Hoắc Thái Gia nhìn cô một lúc sau đó xoay người rời đi, Khưu Tịnh Y thở phào nhẹ nhõm.
_ Đi theo tôi.
Đó là mệnh lệnh.
Khưu Tịnh Y bước theo phía sau hắn, cô không bao giờ được đứng ngang hàng bên cạnh Hoắc Thái Gia, đây là luật bất thành văn mà bản thân cô luôn hiểu rõ.
Hắn trở về sảnh tiệc khiêu vũ.
Nhạc đã nổi lên từ lúc nào, Khưu Tịnh Y thấy Tô Hiệu vẫn đang khoanh tay trước ngực đứng đợi hắn, vẻ kiêu ngạo trên mặt chỉ tăng chứ không giảm.
_ Để em phải đợi lâu rồi.
Hoắc Thái Gia bước về phía Tô Hiệu, môi mỏng vẽ lên nụ cười thật tự nhiên.
Họ Dương tấm tắc khen ngợi Hoắc Thái Gia, các quan khách bên cạnh cũng trầm trồ ngưỡng mộ sự mặn nồng của hắn đối với nữ nhân bên cạnh.
Khưu Tịnh Y tưởng mình sẽ tức giận nhưng hoá ra lại không, cô chỉ chậm rãi thưởng thức tiếp ly rượu trên tay mình.
Tiếng MC vang lên từ sân khấu lớn thu hút sự chú ý của mọi người, xem ra bữa tiệc lúc này mới đến hồi chính.
Tiếng nhạc sôi nổi ban đầu được thay thế thành bản giao hưởng nhẹ nhàng của Mozart, Khưu Tịnh Y nhìn Hoắc Thái Gia dìu Tô Hiệu ra giữa trung tâm đại sảnh, bắt đầu một màn khiêu vũ đẹp mắt.
Tô Hiệu không giấu nổi nét hạnh phúc trên mặt, đôi mắt trầm mê dưới sự dìu dắt nhẹ nhàng của Hoắc Thái Gia, một bước tiến một bước lùi vô cùng hài hoà, bọn họ có lẽ là đôi bạn nhảy ăn ý nhất.
Khưu Tịnh Y thầm nghĩ, nơi này quả thật không dành cho cô...
_ Để quý cô xinh đẹp này đứng một mình quả là một thiếu sót.
Giọng nói lạ cất lên từ đằng sau khiến Khưu Tịnh Y hoảng hốt.
Cô vừa xoay người lại liền đụng phải lồng ngực rắn chắc, nhướn mắt lên nhìn, người đàn ông trước mặt diện một bộ vest đuôi tôm màu đỏ trầm, mang đậm hương vị của vùng đất Tây Âu.
Nhận thấy khoảng cách có phần gần gũi này, Khưu Tịnh Y bối rối lùi về phía sau hai bước.
Người đàn ông vui vẻ mỉm cười, cúi nửa người xuống, chìa một tay ra trước mặt cô.
_ Tôi có thể mạo muội mời quý cô một điệu nhảy dưới nền nhạc Mozart không?
Ánh mắt của người đàn ông đối diện khiến hai má Khưu Tịnh Y nóng bừng.
Cô nhìn quanh một lượt, ai ai cũng có bạn nhảy, chỉ có cô là đứng một mình, hơn nữa, Hoắc Thái Gia cũng bận khiêu vũ cùng Tô Hiệu, hẳn là hắn sẽ không để tâm đến cô đâu.
Nghĩ thì như vậy, nhưng Khưu Tịnh Y chợt nhớ đến điều gì khác, hai mắt cô chùn xuống, khẽ lắc đầu từ chối bàn tay lịch thiệp kia.
_ Thật tiếc quá, tôi không thể đồng ý yêu cầu của quý ngài.
Người kia vẫn không từ bỏ, giữ nguyên trạng thái ban đầu, mỉm cười nhìn cô.
_ Tôi có thể biết vì sao không? Do tôi không đủ sức hút, hay là quý cô có mối bận tâm nào khác?
Cô ngượng ngùng nhìn đôi mắt chân thành đó, khó khăn lắm mới dám nói ra lý do của mình.
_ Tôi...không biết khiêu vũ.
Người kia động tác cứng đờ, nụ cười trên môi có chút co giật, khẽ thu lại tay phải của mình.
_ Thứ lỗi cho tôi vì đã mạo muội, nhưng mà, quý cô cứ nhìn về phía cặp đôi kia khiến tôi có chút tò mò, tôi nghĩ quý cô đây cũng muốn có một điệu nhảy đẹp như thế.
Khưu Tịnh Y hướng theo tầm mắt hắn, phát hiện hắn đang nói đến Hoắc Thái Gia và Tô Hiệu, lòng liền có chút dao động.
Lẽ nào cô đã nhìn bọn họ lâu như vậy sao?
_ Nếu quý cô tin tưởng tôi, tôi có thể khiến chúng ta trở thành cặp đôi nổi bật nhất, ăn đứt bọn họ.
- nam nhân vẫn nhìn cô, quyết tâm không từ bỏ.
_ Anh không ngại tôi biến anh thành trò hề sao?
_ Tôi cũng nóng lòng muốn nhìn xem ai dám cười chúng ta.
Hắn lại lần nữa chìa tay ra trước mặt cô.
Khưu Tịnh Y hết cách, ai bảo hắn lại ăn nói dẻo miệng như vậy.
Hơn nữa, cô cũng muốn thử một lần cảm nhận cảm giác khiêu vũ là như thế nào.
Đặt ly rượu trên tay xuống bàn, Khưu Tịnh Y ngập ngừng một chút rồi quyết định đặt tay mình lên tay hắn, hắn mỉm cười nắm lấy tay cô, tự tin dắt cô bước ra khỏi đám đông người chen chúc.
_ Rất dễ, chỉ cần nhìn mỗi mình tôi, còn lại cứ để tôi chủ động.
Khưu Tịnh Y mơ mơ màng màng nhìn người đàn ông trước mặt, đôi mắt kia tựa hồ cũng chăm chú dán lên người cô, khung cảnh trở nên lãng mạn một cách lạ thường.
Âm thanh vang lên chậm rãi giống như động tác của người đó, không khó để cô có thể đuổi kịp, mặc dù ban đầu cô liên tục giẫm vào chân hắn, nhưng gương mặt kia vẫn không đổi sắc mà dịu dàng đối đãi với cô.
Tưởng cô đã quen, hắn dần di chuyển nhanh một chút, xoay người cô thành một vòng đẹp mắt.
Khưu Tịnh Y không lường trước được, hai chân va vào nhau, cảm nhận được thăng bằng đã bị đánh mất, cô nhắm tịt mắt chuẩn bị tinh thần cho cú ngã sắp tới.
Nào ngờ, cánh tay rắn chắc vươn ra đỡ nơi thắt lưng cô tạo thành một khoảng lưng chừng giữa không trung, thoạt nhìn có vẻ vụng về, nhưng trong mắt người khác lại tạo nên bức tranh đẹp tuyệt mỹ.
Tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, Khưu Tịnh Y đỏ mặt nhìn nam nhân kia, cô vẫn chưa thoát khỏi mộng mị ban nãy.
Nam nhân mỉm cười nhìn cô, hắn khẽ cúi người xuống, đồng thời nâng tay cô lên môi mình, đặt lên đó một nụ hôn nhẹ nhàng thuần tuý.
__________oOo__________
_ Tiếc thật, tôi vốn định mời cô ấy một bản, bị người khác giành mất rồi.
Họ Dương cười đùa huých tay Hoắc Thái Gia, đột nhiên bị đôi mắt sắc lạnh của hắn làm cho hoảng sợ.
Phải, hắn đã kết thúc điệu nhảy với Tô Hiệu từ nãy, vừa vặn chứng kiến cuộc trò chuyện của Khưu Tịnh Y với nam nhân kia.
Hắn vốn định xem chuyện hay đi đến đâu, nào ngờ cô thật sự đặt tay mình lên trên bàn tay đó, ung dung bước ra giữa đại sảnh.
Lúc đầu cô liên tục phạm lỗi cơ bản, cứ giẫm mãi lên chân bạn nhảy của mình, vô tình tạo thành trò đùa cho những người đang chứng kiến.
Hoắc Thái Gia chỉ im lặng quan sát, hắn nghĩ nam nhân kia sẽ tức giận, nhưng không, ngược lại trên mặt còn vẽ ra nét cười thích thú.
Cái nắm tay dịu dàng, đôi mắt trìu mến kia, từng cử động của bọn họ dần trở nên hoà hợp trước mặt hắn, khiến cho những người bên cạnh cũng trở nên kinh ngạc.
Lúc này, tất cả bọn họ mới chú ý, đôi nam nữ đang khiêu vũ dưới kia mới thật đẹp đôi làm sao...
Màn khiêu vũ kết thúc, mọi người trầm trồ bởi hành động lịch thiệp của người nam đối với bạn nhảy, vừa ra dáng quý ông đích thực, vừa có thể trọn vẹn lấy lòng mỹ nhân.
Riêng Hoắc Thái Gia, hắn không hiểu vì sao mình lại tức giận, suýt nữa còn bày ra thái độ không hay với họ Dương.
Hắn bước về phía Khưu Tịnh Y cùng nam nhân kia, mở màn cho cuộc trò chuyện.
_ Điệu nhảy rất đẹp.
Đang trò chuyện cùng mỹ nữ bị người khác cắt ngang, nam nhân đương nhiên tỏ vẻ không vui, không khách khí đáp trả.
_ Vậy sao? Tôi lại thấy Hoắc Gia chẳng có tí thành ý nào.
Khưu Tịnh Y đón lại ly rượu mới từ tay phục vụ bàn, cô bình thản nhìn Hoắc Thái Gia, thấy hắn cũng không nói gì, lúc này mới yên tâm một chút.
Thế nhưng, cô bị lời nói của nam nhân lạ mặt làm cho sợ hãi.
Anh ta còn trẻ như vậy, hẳn là vẫn chưa biết tiếng tăm của Hoắc Thái Gia, cho nên mới dám ăn ngay nói thẳng kiểu đó trước mặt hắn.
Ngay lúc cô đang nghĩ cách nói đỡ giúp người kia, Hoắc Thái Gia đột nhiên mỉm cười lên tiếng, hắn nâng ly đưa về phía nam nhân, khẽ cười.
_ Tân Dực Hành, người thừa kế của Tân thị, tôi làm sao có thể không có thành ý đây?