Cả nhà trốn chui trốn nhủi bởi cảnh nợ nần, mọi gánh nặng kinh tế phút chốc đều đổ lên đôi vai gầy của Khưu Tịnh Y.
Ba mẹ không thể thường xuyên ra ngoài, em trai đang đi học phải bảo lưu ở nhà, mọi người gần như không thể nhìn thấy ánh sáng.

Khưu Tịnh Y đau lòng nhìn bữa cơm đạm bạc, thậm chí còn chẳng có canh, bản thân cô chẳng dám ăn hết một chén cơm đầy.
Cầm chiếc điện thoại trên tay, Khưu Tịnh Y vào mục tìm kiếm việc làm, dùng ngón trỏ lướt nhẹ màn hình.

Hơn một tuần chạy vật vã khắp nơi trong vô vọng, khi Khưu Tịnh Y tưởng như bản thân phải bỏ cuộc không còn sức lực để cố gắng nữa thì đột nhiên trên màn hình LED khổng lồ gắn trên một toà cao ốc xuất hiện một đoạn quảng cáo ngắn.
Khưu Tịnh Y ngước nhìn lên cao bị ánh sáng mặt trời làm cho loá mắt, nhưng đôi tai vẫn còn có thể nghe rõ :
“HOẮC THỊ TUYỂN DỤNG CƠ HỘI CÓ MỘT KHÔNG HAI, CHÚNG TÔI CẦN MỘT TRỢ LÝ HOÀN HẢO BÊN CẠNH CHỦ TỊCH.

LƯƠNG KHỞI ĐIỂM LÊN ĐẾN BA MƯƠI NGÀN TỆ...”
Khưu Tịnh Y nghe đến đoạn này thì lùng bùng lỗ tai, những chi tiết sau đó trên quảng cáo liền không còn quan trọng nữa.
“Cái gì?? Họ đùa sao?! Ba mươi ngàn tệ, mình...mình...”

Bất động đứng giữa đường lớn một lúc lâu, Khưu Tịnh Y chỉ thực sự tỉnh táo khi nghe tiếng còi xe ầm ĩ cùng sự tức giận của những người đi đường xung quanh.
_ Xin lỗi, xin lỗi...
__________oOo__________
Tại sảnh văn phòng Hoắc thị.
“Hài, cuối cùng vẫn là liều mạng đến đây...”
Khưu Tịnh Y thở dài ngượng ngùng bấm tay, mặt cúi gầm xuống đất.

Trước đó còn rất sung mãn quyết tâm đầy mình, đến rồi mới thấy bản thân là không biết tự lượng sức.

Mọi người ở đây, ai ai trông cũng rất chuyên nghiệp, từ dáng đi đứng đến lối ăn nói, ngay cả bộ hồ sơ trên tay họ cũng có thể toả ra hào quang sáng chói.
Nhìn lại bản thân từ trên xuống dưới Khưu Tịnh Y bỗng có chút xấu hổ.

Trang phục thì xuề xoà, trên mặt ngoài lớp son mỏng ra thì dường như không còn gì khác.

Nếu không phải vì đã lỡ bốc số thứ tự, cô nhất định sẽ bỏ về ngay lập tức.
“Số thứ tự 11”
Tiếng loa vang lên, Khưu Tịnh Y giật bắn mình đứng dậy, lo lắng đi theo sự hướng dẫn của nhân viên tuyển dụng.
_ Cô Khưu, mời đi lối này.
_ À, vâng, cảm ơn cô.
“Số 13 xin chuẩn bị”
Người nhân viên nọ vừa đi bên cạnh Khưu Tịnh Y vừa rút loa thông báo khiến cô có chút khó hiểu :
_ À...ban nãy phỏng vấn cũng rất lâu, mỗi người cũng khoảng 30 phút, tôi thậm chí cửa còn chưa gõ, tại sao lại đến số 13 rồi?
_ Xì, tôi vốn không muốn nói thẳng nhưng cô vẫn thích hỏi.

Cứ nhìn lại bản thân cô một lượt đi, hôm nay chủ tịch đích thân xem buổi phỏng vấn, với bộ dạng này cô còn có thể ngồi quá 5 phút??
Người nhân viên nọ nói một tràng như được mùa, từng lời từng lời đều khiến Khưu Tịnh Y máu nóng bốc lên đến đầu nhưng rất nhanh sau đó liền phải kìm nén lại, cô biết bây giờ đây, thứ gì mới là quan trọng, tự tôn có còn ăn được không?
_ Cô Lê, tôi sẽ khiến cô hối hận vì lời nói hôm nay của mình.
_ Xì, lại còn tỏ vẻ thanh cao.
Khưu Tịnh Y xoay gót bước đi, tự nhủ chỉ cần bản thân vờ như không nghe thấy, cố gắng hết sức để khi lần nữa bước qua cánh cửa này, cô nhất định phải là ngẩng cao đầu mà bước đi.
Hít một hơi thật sâu, Khưu Tịnh Y tay nắm thanh vịn cửa đẩy nhẹ một cái, toàn bộ bên trong dần dần hé mở ra...
__________oOo__________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play