"Lời gợi ý lúc mới vào cửa đã nói rất rõ ràng, làm sao có nguy hiểm được chứ? Giang Vận cậu suy nghĩ quá nhiều rồi, thuần túy cảm nhận trò chơi đi!" Tân Khả Khả cố ý nói to. Thật ra thì cô ấy đã chột dạ khẩn trương muốn chết, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, nhưng không dám mở ra phơi, sợ người khác nhìn thấy, chỉ có thể lén lút chùi vào góc váy.
Dù sao cũng là lần đầu tiên hại người, nói đến cùng thì vẫn sợ.
"Giang Vận nghĩ như vậy cũng không sai a, dù sao cũng không biết được nơi này còn có cái gì nguy hiểm hay không? Tuy rằng có đã kiểm tra an toàn, nhưng ai biết được chữ ngờ? Chúng ta chỉ là chơi trò chơi mà thôi, qua ải là được." Đồng Tuyết lên tiếng giúp Giang Vận.
Lúc này Chiến Nhiêu cũng từ trên cái lồng sắt cũ nát kia trèo xuống tới.
Những người khác đều đứng vây quanh Giang Vận cùng Tân Khả Khả.
Tân Khả Khả càng thêm khẩn trương, nhìn một vòng người xung quanh, ngay cả nói cũng bắt đầu thấy khó khăn.
Không có biện pháp, lúc này nếu là giả chết, khẳng định sẽ bị mọi người hoài nghi, nhưng nếu dắt bọn họ tìm đến cái bẫy kia, quá nhiều người vây xem, thì làm sao cô ấy có thể lừa Chiến Nhiêu cùng Giang Vận đi vào?
Quan trọng nhất chính là, càng tới gần bẫy rập, Tân Khả Khả ngược lại bắt đầu có chút do dự: Thật sự nghe theo lời Lê Nguyệt, mà nhốt hai người kia vào trong lồng sắt sao?
Lỡ như cái lồng sắt hỏng kia thật sự có vấn đề, một khi có người bước vào sẽ xảy ra chuyện, đến lúc đó phải làm sao đây?
Tuy rằng cô ấy ghét Giang Vận cùng Chiến Nhiêu, nhưng không đến nỗi phải thương tổn tính mạng của bọn họ.
Tân Khả Khả càng đi tới trước, đầu ngược lại càng thanh tỉnh.
Trước đó bị cảnh tượng Lê Nguyệt khóc như lê hoa đái vũ làm choáng ngợp, thêm vào đó còn có dấu năm ngón tay trên mặt Lê Nguyệt, Tân Khả Khả cảm thấy hai người Giang Vận và Chiến Nhiêu quá mức khinh người, cho nên một lòng một dạ muốn ra mặt thay Lê Nguyệt.
Nhưng bây giờ bình tĩnh lại, cẩn thận suy ngẫm, nếu thật sự là Lê Nguyệt bị đánh, cùng lắm thì cô ấy tìm một cơ hội giúp Lê Nguyệt đánh lại là được, như vậy tốt xấu gì cũng là quang minh chính đại trả thù.
Còn như bây giờ, ở sau lưng đâm người ta một đao, này cũng quá vô đạo đức......
Thấy Tân Khả Khả dừng bước, mọi người đều có vài phần khẩn trương: "Tới rồi hả? Là cái nào?"
Tân Khả Khả liếc mắt đến cái lồng sắt hỏng gần đó, lại nhìn sang Lê Nguyệt, đối phương đang cong môi cười nhìn cô ấy. Trước kia mỗi lần Tân Khả Khả nhìn thấy Lê Nguyệt, luôn cảm thấy Nguyệt Nguyệt là nữ sinh lương thiện nhất đáng yêu nhất trên thế giới, đôi mắt to khi cười lên tràn ngập ánh sáng, giống nhất ánh mặt trời rạng rỡ, khiến người ta khao khát.
Nhưng mà hiện tại, lại khiến Tân Khả Khả không dám khen ngợi, nụ cười này, không phải ánh mặt trời rạng rỡ, mà giống như ánh trăng âm lãnh phản chiếu trong giếng cổ, khiến người ta lạnh sống lưng.
"A, có phải cái này không? Hình như ở đây có bảng hướng dẫn nè." Thái Mân Hào thấy tấm bảng hướng dẫn đã bị Tân Khả Khả tráo đổi, nhanh chân bước đến, cẩn thận đọc xong liền kích động hô to: "Chính là cái này! Chính là cái này! Chúng ta tìm được lồng sắt giải mã mật thất rồi, trên đây ghi là lồng hy sinh, chỉ cần đưa một người vào đây, lồng sắt sẽ đóng lại, cảm biến trọng lực trong lồng hoạt động, cánh cửa sẽ tự động mở ra!"
"Để tôi vào thăm dò xem đứng trên trong đó có thật sự mở được cửa hay không a!"
Nói xong Thái Mân Hào liền muốn kéo cần gạt điều khiển, chuẩn bị đi vào.
"Đừng vào!"
Tân Khả Khả gấp đến độ la to, gọi Thái Mân Hào lại. Thái Mân Hào sửng sốt một chút, quay đầu khó hiểu nhìn cô ấy.
"Có vấn đề gì hả?"
Tân Khả Khả cũng cảm thấy vừa rồi mình có hơi lớn giọng, xấu hổ gãi gãi đầu, hoà hoãn khẩu khí nói: "Không phải."
Cô ấy mở miệng, ánh mắt dừng trên người Lê Nguyệt đứng ở đối diện, chỉ thấy Lê Nguyệt lẳng lặng nhìn cô ấy chằm chằm, Tân Khả Khả vội vàng di dời tầm mắt sang bên cạnh, không dám nhìn ánh mắt trách cứ của Lê Nguyệt.
"Cái lồng sắt này hình như là giả, hẳn là trạm kiểm soát tạo ra nhằm lừa chúng ta. Bởi vì tôi còn tìm được một cái bảng hướng dẫn khác."
Cô ấy chỉ một hướng khác, cúi đầu nói: "Các cậu đi theo tôi."
Cô ấy lại dẫn mọi người tới một một lồng sắt khác cách xa chỗ vừa rồi. Cái lồng này trông nguyên vẹn hơn cái lồng kia một chút, ở giữa còn có một vòng tròn, bốn phía đều là dây xích cùng gai sắt, tuy chỉ là vật trang trí, nhưng nhìn chung cũng giống thật, cũng có chút cảm giác hiến tế.
Giờ phút này Tân Khả Khả đã không còn dám nhìn vào mắt Lê Nguyệt, cúi đầu nói: "Bên cạnh cái lồng này tôi còn tìm được một cái bảng cảnh báo nguy hiểm. Vốn dĩ tôi cho rằng đây là cái lồng hỏng, nhưng tôi lại phát hiện một cái dấu hình vuông ở trên lồng, càng nhìn càng giống với kích thước cái bảng hướng dẫn trên cái lồng lúc nãy hơn. Tôi cũng không biết có phải tôi suy nghĩ nhiều hay không...... Các cậu tự đánh giá đi."
Nói xong cô ấy liền đứng qua bên cạnh.
Đồng Tuyết đi lên trước nhìn, xác thật đúng như Tân Khả Khả nói. Cô ấy bảo Thái Mân Hào chạy nhanh đi lấy cái bảng hướng dẫn trên lồng sắt kia lại đây, so sánh, thật sự vừa khít.
Hơn nữa bên trong cái lồng sắt này còn có một vòng tròn, có vẻ thật sự có cảm biến trọng lực bên dưới.
"Chẳng lẽ, đây mới là lồng sắt thật?"
Tân Khả Khả không dám nhìn mọi người: "Tôi không biết, dù sao tôi cũng đã tìm được hai cái rồi."
Đồng Tuyết tương đối nhạy bén, trực tiếp ép hỏi: "Vậy làm sao trong thời gian ngắn như vậy mà cậu tìm được hai cái lồng ở hai hướng khác nhau? Còn có thể biết được một cái trong đó là giả?"
Tân Khả Khả bị hỏi đến không biết trả lời, chỉ có thể bịa đại một cái lý do: "Hai cửa ải trước tôi không giúp được gì, ải này không có mấy thứ đáng sợ, nên tôi cố gắng tìm được lồng sắt nhanh một chút. Tôi chỉ muốn làm gì đó giúp mọi người thôi, sao vậy? Không được hả?"
Đồng Tuyết nhướng mày: "Không vấn đề gì, đương nhiên có thể a. Chỉ cần thật sự muốn tốt cho mọi người là được. Rồi, quay lại với vấn đề hiện tại, nếu đã tìm được lồng sắt mấu chốt rồi, vậy ai vào? Hy sinh giúp mọi người vượt qua cửa ải này?"
Mọi người nghe xong đều không hé răng.
Phía trước còn một cửa ải nữa, ai cũng không muốn kết thúc ở đây.
"Mọi người đều không muốn, vậy giơ tay biểu quyết đi. Lần lượt kêu tên từng người, đồng ý để người đó vào lồng sắt thì giơ tay." Diêm Khoát nói.
"Giơ tay? Này cũng quá xấu hổ đi!" Thái Mân Hào sờ sờ ót.
Ngay trước mặt mọi người, ném một người vào lồng hy sinh cũng quá tàn nhẫn đi.
Diêm Khoát: "Đây là cách nhanh gọn lẹ nhất. Người có số phiếu cao nhất phải tự giác đi vào, không ai được có câu oán trách nào."
Mọi người cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý phương án này.
Diêm Khoát: "Từ phải sang trái, đầu tiên là Chiến Nhiêu. Đồng ý để cậu ấy đi vào, giơ tay."
Mấy người nhìn nhau, không ai giơ tay, chỉ có Tân Khả Khả mím môi, từ từ giơ tay lên, Lê Nguyệt kinh ngạc nhìn cô ấy, nhỏ giọng nói: "Khả Khả, sao cậu lại chọn Chiến Nhiêu vậy, Chiến Nhiêu đâu có làm gì, vẫn luôn giúp chúng ta qua ải mà, cậu như vậy, không tốt lắm......"
Tân Khả Khả hừ một tiếng, dẩu miệng: "Nguyệt Nguyệt, sao cậu còn hỏi tôi? Không phải cậu cũng muốn chọn cho cậu ấy sao?"
Lê Nguyệt vội vàng xua tay: "Hả? Tôi không có a...... Tôi không có chọn cậu ấy a......"
Tân Khả Khả trừng lớn hai mắt: "Không phải cậu ghét cậu ấy sao? Cậu ấy còn...... cậu ấy còn......" Tân Khả Khả cấp bách không nói thành lời, cô ấy sợ nói ra chuyện Chiến Nhiêu đánh Lê Nguyệt sẽ càng khiến Lê Nguyệt mất mặt, chỉ có thể chỉ chỉ lên mặt Lê Nguyệt ám chỉ.
Thế nhưng Lê Nguyệt lại giống như người hiền lành không biết gì, lắc lắc đầu: "Không có không có, bỏ đi bỏ đi."
Tân Khả Khả:......
"Nếu chỉ có một người, vậy Chiến Nhiêu một phiếu." Diêm Khoát trực tiếp báo kết quả.
Tân Khả Khả căm phẫn buông tay xuống, vừa có chút không cam lòng, lại có chút bực tức.
Lê Nguyệt đi tới muốn kéo tay cô ấy, bị cô ấy giãy ra.
Tân Khả Khả không thể nào nghĩ thông, tại sao Lê Nguyệt không dám vạch trần Giang Vận cùng Chiến Nhiêu trước mặt mọi người. Rõ ràng trước đó Lê Nguyệt còn khóc đến lê hoa đái vũ kể lể chuyện bị khi dễ với cô ấy, làm hại cô ấy khi từ bỏ chuyện hãm hại Giang Vận cùng Chiến Nhiêu còn cảm thấy có chút áy náy với Lê Nguyệt. Nhưng trước mắt có sẵn một cơ hội có thể quang minh chính đại khiến hai người đó nếm khổ, Lê Nguyệt lại bỏ qua.
Đây là vì cái gì hả?
Không hiểu!
"Người thứ hai, Giang Vận."
Tên vừa gọi lên, mọi người liền chậm rãi giơ tay, Tân Khả Khả giơ tay rồi quay đầu nhìn Lê Nguyệt, cô ấy lại không giơ!
Lê Nguyệt nhỏ giọng nói: "Tuy rằng lúc trước tôi và cậu ấy từng có chút mâu thuẫn, nhưng tôi cũng không nghĩ sẽ chọn cậu ấy."
Tân Khả Khả:......
Cô ấy thật sự nổi giận.
Giang Vận cùng Chiến Nhiêu ở bên cạnh nhìn thấy một màn này, đặc biệt là dáng vẻ Lê Nguyệt khi sắm vai thiện lương, thật sự là buồn cười đến buồn nôn.
Nhưng cuối cùng, Giang Vận vẫn có hai phiếu, bởi vì một phiếu là Tân Khả Khả, một phiếu là Diêm Khoát.
Diêm Khoát ghét cô nữ phụ độc ác này, không chút nương tay.
"Đồng Tuyết, 0 phiếu."
"Thái Mân Hào, 0 phiếu."
"Diêm Khoát." Diêm Khoát báo tên của mình, có chút đắc ý, trong lòng đoán hẳn là sẽ không có ai bỏ phiếu hắn, khi vừa muốn báo ra "0 phiếu" hai chữ, Giang Vận cùng Chiến Nhiêu không chút do dự giơ tay.
Diêm Khoát:......
Lập tức đen mặt.
"Hai người các cậu có ý gì? Không có tôi các cậu nghĩ có thể qua ải tiếp theo?"
Giang Vận: "Không có cậu qua ải sau càng tốt."
Diêm Khoát:......
Trừng mắt nhìn Giang Vận cùng Chiến Nhiêu, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi mà báo: "Diêm Khoát, hai phiếu."
"Tiếp theo, Tân Khả Khả."
Mọi người quét một vòng, thế nhưng không có người bỏ phiếu.
Tân Khả Khả có chút kinh ngạc nhìn Giang Vận cùng Chiến Nhiêu, cô ấy còn cho rằng mình rõ ràng nhằm vào hai người kia, hai người kia nói như thế nào cũng sẽ trả đũa mình, thế nhưng không có?
"Tân Khả Khả, 1 phiếu."
Tân Khả Khả:??
Quay đầu nhìn lại, phát hiện bỏ phiếu cho cô ấy thế nhưng là Lê Nguyệt.
Lê Nguyệt đối diện ánh mắt chất vấn, có chút ngượng ngùng cười nói: "Khả Khả, tôi thật không biết bỏ phiếu ai, nhưng cậu là bạn tôi, nên tôi chọn cậu vậy, cậu sẽ không trách tôi, đúng không? Xin lỗi......"
Trong lúc nhất thời Tân Khả Khả thật sự không biết nên nói cái gì.
Nhưng trong lòng có chút bi thương.
Diêm Khoát mặc kệ yêu hận tình thù của hai người kia, vẫn mở miệng báo cái tên tiếp theo: "Lê Nguyệt."
Xoạch xoạch xoạch ——
Tất cả đều giơ tay.
Lê Nguyệt:......
Giang Vận cùng Chiến Nhiêu giơ tay đầu tiên, trước đó có xích mích, lại biết rõ con người Lê Nguyệt, không giơ tay thì thực có lỗi với dáng vẻ lừa người đáng ghét của Lê Nguyệt.
Đồng Tuyết không chỉ tự mình giơ tay, còn lôi kéo Thái Mân Hào cùng giơ, ở chung mấy tiếng đại khái cũng nhìn ra được Lê Nguyệt là loại mặt hàng nào rồi. Hiện tại còn muốn bán đứng Tân Khả Khả để làm màu lấy hảo cảm, nằm mơ đi.
Mà Diêm Khoát vô cảm với Lê Nguyệt, đơn giản là muốn giơ tay thôi.
Chỉ có Tân Khả Khả......
Là không ngờ tới.
Lê Nguyệt xấu hổ cười nhìn về phía Tân Khả Khả: "Khả Khả, cậu đây là......"
Tân Khả Khả giơ tay xong thả xuống, ánh mắt cũng không nhìn cô ấy, nhàn nhạt nói: "Tôi cảm thấy cậu nói đúng, tình huống này nên hy sinh người thân cận nhất của mình, cậu là bạn tốt của tôi, tôi nên bỏ cho cậu một phiếu."
Lê Nguyệt:......
"Vậy được rồi, bạn học Lê Nguyệt toàn phiếu thông qua, phiền cậu đi vào lồng đi."
Lê Nguyệt, sắc mặt trắng bệch.
____
Chú thích:
*Lê hoa đái vũ 梨花带雨: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT