp sợ, sao có thể? Không phải Trang Bạch Vũ đã nói chiều nay cậu ta sẽ lên xe khách trở về tỉnh thành sao? Trên huyện thành chắc chắn phải có người, chẳng lẽ Trang Bạch Vũ lừa bọn họ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT